DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường

"Cốc! Cốc! Cốc!" Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa, vừa rút tay lại đã nghe thấy tiếng bước chân từ từ bên trong. Lưu manh cũng bắt đầu sửa soạn lại bộ dạng bên ngoài cho có vẻ tinh ranh hơn một chút, vì theo tiếng chân nghe được ko phải tiểu nha đầu, mà đã ko phải con gái thì.chắc chắn là mẹ của nàng a, mà nếu thật sự là mẹ nàng thì.mọi chuyện cũng dễ xử lý hơn.

Hình như ông trời ko muốn Hướng Nhật "tự sướng" lâu cho nên khi cửa mở ra, ko phải là "Hảo Mông" tiểu nha đầu, cũng ko phải là mẹ của nàng, mà chính là "cục nước đá biết đi", người mà hắn ghét nhất.

"Là ngươi?" Mỹ nữ vừa mở cửa, nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia lập tức muốn đóng lại.

Hướng Nhật lập tức đưa tay chặn cửa lại, mở miệng nói: "Chờ chút, ta có chuyện muốn nói " Hai mắt ngó nghiêng về phòng khách thấy ko có ai, hình như chỉ có một mình nàng ta ở nhà. Nếu ko thì chắc chắn chuyện này sẽ kinh động mọi người.

"Nơi này ko đón tiếp ngươi " Người đẹp lạnh lùng nói, dùng sức muốn đóng cửa lại, nhưng chỉ tiếc là sức ko bằng người, lại dùng quá sức nên cả mặt giờ đã đỏ bừng.

"Tiểu thư, ta và nàng ko thù ko oán, nàng ko cần phải."

"Nếu ngươi ko đi ta sẽ gọi bảo an." Người đẹp chặn họng hắn, một tay giữ cửa, tay kia nhanh chóng móc điện thoại ra.

"Chờ một chút! Ta muốn hỏi một số việc." Thấy đối phương đã bấm một loạt số, Hướng Nhật cũng ko còn cách nào khác, đành phải trực tiếp nói: "Nàng biết Thiết Uyển ko?"

Người đẹp dừng tay, toàn thân bất động, đưa mắt nhìn hắn đầy vẻ hoài nghi: "Ngươi biết nàng ta?" Ngữ khí vô cùng lãnh đạm.

"Đương nhiên! Thật ra thì.công việc này của ta là do nàng ta giới thiệu." Trong lòng lưu manh lập tức lại thấy niềm vui, vì từ thái độ và hành động của nàng, hắn nhận ra rằng đối phương chẳng những biết, thậm chí là có giao tình thân thuộc, nếu ko sẽ ko phản ứng như thế.

"Nếu như vậy thì ngươi vào đi " Sau khi ngắm nghía tên này cẩn thận một hồi, người đẹp cũng mở cửa để cho hắn vào.

Hướng Nhật cũng ko khách khí mà đi vào, chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc. Chỉ vì hai chữ " Thiết Uyển" mà làm đối phương thay đổi thái độ, thậm chí mời hắn vào nhà, có thể thấy rằng đối phương và người kia có quan hệ ko tầm thường. Nếu có thể, thì cũng nên moi một chút thông tin từ "cục nước đá" này.

"Ngồi!" Mỹ nữ ngồi xuống ghế sa lông, thuận tay chụp lấy cái remote tắt TV.

"Đa tạ " Mặc dù đối phương nói chuyện vô cùng đáng ghét, nhưng Hướng Nhật vẫn phải cảm ơn, rồi ngồi xuống cái ghế đối diện nàng: "Kỳ thật nàng xem TV ko cần để ý đến ta."

"Ko cần " Lưu manh một lần nữa lại bị người đẹp chặn họng: "Nói, ngươi là sao quen với tiểu di của ta?"

"Tiểu di?" Hướng Nhật ngẩn ra trong giây lát, sau đó hồi phục tinh thần, trên mặt đầy vẻ nghi vấn: "Nàng nói Thiết Uyển.là tiểu di của nàng?"

"Ngươi ko biết?" Hai mắt người đẹp trở nên sắc như dao.

"Nàng ta ko nói gì hết, chỉ kêu ta đến đây làm gia sư " Hướng Nhật bình tĩnh nói, cũng ko chút ý đến sự biến hóa trên gương mặt đối phương.

"Vậy ngươi và tiểu di có quan hệ gì?"

