DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 58: Tình tiết vụ án

"Cục trưởng, có kết quả rồi." Lão Dương pháp y vẻ mặt nghiêm túc tay cầm tư liệu đi tới.

"Thế nào? Bùi Nghiêm Minh lo lắng hỏi.

"Ông là." Lão Dương lúng túng không biết làm sao, đối với công tác của hắn thì tất nhiên không nhận ra Bùi Nghiêm Minh, nhưng kết quả điều tra này tuy không phải là bí mật gì nhưng cũng không tuỳ tiện tiết lộ cho người ngoài được.

"Lão Dương, đây là Bùi phó thị trưởng phụ trách khu này." Thiết Uyển một bên giải thích.

Lão Dương hơi bối rối, nhưng lập tức bình tĩnh lại, ho lên một tiếng

trịnh trọng nói: "Đầu tiên tôi nói rõ là nhiều người chết trong gara không phải bảo vệ của biệt thự."

"A.?" Thiết Uyển hơi kinh ngạc, nhớ tới có người nói trong biệt thự nhà họ Ngô có bọn cướp, nếu những người đó không phải bảo vệ thì chắc là tụi cướp rồi.

Sở A và Bùi Nghiêm Minh nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có vẻ đang tính đường thoái thoát trách nhiệm.

"Đúng vậy cục trưởng, bọn chúng chính là bọn cướp 2 ngày trước cướp các ngân hàng." Lão Dương nghiêm túc nói.

Thiết Uyển đã đoán trước được kết quả như vậy nên khá bình tĩnh.

Còn Sở A và Bùi Nghiêm Minh thì đều giật mình há hốc miệng: "Ông chắc chứ?"

"Chắc trăm phần trăm!" Lão Dương nói hơi có vẻ phật ý, cái này rõ ràng là khinh thường kinh nghiệm 20 năm làm pháp y của ông.

"Chứng cứ, tôi cần chính là chứng cứ!" Bùi Nghiêm Minh bình tỉnh lại, thu hoạch ngoài ý muốn này làm cho hắn quên mất ngữ khí lão Dương có phần không kính trọng mình.

"Ở đây." Lão Dương đưa báo cáo xét nghiệm ra.

Bùi Nghiêm Minh tuỳ ý nhìn vài cái, chẳng phát hiện được cái gì, đưa sang cho Thiết Uyển đứng một bên đang không biết nghĩ cái gì, sau đó quay sang lão Dương nói: "Hay là ông trình bày đi."

"Hai ngày trước có tên cướp bị bắt, sau đó tự tử trong phòng giam, xác hắn là do tôi khám nghiệm." Lão Dương dừng một chút sau đó nói tiếp: "lúc ấy tôi phát hiện được hắn có sử dụng một loại thuốc kích thích và có thể đoán chắc là đã dùng một thời gian dài, vừa rồi tôi cũng phát hiện các thi thể trong thùng xe cũng có tình trạng như vậy, giống cả thành phần thuốc cho nên có thể xác định đúng là bọn cướp."

"Tốt, quá tốt rồi!" Bùi Nghiêm Minh hài lòng vỗ vai lão Dương, có phát hiện này hắn chẳng những không còn nguy hiểm hơn nữa còn phanh phui được bọn cướp phá hoại trị an Bắc Hải, không chừng còn được cấp trên chú ý nữa, về phần bọn cướp này chết như thế nào hắn chẳng cần quan tâm.

Sở A cố ý lộ ra vẻ trầm tư hỏi; "Bùi thị trưởng tại sao bọn cướp này lại ở đây?" (tuy tên Bùi chỉ là phó nhưng mỗi phó quản một khu nên trong khu của nó nó chẳng khác gì thị trưởng - > private boss)

"A?" Bùi Nghiêm Minh sửng sốt nhìn hắn, trên mặt như cười mà không cười, âm thầm bội phục tên này đầu óc nhanh nhạy đồng thời cũng phối hợp nói: "Chắc là Ngô Hạc Duyên bao che bọn nó, lão Dương ông nghĩ sao?"

