DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 144: Lòng tham nổi lên

Hướng Nhật cuối cùng cũng ngồi trên chuyến máy bay đi Pháp, dưới danh nghĩa là đại biểu của công ty Hướng Nhật đi qua bàn công việc với đối tác và ký hợp đồng, cùng đồng hành là nữ thư ký 36F Phương Oánh Oánh.

Mọi chuyện trong nước cơ bản đã giải quyết xong, mặc dù nữ cảnh sát cực lực phản đối việc hắn đi nước ngoài, Hướng Nhật trước mặt nàng tận lực biểu diễn tuyệt kỹ mới kia, cho nên cũng được cấp giấy lưu hành tạm thời nhưng nàng dặn đi dặn lại tuyệt đối phải cẩn thận, an toàn là trên hết, thậm chí còn cho phép hắn mang theo DE dắt trong lưng phòng hậu sự. Hướng Nhật lập tức từ chối, ko phải hắn ko muốn mang theo, mà chỉ là khi đến phi trường phải đi qua cửa kiểm tra kim loại.nếu để bị phát hiện ra " vật thể nguy hiểm" thì chắc chắn sẽ được đi uống trà trong phòng hỏi cung.

Về phần đồ đệ, Hướng Nhật cũng dặn dò một chút, mấy ngày này hắn sẽ đi nước ngoài, ko nên nói cho Sở Sở biết, để tránh làm nàng lo lắng.

Người muốn giết hắn nhất bây giờ chính là An tiểu thư a, bởi vì trước khi đi hắn để lại " di chúc" như sau: "Ngực của ngươi hơi nhỏ, để ta đi nước ngoài, thuận tiện kiếm mua mấy món nâng ngực như áo ngực siêu bó hay kem nở ngực chẳng hạn đem về làm quà cho ngươi!" Đương nhiên, phần dưới chính là nhắc nhở nàng ko nên ở lại nơi này, tránh bị người ta truy sát.

Sau khi đã an bài mọi thứ xong xuôi, hắn mới yên tâm bước chân lên máy bay, nhưng ko phải là chuyên cơ của nữ hoàng, bởi vì một tiếng trước nó đã cất cánh. Hướng Nhật cũng ko phải lo lắng về chuyện thất lạc, bởi vì trong tay hắn có số điện thoại riêng của nữ cảnh sát đưa cho, nghe nói là do abc xyz gì đó, nói chung là chuyện của con gái chúng mình, cho nên nữ hoàng đã đưa cho nàng số điện thoại của mình, hy vọng một ngày nào đó nàng ta đến Pháp bản thân có thể "ra tận cửa tiếp đón".

Máy bay cất cánh, nếu nói bây giờ đang có một người sắp chán đến chết, thì đó chính là Hướng Nhật nhà ta, mặc dù bên cạnh hắn là bộ ngực size 36F xinh đẹp nhưng đối phương cứ như khúc gỗ vậy, nãy giờ vẫn ko để ý đến hắn. Hướng Nhật cũng ko hứng thú trò chuyện, dù sao đối với người đàn bà này hắn vẫn ko thân thuộc, thậm chí còn có một chút ác cảm.

Nhận lấy một tờ báo từ trên tay nữ tiếp viên, Hướng Nhật cũng đã tìm được cách giết thời gian rồi. Nhưng khi vừa mở tờ báo ra, thì hình như khúc gỗ bên cạnh ko muốn hắn cảm thấy thoải mái hay sao, lạnh lùng lên tiếng: "Ông chủ biết tiếng Pháp?"

Hướng Nhật cũng từ từ liếc nàng một cái, rồi lại chậm rãi đọc báo, lát sau mới lên tiếng: "Hình như có ai vừa nói chuyện với mềnh."

"Ngươi." Thư ký Phương ức đến hộc máu, tức giận quay đầu đi. Thật ra thì.Phương Oánh Oánh ko muốn cùng tên " dâm tặc đại dê xồm" này đi công tác tí nào, đây là yêu cầu của giám đốc, bất tắc dĩ phải nghe theo, hơn nữa chuyến đi lần này cũng vì một hợp đồng vô cùng quan trọng, nếu như thành công thì chi nhánh công ty tại Paris có thể phất lên như diều gặp gió. Hơn nữa từ lúc máy bay cất cánh đến giờ, nàng đã âm thầm quan sát phản ứng của đối phương, thấy hắn nhiều lần muốn bắt chuyện với mình đều bị ánh mặt lạnh lùng từ chối, cho nên trong lòng nàng cảm thấy vô cùng sung sướng. Cho nên khi đối phương nói câu này làm trong lòng nàng cũng cảm thấy ức chế ko thôi.

"Ngươi ngươi ta ta cái gì, àh, cảnh vật bên ngoài thật là đẹp quá đi " Hướng Nhật ngẩng đầu nói một câu, sau đó lại cúi mặt vào tờ báo.