"A.cái này.nói thế nào nhĩ? Ta là bạn trai của tiểu di nàng"

Người đẹp bị bất ngờ, cũng ngẩn người ra trong giây lát, rồi cũng bình tĩnh lại, sau đó cẩn thận nhìn đối phương từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, sau đó lại lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi ko nên gạt ta"

"Nếu ko tin thì móc điện thoại gọi thử là biết " Hướng Nhật nhún vai nói. Thật ra thì.Bạch Hổ nhà ta đang chơi trò đánh cược, hắn cược là đối phương sẽ ko vì chuyện này mà gọi đi hỏi. Bất quá trong lòng cũng lo lắng, nếu cược thua, từ ánh mắt đau thương của nữ cảnh sát ban trưa chắc chắn sẽ ko muốn nói chuyện với mình. Nếu mà như vậy thật thì cũng sẽ ko thể moi thêm thông tin từ cục nước đá này, lạng quạng là bị tống cổ ra khỏi cửa, mà thủ đoạn đuổi khách chắc sẽ rất tàn bạo!

"Ta sẽ gọi!" Hành động này đúng là nằm ngoài dự tính của lưu manh, nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm một loạt số.

Hướng Nhật trong lòng muốn ngăn cản nhưng ko thể được, bởi vì: Bởi vì, nếu làm như vậy người ta sẽ nghĩ rằng bản thân có tật giật mình, mặt khác tận sâu trong đáy lòng hắn muốn nghe nữ cảnh sát trả lời, phải nói là cực kỳ mong muốn.

Tiếng chuông điện thoại reo lên bao nhiêu lần thì sự khẩn trương trong lòng lưu manh cũng tăng theo cấp số nhân bấy nhiêu lần, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt.àh ko, vào cái điện thoại trên tay của nàng.

"Alô.dạ, là Tiểu Mẫn đây!"

"Dạ.cho con hỏi, tiểu di.có bạn trai chưa?"

"Có a? Thật àh? Tiểu di con có bạn trai sao ta ko biết? Vậy người kia trông như thế nào? Tại vì cũng đã có người tự xưng là bạn trai của tiểu di con, nên ta muốn kiểm tra" Nghe được những lời này, ánh mắt " cục nước đá" bắt đầu nhìn, ngắm, nghía, ngó lên người lưu manh.

Hướng Nhật nhà ta bây giờ vô cùng căng thẳng, hô hấp đã được đình chỉ, tim đập nhanh đến nỗi muốn lọt ra ngoài, ngay cả " Cục nước đá" vừa có những biểu hiện của " Đàn bà" cũng ko để ý. Bởi vì, nữ cảnh sát bây giờ đối với hắn là điều quan trọng nhất!

Trong lòng lưu manh bây giờ có chút thất vọng, đơn là là hắn ko nhìn thấy được bất kỳ một manh mối nào trên gương mặt lạnh lùng của đối phương, có lẽ nàng ta ko biết cách biểu lộ cảm xúc. Chỉ là lâu lâu lại tia về hướng này, và điều đó đối với hắn bây giờ, giống như con nít phạm lỗi bị bắt quả tang, trong lòng lo sợ, tim bắt đầu nhảy tangô!

Trải qua một khoảng thời gian " Ko biết là dài hay ngắn", người đẹp có một hành động làm cho Hướng Nhật vô cùng kinh ngạc, đó chính là đưa cái "mô bay" cho hắn " Điện thoại của ngươi!"

"Ta.của ta.?" Đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lập tức mừng như điên, Tiểu Uyển nàng đã tha thứ cho mình! Ko đợi đối phương đưa lại gần, lưu manh đã chụp lấy cái điện thoại kê vào lổ tai: "Tiểu."

"Tiểu Hướng àh?" Lời chưa kịp nói đã bị giọng trong điện thoại giành lấy.

"Người là.bá mẫu?" Hướng Nhật trong nháy mắt trở nên đờ đẫn.

"Đúng vậy, Tiểu Hướng, tại sao con lại ở nhà Tiểu Mẫn? Nếu Tiểu Mẫn ko nói, chắc ta cũng ko biết!"

"Dạ, là Tiểu Uyển giới thiệu cho con đi dạy" Mặc dù tâm tình ko vui, nhưng " Nhạc Mẫu đại nhân" đã hỏi, nào dám chậm trễ.

