DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 272: Tình yêu thầy trò

- Chúng ta đi đâu ăn?

Ra khỏi trường học, Hướng Nhật dừng bước, quay lại hỏi Tống Thu Hằng đang đuổi theo phía sau, dù sao người mời khách là đối phương chứ không phải là hắn.

- Hay là em quyết định đi!

Tống Thu Hằng vén vén lọn tóc rơi xuống mắt, đột nhiên có chút dí dỏm nói:

- Nhưng em cũng không nên chọn chỗ mắc quá, em cũng biết, giáo viên như tôi không có bao nhiêu tiền lương đâu, hi hi.

Vẻ mặt Hướng Nhật có chút ngẩn ngơ, tâm tư dường như lại bay trở về ngày xưa, cô ấy lúc đó dường như cũng đã nói qua câu này, chỉ thiếu mất hai chữ "giáo viên".

- Nghĩ cái gì mà thờ người ra thế?

Đang lúc hắn trầm tư, bỗng nhiên bị một tiếng nói bên cạnh làm bừng tỉnh.

- Không có.

Hắn có chút bối rối nói, nhưng lập tức ổn định lại tâm tình:

- Được rồi, chúng ta ăn một chút ở xung quanh trường là được rồi.

- Như vậy sao được?

Tống Thu Hằng lập tức bác bỏ đề nghị của đối phương. Nàng biết xung quanh trường chỉ có mấy quán ăn nhỏ, không gian vài mét vuông mà còn bày mấy bàn ăn, chật chội khỏi phải nói, hơn nữa còn có phần dơ bẩn. Mặc dù nàng vẫn thường đi ăn ở đó, nhưng chỉ đi một mình nên không thành vấn đề. Nhưng lần này là nàng mời khách, dù sao cũng không thể đi ăn chỗ mất mặt như vậy, hơn nữa, đối phương thật sự đã giúp nàng rất nhiều, nếu như mời người ta đi ăn cơm chỗ như vậy thì có vẻ không có thành ý. Nàng cười cười nói:

- Mặc dù tiền lương của tôi không nhiều, nhưng tiền mời khách ăn một bữa cơm thì vẫn đủ, vậy thì để tôi làm chủ đi.

- Được, cô nói đi đâu thì đi chỗ đó đi.

Hướng Nhật biết suy nghĩ của nàng nên cũng vui vẻ đồng ý. Hai người đi dọc theo con đường bên trái trường học, chỗ này có nhiều cửa hàng buôn bán, đa số là cửa hàng văn phòng phẩm, cũng bởi vì chỗ này sát cạnh trường học. Đương nhiên, chỗ này cũng không thiếu quán ăn hoặc khách sạn loại nhỏ, nhưng quán ăn ở đây so với quán ăn nhỏ xung quanh trường học thực sự tốt hơn rất nhiều, không nói quán xá rộng hơn, chất lượng thức ăn cũng ngon hơn không ít, thái độ của nhân viên phục vụ lễ độ lại chu đáo, không giống như mấy quán kia, nhân viên phục vụ ở đó không la hét lớn tiếng với bạn đã là tốt rồi. Lúc đi ngang qua một quán người ra vào nườm nượp, Tống Thu Hằng đột nhiên mắt sáng lên:

- Quán này thế nào?

Hướng Nhật nhìn kỹ mặt tiền của quán, giống như mới sửa sang lại, không nhịn được hỏi:

- Chỗ này hình như là quán mới mở thì phải?

Tống Thu Hằng gật gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy, mới mở mà có nhiều khách tới ăn như vậy, đồ ăn chắc ngon.

- Vậy chúng ta cũng vào thử xem.

Hướng Nhật cũng không có ý kiến gì, bởi vì hắn cảm thấy đối phương nói rất có lý. Hai người vừa mới vào trong quán ăn thì đã có một nữ tiếp viên xinh xắn, ánh mắt sắc bén lại chào đón, dẫn bọn họ đến một bàn ăn rõ ràng là mới tính tiền xong không lâu, lễ phép hỏi thăm:

- Hai vị muốn dùng món gì?