Phương Oánh Oánh đang ức chế, nghe vậy trào phúng nói: "Rõ ràng có người ko biết tiếng Pháp còn bày đặt ra vẻ trí thức " Nàng nghĩ rằng, theo lời của giám đốc đến đây ký hợp đầu, lúc trò chuyện chắc chắn ko tránh khỏi, chỉ sợ phải đảm đương thêm phần phiên dịch cho ai kia, bởi vì có đánh chết nàng cũng ko tin, cái tên trời đánh này ngoại trừ quốc ngữ ra còn biết nói thêm thứ tiếng nước ngoài nào khác.

"Ngươi biết sao?" Hướng Nhật cũng ko để ý đến lời nói trào phúng của nàng, để tờ báo qua một bên, cứ giọng nhỏ nhẹ lên: "Kỳ thật nhìn ngươi cũng ko tệ, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, hơn nữa bộ ngực này cũng khá là hấp dẫn." Nói tới đây, Hướng Nhật cố ý dừng lại một chút, tựa hồ như ko chú ý đến sắc mặt càng lúc càng âm trầm của thư ký ngực to bên cạnh, lắc đầu nói: "Chỉ tiếc là tính tình ko được hiền dịu, vẫn còn thích suy nghĩ lung tung, nếu ta là ông xã của ngươi."

"Đáng tiếc ngươi ko phải!" Hướng Nhật chưa kịp nói xong đã bị chặn họng.

"Cái này chỉ là ví dụ."

"Ví dụ cũng ko được! Nói cho biết, cho dù ta có lấy heo lấy chó cũng ko lấy ngươi làm chồng!" Phương Oánh Oánh trút hết bực bội trong lòng ra, sau đó xoay cả người về phía bên kia, tránh để xảy ra thêm bất kỳ xung đột nào với tên này.

Chỉ có chuyện nàng ko để ý đến đó chính là mức đề xi ben khá lớn, nên cũng thu hút được ánh mắt của " hàng xóm" chung quanh.

Được nhiều người chiêm ngưỡng như vậy, cộng thêm phần mắng khí thế của nàng, mặc dù Hướng Nhật ko có ý gì, nhưng bản thân ngày trước từng là một lão đại, tự nhiên cũng bùng phát theo: "Ngươi muốn lấy, lão tử cũng ko đồng ý!" Nói xong cũng ko chút ý đến thư ký ngực to nữa, nhắm mắt dưỡng thân.

Phương Oánh Oánh ngó ra ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng buồn bực. Cả hai đóng phim " Người mỹ trầm lặng" nên làm những người " Hàng xóm đồng hành" đang nhàm chán tưởng có kịch vui coi bị cụt hứng, quay trở lại công việc khi nãy, chỉ còn có một số thằng 35 vẫn còn đang dán cặp mắt vài size 36F.

Chính lúc này, có một thằng cao to đột nhiên đứng dậy, trên tay mỗi người cầm một cây súng, chĩa lung tung về mọi hướng, miệng hét to: "Cướp đây, tất cả ngồi yên!"

Cái ko khí náo nhiệt vừa rồi đã bị tiếng quát to dập tắt, sau khi đã sửng sốt trong giây lát, mọi người bắt đầu có phản ứng, thậm chí vài em nhỏ đã sợ đến nỗi khóc lóc này nọ.Bất quá cái đám cướp này ko vì tiếng khóc mà động lòng, thậm chí còn cầm súng đi đến tận nơi giáo huấn lại, cho đến lúc này mọi người mới bắt đầu im lặng.

Hướng Nhật sớm đã nghe được tiếng " Cướp đây" liền mở mắt dậy, bất quá hắn lại ko thích lo chuyện bao đồng, vì đang ngồi ở hàng ghế trên cùng. Nhìn qua người phụ nữ bên cạnh, mặc dù nàng đã cực lực khống chế tâm tình, nhưng vẻ mặt tái nhợt và thân thể đang run lên nhẹ nhẹ, chứng tỏ trong lòng nàng đang rất sợ hãi. Nhưng cái quan trọng là khi nàng vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn đã hung hăng liếc lại một cái, sau đó cũng từ từ bình tĩnh lại.

Hướng Nhật ko khỏi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ trừng mắt liếc mình một cái sẽ ko cảm thấy sợ nữa sao? Ra vẻ ta đây ko sợ liếc một cái là có thể an lòng sao? Hướng Nhật trầm tư trong một chút, chợt hiểu được đạo lý bên trong, có lẽ do thấy được ánh mắt ko chút sợ hãi của mình nên nàng ta mới đáp trả lại và bắt đầu ổn định tinh thần. Thật là có lý a!

Chỉ có một điều Hướng Nhật ko rõ ràng là, làm sao mấy thằng ku này lại có thể mang súng lên máy bay? Chẳng phải lúc qua máy kiểm tra đã được soi rất kỹ rồi sao? Biết vậy mình cũng mang theo DE dằn túi qua bên Pháp cho lành.