"Thì ra là như vậy! Àh đúng rồi, nếu ta nhớ ko sai thì trình độ tiếng anh của Tiểu Manh ko được tốt, ngươi phải dạy dỗ cho đàng hoàng. Được rồi, ngươi chừng nào rãnh rỗi ghé nhà bá mẫu chơi vậy? Bá phụ ngươi cũng muốn gặp mặt ngươi một lần, bởi vì lần trước có việc bỏ lỡ, cho nên bây giờ ngày nào cũng nhắc, nói cái gì là lãng phí cơ hội gặp mặt con rể, rồi cái gì mà hối hận.Nếu ko bận gì thì cũng nên tới đây, để cho tai của bá mẫu được thanh tịnh"

"Dạ.dạ." Hướng Nhật gật đầu như máy, quả thật bá mẫu hơi bị nhiệt tình, làm hắn ko ứng phó kịp.

"Cứ như vậy đi. Theo ta nghĩ hay là cuối tuần này ghé là được. Ngươi nhớ cho kỹ, nhất định phải đến, đừng để ta mua nhiều đồ ăn rồi để lãng phí!"

"Nhất định.nhất định."

"Tốt lắm, cũng gần đến giờ Tiểu Manh đi học về rồi, ngươi cũng chuẩn bị đi. Nhớ kỹ, nhất định phải đến."

"Dạ."

Chỉ là.cái " dạ" này hơi bị thừa, bởi vì bá mẫu nhiệt tình sau khi nói xong đã cúp máy. Đưa tay trả lại cái " A lô" cho đối phương thì nhận được một cái liếc lạnh lùng: "Nếu có một ngày ngươi làm chuyện có lỗi với tiểu di, ta sẽ giết ngươi!"

Mặc dù thái độ của đối phương làm lưu manh khó chịu, nhưng hắn biết nàng chỉ vì lo lắng cho nữ cảnh sát nên nói thế, cho nên cũng ko muốn so đo với nàng " Yên tâm đi, nếu sau này có chuyện, ta cũng ko để nàng ta chịu một mình"

"Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói này" Người đẹp hừ một tiếng rồi đứng dậy nói tiếp: "Ngươi có thể đi, em gái ta hôm nay phải trực nhật, đến khuya mới về"

Nhìn vẻ mặt của nàng Hướng Nhật cũng biết nàng ko có chút hài lòng, vì vậy lập tức đổi mục tiêu: "Em gái ngươi học ở trường nào?"

"Ngươi đi tìm nàng ta?" "Cục nước đá" đẩy gọng mắt kính lên, rồi lạnh lùng nói: "Trường trung học Thánh Dục Cường"

Trường trung học Thánh Dục Cường, bên trong phòng giáo viên lớp 10

"Đinh Lục, ngươi đứng lại cho ta!" Hác Manh gọi tên bấm lỗ tai trước mặt.

"Manh tỷ, có chuyện gì vậy?" Đinh Lục liền chạy lại phía Hắc đại tiểu thư, vì đơn giản nàng quá xinh đẹp cộng thêm thế lực gia đình khủng bố sau lưng nàng, hắn nào dám chậm trễ.

"Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi giúp Tằng Nếp quét dọn mà không giúp ta? Ngươi đang theo đuổi nàng ta àh?" Hác Manh lớn tiếng chất vấn, khiến cho mọi người trong lớp học chú ý.

Thằng này liền đỏ mặt, lập tức thanh minh "Nào có chuyện đó, ta thấy nàng ta mặc quần áo có chút bất tiện nên mới ra tay giúp đỡ"

"Thật sao?" Hác manh nhìn hắn đầy nghi vấn " Chẳng phải nàng ta cũng tự làm được sao?"

"Nhưng nhiều người làm sẽ nhanh hơn, như thế tất cả đều có thể về nhà sớm " Đinh Lục thấp giọng nói.

"Ngươi nói dối." Hác Manh chỉ thẳng vào hắn rồi tiếp tục nói "Ta biết ngươi nhất định thích nàng ta, nhưng lại không dám nói nên làm như vậy để nàng cảm động, đúng không?"

"Không có!" Đinh Lục chỉ biết câm nín, thấy vẫn chưa thuyết phục liền chỉ ngón tay hướng về tên tóc xanh trong lớp học " Ngươi xem, hắn cũng giúp Tằng Nếp, chẳng lẽ hắn cũng thích nàng ta sao?"

"Hắc hắc, ta định thử ngươi, ai ngờ ngươi lại nói ra hết" Hác manh bất hảo nhìn đối phương.liếc nhìn tên tóc xanh cách đó không xa nói: "Kỳ thật hai ngươi đều thích Tằng Nếp cho nên mới dùng cách này để biểu lộ. Hơn nữa ta đoán Tằng Nếp cũng đã đáp ứng, ai giúp đỡ thì sẽ được làm bạn trai nàng."