"Căn cứ vào hiện trường vụ án, lúc ấy bọn cướp đang ăn nhậu, động tĩnh lớn như vậy không có khả năng không đến tai chủ nhà, cho nên khả năng chủ nhà bao che cho lũ cướp là rất lớn." Lão Dương mặt tỉnh bơ nói.

"Cái này là chắc rồi, không ngờ Ngô Hạc Duyên thường ngày có tiếng là nhà từ thiện mà nhà hắn lại chứa cướp." Bùi Nghiêm Minh có vẻ như chính mình nhìn lầm người mà hối hận, sự thật thì trong lòng nghĩ gì thì chỉ có hắn biết.

"A quên, còn có một hội nghị quan trọng, xin lỗi, Bùi thị trưởng tôi về trước, hôm sau gặp lại." Đã thấy được kết quả Sở A quyết định rời đi để bố trí một số chuyện.

"Vậy à, để tôi tiễn ông." Bùi Nghiêm Minh nhìn ánh mắt hắn, hai người gật đầu rời đi.

Thiết Uyển nhìn tư liệu xong hỏi pháp y: "Lão Dương, ông nói chuyện này do một người làm?"

"Căn cứ dấu chân ở hiện trường lưu lại, đúng là chỉ có một người." Lão Dương nói chắc chắn, "hơn nữa sức lực của hắn rất mạnh."

"Nga?" Thiết Uyển kinh ngạc nhìn lão, báo cáo không có chi tiết này.

"Nhìn từ 18 thi thể bên ngoài biệt thự, ngoại trừ một tên bị đánh vào mặt mà chết còn đều bị hung thủ bóp cổ chết.

"Chính điều này đã chứng minh đối phương rất mạnh."

"Không, cục trưởng. Cô phải biết rằng đây không phải là người bình thường có khả năng làm được, vừa rồi tôi kiểm tra. Yết hầu tử thi đều vỡ nát, nghĩ thử xem, cái này phải có sức mạnh như thế nào, không phải vặn gãy càng không phải là bóp cổ nghẹt thở mà chết.

"Yết hầu vỡ nát?" Thiết Uyển không dám tin.

"Đúng vậy. Từ bên ngoài nhìn không ra, chỉ cần ấn ngón tay là bên trong nát ra." Lão Dương nói đến đây hơi sợ hãi, "Còn có một chuyện có thể chứng minh, mấy con chó không bị bằm thây, chúng nó bị một đấm ở bụng và cũng giống mấy người kia, nội tạng cũng nát hết."

"Không có dấu vân tay à?" Thiết Uyển nhíu mày, đối tượng cường đại ngoài ý liệu của cô, mặc dù pháp y báo cáo rất rõ ràng nhưng Thiết Uyển vẫn nhìn đầy mongđợi.

"Không có, căn cứ cổ họng tử thi, tên giết người đã đeo một loại bao tay."

"Nói như vậy hung thủ rất chuyên nghiệp?"

"Có thể nói vậy! Hơn nữa hắn rất thông minh, từ khi trèo tường vào giết tất cả chó canh cửa, hắn đi đến gần biệt thự, sau đó lại giết một người bảo vệ, lại thay quần áo tên kia.uhm, tiếp theo giết hết tất cả bảo vệ rồi đi xuống gara thừa dịp bọn cướp không đề phòng đến gần rồi nổ súng giết hết."

"Hung thủ làm sao có thể lại gần bọn cướp, ông nói bọn chúng có quen biết nhau không?"

"Cái này cũng có thể, nhưng không ngoại trừ khả năng bọn cướp đang ăn nhậu không chú ý có người tiến đến, hoặc phát hiện nhưng lại chậm, hơn nữa ngoài gara có một tử thi phát hiện đã từng bị tra tấn, có thể đã tiết lộ một số tin tức nên hung thủ mới nghênh ngang đi vào thùng xe giết hết lũ cướp."