Nhưng tình huống bây giờ ko cho phép hắn nghĩ nhiều như vậy, một trong bốn thằng cầm súng ra dáng thủ lĩnh lên tiếng: "Các vị, chúng ta cũng ko muốn làm tổn thương đến các vị, chỉ cần mọi người hợp tác, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người! Bây giờ nghe lệnh của ta, nghe rõ chứ, là mệnh lệnh, tuyệt đối ko cho phép các vị chần chờ, nếu ko muốn nói chuyện với cây súng của ta.Bây giờ, đem hết tất cả những vật dụng giá trị của mọi người ra, tiền bạc, nữ trang, tất cả mọi thứ.đem ra hết đây, còn nữa, móc hết tất cả thẻ tín dụng ra đây.Nhanh lên!"

Nói xong hắn liền ra hiệu cho hai thằng bên cạnh đi tới, mỗi thằng cầm theo một cái túi đi đến bên cạnh hành khách.

Hướng Nhật cũng cẩn thận nhìn cái thằng ku đang nói kia, trong mắt lộ ra nhiều tia nghi trọng, hắn ko khỏi công nhận mấy thằng này vô cùng can đảm dám cướp cả máy bay, chỉ vì một chút tiền lẻ mà ko tiếc cái mạng cùi, nếu có điên thì cũng ko làm những chuyện ngu bò này, bởi vì khi máy bay đáp xuống đất, chắc chắn sẽ được rất nhiều người của chính phủ đón tiếp, cái chuyện này đi so với tự đập đầu vào cột điện còn ghê gớm hơn nữa, nhưng trước mắt xem ra mấy thằng này chắc chắn đã có an bài, chắc chắn đây ko phải là mục đích chính. Lúc đầu hắn cũng muốn động thủ, nhưng sau đó bình tĩnh lại, mặc dù dọn dẹp cái đám rác rưởi này chắc chắn ko mất nhiều thời gian, nhưng hắn muốn xem mục đích cuối cùng của đối phương là gì.

Đông đảo hành khách dưới sự uy hiếp của nòng súng nhanh chóng tự nguyện móc hết tiền ra, bỏ hết vào trong cái túi của tên cướp đang cầm.

Vì lưu manh đang ngồi ở hàng ghế trên cùng nên tạm thời tên cướp cũng chưa đi đến đây.

Chỉ là tên cướp càng đi đến gần, Hướng Nhật phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh càng khẩn trương, mấy ngón tay nắm chặt đan vào nhau trắng bệch ko còn tý máu. Chẳng lẽ cô nàng trong lúc này.lại nhớ đến cái "WebCam" sao?

Đang suy nghĩ bỗng nhiên một tiếng gầm vang lên: "Móc ra!" Hướng Nhật ngẩn ra, thằng này ko nói tiếng Pháp mà lại nói tiếng Anh, cho nên vội vàng đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chỉ thấy thằng này tay trái vẫn đang cầm cái túi, còn tay phải chĩa súng vào đầu một ông già râu tóc bạc phơ, chắc cũng cỡ 70 tuổi, đeo một cặp kính dày cộm trên mũi, bị hói gần nửa đầu, nhìn giống mấy loại khoa học gia thuần chủng.

"Cái.cái gì?" Ông lão đầu bạc căng thẳng hỏi.

"Đừng có giả bộ " Thằng này vẻ mặt bắt đầu hung dữ thấy rõ: "Đương nhiên là tiền chứ gì?"

"Nhưng.ta ko có!" Nhìn ông lão lúc này có vẻ bối rối.

"Đ.M.! Vậy cái bao màu đen trên tay là con c.gì?"

Ông lão càng thêm run sợ: "Đây.đây là công trình nghiên cứu của ta!"

"Đưa đây!" Thằng này đưa tay giật lấy gói đồ trên tay ông lão, sau đó mở ra, chỉ thấy bên trong một quyển sổ màu xanh, hai mắt lập tức sáng rỡ, nhìn về phía thủ lĩnh ra hiệu.

Thằng ku sau khi nhìn đã mắt rồi đóng gói đồ lại, sau đó lại cầm cây súng lên, đập mạnh vào đầu ông lão, nhất thời một đống máu chảy ra lai láng, mà ông lão bây giờ cũng đã được R. I. P bên cạnh một hành khách khác. (Rest In Peace - Nghỉ ngơ thanh thản)

Mọi chuyện nãy giờ vẫn nằm trong tầm quan sát của Hướng Nhật, kể cả ánh mắt mập mờ của hai tên này cũng ko bỏ qua, bây giờ hắn đã xác định được vấn đề nằm ở đâu rồi, đối với những hành khách khác, mấy tên này ko mất thời gian dây dưa mà kiểm tra, cứ "xoạt xoạt" rồi đi, chỉ riêng có ông lão đầu bạc này bọn chúng cố tình làm khó làm dễ, vì muốn che dấu ko cho người khác biết món đồ trong tay của ông lão nên đã cố tình sắp đặt dàn dựng một vụ cướp máy bay.

Mà mấy tên này gan cũng lớn thật, chỉ vì một việc như thế mà dám uy hiếp chính phủ cướp cả máy bay.Nói cách khác, nội dung bên trong cuốn sổ này chắc chắn rất ghê gớm, giá trị ko phải là nhỏ. Nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Nhật trở nên kích động, lòng tham nổi lên!

Đọc truyện chữ Full