"Hác Manh, ngươi câm miệng lại cho ta" Trong lớp học vang lên giọng nữ sinh đấy tức giận, dù đã cố kìm nén khi nghe đoạn đối thoại kia " Nếu giúp lau dọn mà tính toàn như vậy thì mấy tên kia giúp ngươi quét bụi cũng thích ngươi à, ngươi cũng đồng ý làm bạn gái họ à " Nói xong nàng liền chỉ tay về phía hai tên đang phủi bụi phía cuối góc lớp.

"Ta và ngươi khác nhau!" Hác Manh tự hồ sớm đoán được nên rât bình tĩnh, trên mặt cũng không có gì bối rối thậm chí còn đắc ý nói "Hai người bọn họ là thủ hạ của ta, nên giúp ta là chuyện đương nhiên, không giống như ngươi, hai tên đó không có quan hệ với ngươi tự dưng giúp sức nếu không phải ngươi đáp ứng điều kiện của họ thì liệu có giúp người lau dọn không?"

"Ha ha, vớ vẫn!" Tăng nếp cười nói " Ngươi tưởng rằng chỉ mình có thủ hạ sao, từ bây giờ ta tuyên bố Lương Siêu và Đinh Lục là thuộc hạ của ta."

"Đùa! Ngươi tự cho mình là đại tỷ ư, Lương Siêu và Đỉnh Lục đâu phải hai thằng ngốc " Hác mạnh đang định tiếp tục nói, không ngờ rằng hai người kia đã cung kính gọi " Cám ơn đại tỷ, cảm ơn đại tỷ."

"Thấy chưa?" Tằng Nếp càng thêm đắc ý " Cái này gọi là thực lực, không giống ngươi chỉ cậy nhà có tiền. Nếu không phải như vậy thì ngươi chỉ là con vịt xấu xí, có quỷ mới làm thuộc hạ của người"

"Ngươi nói cái gì?" Hác Manh nắm chặt tay tức giận nói " Ta là vịt thì vẫn còn đẹp gấp ngàn lần ngươi! Lương Siêu và Đinh Lục chịu làm thuộc hạ ngươi, chắc chắn ngươi đã uy hiếp họ. Ta biết ngươi nhất định dùng điều kiện " Làm bạn gái" để thu phục họ"

"Ngươi thật khờ, Hác Manh,. Ta là người thế nào mà phải làm như vậy, phải biết là bọn họ đều cam tâm làm thuộc hạ của ta, không tin ngươi có thể tự đi hỏi"

Bị đối phương nói cho cứng họng, Hăc manh liền quay về phía hai tên thủ hạ nói "Lương Siêu, Đinh Lục, có đúng hai người nguyện ý làm thủ hạ của Tằng Nếp?" Nói những lời này, ánh mắt Hắc manh toát ra đầy vẻ uy hiếp

Nếu là trước kia, tóc xanh và đeo khuyên lập tức phủ nhận nhưng biết nàng ta có một vị đại ca vô cùng lợi hại, liền lập tức gật đầu "Chúng ta cam tâm tình nguyện"

"Ghê tởm!" Vốn tưởng hai tên đó thấy cảnh cáo của mình mà phối hợp không ngờ lại thất thế khiến nàng vô cùng mất mặt. Hắc Manh liền lớn tiếng hét chói tai: "Lâm Tử Hào, Quan Quang, các ngươi lại đây cho ta"

"Chuyện gì, đại tỷ?" Hai tên học sinh đang quét bụi nghe thấy tiếng hét liền chạy đến

"Lương Siêu, Đỉnh lục khi dễ ta, các ngươi xem nên phải làm gì?" Hác manh liền chỉ vào tóc xanh và đeo khuyên

""Cái gì" Tên học sinh được gọi là Lâm Tử Hào liền trợ mắt hung hăng nhìn về phía tóc xanh và đeo khuyên " Hai đứa mày muốn gãy xương không, để tao kêu người giúp một tay"

Tóc xanh cùng đeo khuyên toàn thân run rẩy, đối với bọn Lâm Tử Hào này trong lòng nhất thời sợ hãi, không chỉ về đánh nhau mà tên này còn là xã hội đen, lần trước do không cẩn thận mà đắc tội với hắn liền bị cả đám người chặn đánh trước cổng trường. Nếu bảo vệ không kịp thời chạy đến, có khi cả hai còn đang nằm viện.