"Được rồi, hai cái xác trong phòng làm việc thì sao?"

"Một cái xác là của chủ nhà, cái kia căn cứ vào DNA của cả hai thì chắc là em trai hắn, chỉ là không hiểu sao trong cục không có tư liệu về hắn. Từ hiện trường cho thấy, có lẽ bọn họ nghe được tiếng súng nên một người đi ra xem xét nhưng tại cửa lại đụng phải hung thủ, tíêp theo hung thủ đem hắn làm lá chắn để Ngô Hạc Duyên bắn chết, nhưng hung thủ lại đánh chết Ngô Hạc Duyên."

"Lão Dương, ông cực nhọc rồi, chuyện em trai Ngô Hạc Duyêm tôi sẽ về cục tra lại tư liệu, xem có phát hiện gì không, về phần nơi này còn phải phiền ông xem có thể tịm thấy gì khác không."

"Vâng cục trưởng."

Thiết Uyểnnheo nheo mắt, hốc mắt mỏi mệt, liên tục mấy giờ nhìn máy tính mặt đã có chút uể oải nhưng cũng không tra ra được chút gì mới bực.

"Phanh, phanh, phanh." Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

"Cứ vào."

"Thiết cục trưởng." Người đến là một thanh niên trên hai mươi tuổi mặc một bộ đồ cảnh sát trông khá điển trai.

"Có chuyện gì à?"

"Thiết cục trưởng, sáng nay lại có một án mạng chưa kịp nói với cô, là 10 giờ tối qua đã phát sinh."

"Anh nói là vụ phóng hoả sao? Tiểu Ngũ đã báo cho tôi rồi chủ nhân quán bar kinh doanhphi pháp, trong quán tự nhiên phát hoả thiêu chết mấy người khách phải không?" Thiết Uyển bây giờ căn bản không đễm xỉa tới vụ án loại này, cô đang đau đầu làm sao tìm ra được tên giết người ở Chân Long biệt thự.

"Là 13 người chết, cục trưởng."

"Nga? Sao lại nhiều vậy?" Thiết Uyển nhíu đôi mày đẹp, vốn tưởng mấy người không nghĩ đến bây giờ lại nhiều như vậy, tên gian thương đáng chết này "quán bar nào bị thiêu?"

"Hình như là quán "Trầm Luân "."

"Cái gì? Bar Trầm Luân?" Thiết Uyển trong lòng căng thẳng đứng lên hỏi "Có đúng là Bar Trầm Luân quán ở khu Tây?"

"Đúng vậy cục trưởng." Thanh niên không biết tại sao thủ trưởng lại kích động như vậy, hơn nữa chắc nàng biết quán bar này, chẳng lẽ nàng thường xuyên đi đến đó uống rượu?

"Được rồi, không có việc gì thì anh ra ngoài đi." Thiết Uyển hơi chán nản ngồi xuống ghế, quán bar này làm ăn tốt tại sao lại bị đốt? Theo nàng quan sát, quán bar này còn có thiết bị phòng cháy, hẳn là không phát sinh hoả hoạn, cho dù xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng không thể thiêu nhiều người như vậy, trừ phi có người cố ý phóng hoả, đây là một vụ mưu sát, vậy người bị giết là ai? Nghĩ tới đây nàng lại gọi người thanh niên vừa đi ra ngoài vào.

"Lâm tử, cho pháp y đến hiện trường, điều tra thân phận tử thi, cần phải chính xác.

"Vâng, cục trưởng." Lâm tử nhận lệnh đi ra.

Thiết Uyển vẫn còn hơi lo, trong lòng càng khẩn trương, cũng không biết tên khốn kia có chuyện gì không, không được, phải tự mình đi một chuyến.

Đọc truyện chữ Full