- Chúng tôi muốn xem thực đơn trước một chút.

Tống Thu Hằng cũng lễ độ trả lời, tay cầm lấy thực đơn trên bàn mở ra.

- Được rồi, nếu hai vị có việc gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.

Nói rồi, nữ tiếp viên mỉm cười lễ độ và lui đi bắt chuyện với thực khách khác.

- Hướng Quỳ, em thích ăn món gì?

Tống Thu Hẳng nhìn thực đơn một lát, ngẩng đầu hỏi.

- Em hả, tùy ý thôi! Nhưng cứ món thịt thì em đều thích.

Hướng Nhật vẻ mặt sao cũng được, mắt nhìn xung quanh đánh giá, hắn rất hài lòng với quán này, thái độ của nhân viên phục vụ tốt khỏi phải nói, ngay cả cách bài trí cũng độc đáo công phu, chậu cảnh và bàn ăn đều đặt ở những chỗ thích hợp nhất, hiển nhiên chủ nhân vì vậy đã tốn không ít tiền bạc và công sức. Ngay cả khoảng cách giữa các bàn ăn cũng cực kỳ hợp lý, nếu như khách hàng muốn nói chuyện gì riêng tư, chỉ cần nhỏ tiếng một chút thì không cần lo lắng bị người ở bàn bên cạnh nghe thấy.

- Nói như vậy em thích ăn thịt thà?

Tống Thu Hằng liếc nhìn hắn có chút phức tạp.

- Đúng vậy.

Hướng Nhật không chú ý đến vẻ mặt có chút kỳ lạ của đối phương, gật gật đầu nói. Bình thường hắn ăn không có thịt thì không vui, mà mấy vị đại tiểu thư trong nhà cũng biết rõ sở thích này của hắn, trong tủ lạnh thường chuẩn bị rất nhiều loại thịt tươi. Thấy đối phương trả lời thoải mái, Tống Thu Hằng cũng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, hỏi thử:

- Vậy nếu dùng thịt bò thì thế nào?

Hướng Nhật khựng lại một chút rồi lập tức nói:

- Thật ra em có vẻ thích ăn thịt heo hơn, tốt nhất có chân giò chẳng hạn, món đó ăn tương đối ngon.

"Bịch" một âm thanh nhẹ vang lên, Tống Thu Hằng buông tay, thực đơn rơi đập xuống bàn, vẻ mặt nàng xa xăm chìm vào trong hồi tưởng. Hướng Nhật thấy vẻ khác thường, liền vội vàng mở miệng hỏi:

- Cô sao rồi, cô Tống?

Khi hắn lên tiếng hỏi, Tống Thu Hằng sực tỉnh lại:

- A, không có gì, chỉ nhớ lại một người bạn học trước kia, sở thích của em với anh ta rất giống nhau.

Nói xong, sắc mặt nàng trở nên ảm đạm.

Trong lòng Hướng Nhật không khỏi lẩm bẩm, thầm mắng mình ngu ngốc, tại sao lại nói ra sở thích của mình mà không suy nghĩ trước sau, cũng phải nhớ, đây chính là sở thích đời trước của "mình", tự mình nói ra như vậy đương nhiên khiến đối phương nhớ ra cái gì đó. Đồng thời, Hướng Nhật cũng áy náy không thôi, đối với người phụ nữ đang làm cô giáo trước mặt này, lúc trước nếu không phải là mình cho cô ấy hy vọng, bảo cô ấy chờ mình quay lại, có thể cô ấy đã sớm đi lấy chồng và hưởng một cuộc sống hạnh phúc. Nghĩ tới đây, hắn có chút run run hỏi thăm:

- Anh ấy.là người cô thích?

Trong mắt Tống Thu Hằng chợt sáng ngời:

- Đúng vậy, nói ra thì anh ta cũng cùng họ với em đó.

- Không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Hướng Nhật có chút miễn cưỡng cười nói:

- Anh ấy bây giờ không ở cùng cô sao?

- Không có, anh ta đi làm ăn ở một nơi rất xa.