"Cúi đầu xin lỗi Hác Manh đại tỷ nếu ko muốn chết!" Thấy hai tên tên đích dáng sợ hãi, Lâm Tử Hào kiêu ngạo nói

"Không cần xin lỗi" Hác manh chỉ tay nói "Chi cần bọn họ nói không phải thủ hạ của Tằng Nếp là được"

"Đã vậy còn không mau nói!" Lâm Tử Hào hét lên.

Nếu bình thường thì hai thằng này đã " đem con bỏ chợ, vứt của chạy lấy người", nhưng lần này lại rất kiên quyết, nhìn nhau rồi nói: "Xin lỗi, muốn chúng ta phản bội Tằng đại tỷ, tuyệt đối không có khả năng" Nói xong, hai người cùng hướng về phía Tằng Nếp.

Tằng nếp bĩu môi, nàng thừa biết tại sao hai tên này lại kiên quyết ủng hộ mình, cũng chỉ vì tên biến thái "đại ca", nếu không có tên "đại ca" kia thì hai tên này sao lại thay đổi như vậy. Bây giờ nhìn mình như vậy đơn giản là cầu cứu, nếu như có chuyện gì xảy ra có thể giúp " Ra tay tương trợ"

"Hai con chó!" Lâm Tử Hào tức giận, giơ ngón tay cái về phía hai tên kia "Xem ra bọn mày quên bài học lần trước rồi? Muốn tao giúp nhớ lại không. Lần trước Sơn Kê ca thương cho cơ thể bọn mi, cho nên đã nương tình, nếu ko."

"Lâm Tử Hào, ngươi đừng có mượn oai hùm, có bản lãnh thì ngươi cùng Lương Siêu đánh một trận"

"Tằng Nếp, chuyện này không liên quan đến ngươi' Lâm Tử Hào quay mặt lại nói. Thấy cơ bắp trước ngực đầu xanh lộ rõ ra ngoài, hắn biết rằng mình ko phải là đối thủ, cho nên cũng ko ngu mà nhận lời.

"Sao chuyện này lại không liên quan đến ta, Lương Siêu giờ là thuộc hạ của ta, ta không thể quản sao?"

"Hừm, sợ ngươi muốn quản cũng không quản được" Hắn Manh liền nói chen vào.

"Đúng vậy, Tằng Nếp ngươi muốn làm đại tỉ thì còn kém xa, cẩn thận không ngươi cũng bị đánh à" Lâm tủ hào không khách khí châm chọc nói.

"Tao cảnh cáo mày, Lâm Tử Hào, Tằng Nếp mà mất một sợ tóc, mày sẽ phải hối hận " Tóc xanh hung hăng nói

"Phải không? Bây giời ta sẽ làm cho ngươi hối hận." Lâm Tử Hào khinh miệt cười,

Liền móc điện thoại trong túi ra "Lương Siêu, Đinh lục, nên biết khôn một chút, nếu giờ tao gọi điện thì ngày mai bọn mày tốt nhất giả bệnh để không phải đến trường."

"Chúng tao đếk cần phải lo con c.gì cả, mày thử đi, nhưng tao nói trước, sau này mày đừng có hối hận " Tóc xanh nói xong liền hướng về phía đại tỷ tỏ ra cầu khẩn, mục đích muốn nàng gọi điện thoại cho vị "đại ca" kia

Đáng tiếc hắn thât vọng rồi, Tằng Nếp không có để ý hắn, mắt nhìn ra phía của sổ. Tóc xanh cũng tự an ủi mình, nàng có thể bình tĩnh như vậy, xem ra đã có sắp đặt trước. Thật ra thì.tóc xanh không biết rằng nàng cũng không biết số điện thoại của "đại ca" kia.

"Được, đây là chính mày nói" Lâm Tử Hào mặt dữ tợn, thoạt nhìn có chút đáng sợ, móc điện thoại ra nói: "Alo, Sơ Kê ca, em tiểu hào.Là thế này, lần trước anh nói đánh tên học sinh chưa đã. Giờ hắn lại ngứa da ngứa thịt rồi.anh có nên giúp hắn.em bây giờ đang ở trường học. Cái gì? Anh cũng đang ở gần trường sao? Vậy thực sự tốt quá, em đợi anh trong lớp. Vâng, cứ như vậy em đợi anh." Lâm tử hào vẻ mặt hí hững cúp điện thoại

"Người thực sự gọi người ngoài đến "Hác Manh cau mày hỏi

"Đại tỷ yên tâm, chúng ta đều là học sinh, đánh nhau nhỏ, cũng không ra tay nặng với mấy tên đó đâu"

"Vậy là tốt rồi"

Đọc truyện chữ Full