Vẻ mặt của Tống Thu Hằng sa sầm xuống, tiếp theo lại nghĩ đến điều gì, mặt tràn đầy tự tin:

- Nhưng tôi tin tưởng anh ta nhất định sẽ quay lại, tôi sẽ vẫn đợi anh ấy!

Trong lòng Hướng Nhật càng thêm run rẩy, hắn đột nhiên xúc động muốn nói ra sự thật, để cho người phụ nữ trước mặt không phải chờ đợi nữa, bởi vì người ấy đã "chết" rồi. Nhưng hắn vẫn ráng dằn cơn xúc động xuống, chỉ tội cái chân bàn ở bên dưới, ít nhất một phần ba chân bàn bị tay hắn bóp chặt, cũng may là cái bàn ăn chất lượng khá tốt, không bị sụp đổ xuống ngay tại chỗ. Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng bình tĩnh trở lại:

- Cô Tống, hay là gọi món ăn đi, nói ra bụng em đã đói lâu lắm rồi.

- Hả, thật ngại quá, tôi lập tức gọi đây.

Tống Thu Hằng hơi đỏ mặt, mời người ta đi ăn mà lại khiến người ta kêu đói, điều này thật sự khiến nàng xấu hổ không thôi. Cúi đầu xuống nhìn kỹ thực đơn, nhưng kỳ thực lại không quyết định được nên gọi món nào cho tốt, lại ướm hỏi:

- Tất cả đều gọi món thịt heo được không?

Hướng Nhật vui hết chỗ nói, nhưng nếu toàn ăn một món thịt heo, cho dù là món ăn hắn thích nhất đi nữa, e rằng cũng không thể chịu nổi, vì vậy hắn vội vàng nói:

- Không cần đâu cô Tống, cũng không phải một mình em ăn cơm, cô cũng gọi món ăn mình thích đi. Vả lại hai người chúng ta cũng ăn không nhiều, năm sáu món ăn là đủ rồi.

Tống Thu Hằng nghe vậy liền cho rằng đối phương muốn tiết kiệm tiền cho mình, trong lòng cảm động đồng thời vội vàng chọn mấy món ăn khá mắc, lại chọn thêm một ít rau cải và canh, lúc này mới kêu người phục vụ tới. Nữ tiếp viên hiển nhiên đã sớm đứng đợi để ghi món ăn bên này, nghe vậy mỉm cười đi tới, trên mặt có chút ám muội hỏi:

- Hai vị suy nghĩ xong nên ăn món gì chưa? Ở đây chúng tôi mới giới thiệu phần ăn tình nhân, giá cả cũng rẻ và đồ ăn khá ngon.

Nói xong cô ta lấy một cuốn sổ nhỏ và một cây viết chuẩn bị ghi lại.

Hướng Nhật ngạc nhiên, trong lòng nhất thời có chút dở khóc dở cười, con mắt của nữ tiếp viên này đúng là quá kém, hai người bọn họ nhìn giống một đôi tình nhân sao?

Nhưng không đợi hắn mở miệng, Tống Thu Hằng phía đối diện đã đỏ bừng mặt lên vội vàng giải thích:

- Cô đừng hiểu lầm, thật ra tôi là giáo viên của anh ta, còn anh ta là học trò của tôi.

Song bộ dạng này của Tống Thu Hằng bất luận thế nào nhìn cũng giống như đang lén gạt đi suy đoán liên quan đến quan hệ của hai người.

Nữ tiếp viên bộ mặt ra vẻ hiểu rõ, loại tình yêu thầy trò này vẫn có chút kinh thế hãi tục, cô nàng đương nhiên biết cần phải giữ bí mật cho khách, chỉ là trong khi ánh mắt nhìn về phía hai người, ngoài vẻ ám muội còn kèm theo một chút sắc thái kỳ lạ phức tạp. Tống Thu Hằng không chịu được ánh mắt ám muội của đối phương, vội vàng nhìn vào thực đơn gọi mấy món ăn, rồi vội vã đuổi nữ tiếp viên đi.

Bầu không khí nhất thời có chút kỳ quái, Hướng Nhật cũng không biết nói thế nào mới phải, bưng ly nước trước mặt lên uống ra vẻ không có chuyện gì. Ngược lại, Tống Thu Hằng lại phá vỡ sự im lặng trước, nàng trước mặt học trò của mình đương nhiên muốn duy trì uy nghi của một người làm thầy, cũng làm bộ giống như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn bắt đầu cười đùa:

- Hướng Quỳ, tôi có thể hỏi một chút không, em có mấy người bạn gái?

- Chắc là năm người.

Hướng Nhật suy nghĩ một chút rồi nói, nếu tính cả Nhâm đại tiểu thư thì đúng là năm người không sai.

- Nhiều như vậy sao?

Tống Thu Hằng bị chấn động bởi câu trả lời của đối phương, nhưng nghĩ kỹ lại một chút, vừa nãy bên cạnh nam sinh này đúng là có mấy nữ sinh xinh đẹp, hình như cũng không nhiều hơn năm người. Chỉ là trong lòng nàng lại có một loại cảm giác kỳ lạ, bất kỳ nam nhân nào khi bị hỏi tới có bao nhiêu bạn gái đều sẽ không phóng khoáng mà thừa nhận có nhiều bạn gái như vậy? Trên cơ bản đa số sẽ nói mình là người đàn ông một lòng một dạ, không ai chịu thừa nhận tuốt tuồn tuột như vậy, Tống Thu Hằng lần đầu tiên mới gặp qua, nhưng nàng cũng không bàn sâu xoáy vào chuyện này mà chỉ hỏi:

- Vậy tương lai mấy em tính như thế nào?

- Tương lai?

Hướng Nhật sửng sốt, đây đã là lần thứ hai hắn bị hỏi vấn đề này, nhưng câu trả lời của hắn vẫn không có bất kỳ thay đổi gì:

- Chuyện của tương lai để tương lai tính, tóm lại nhất định sẽ có biện pháp.

Tống Thu Hằng đối với việc này lại không lạc quan, nàng quá rõ vấn đề tình cảm không đơn giản như vậy, thậm chí có thể nói là chuyện phức tạp nhất trên đời. Đang muốn hết lòng khuyên bảo đối phương, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói vui mừng ngạc nhiên:

- A, đại ca, sao anh lại ở đây?

Hướng Nhật liền quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cô bé toàn thân mặc đồng phục chính thức của nhân viên phục vụ, cũng có chút kinh ngạc hỏi:

- Em làm công ở đây à?

Hắn nhớ rõ cô bé đã đủ mười sáu tuổi đâu? Như vậy chính là lao động trẻ em, quán ăn này thuê lao động trẻ em, đây không phải rõ ràng là coi thường luật pháp sao? Nhưng câu trả lời của cô bé đã đánh tan nghi ngờ của hắn:

- Không phải, quán này là nhà em mở, em thấy quán bận quá nên qua đây phụ một chút.

- Nhà em mở?

Hướng Nhật cũng hết ý:

- Nhà em cuối cùng mở bao nhiêu quán ăn?

- Chỉ có một quán à.

Cô bé trả lời rất tự nhiên:

- Quán trước kia đã bán đi rồi, quán này mới khai trương đó.

Nói xong cô bé đảo mắt nhìn sang Tống Thu Hằng ở bên cạnh hỏi:

- Đại ca, chị này là ai?

Hướng Nhật liền vội vàng giới thiệu:

- Cô ấy là cô giáo của anh, bởi vì anh từng giúp cô ấy chút chuyện cho nên lần này cô ấy mời anh ăn cơm.

- Hóa ra là vậy.

Cô bé cười ngọt ngào, tiếp theo lại hướng sang Tống Thu Hằng chào hỏi:

- Chào chị!

- Thật dễ thương!

Tống Thu Hằng xoa đầu cô bé, mắt đầy dịu dàng, hiển nhiên cũng yêu thích cô bé lần đầu tiên gặp mặt này không thôi. Cô bé được khen ngợi mặt cũng hưng phấn khác thường, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, đột ngột nhìn sang Hướng Nhật hỏi:

- Đại ca, anh sao lâu lắm rồi không đến nhà Manh Manh dạy bù?

Đọc truyện chữ Full