DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?

Hướng Nhật đứng lên, đi tới bàn của học trò, hai tay nắm chặt lại, dường như sợ không khống chế được bản thân mà làm ra việc điên rồ gì đó.

Thạch Thanh vẫn cứ nhíu mày, trên cơ bản thì ngoài ăn một ít đồ ra thì toàn đờ đẫn, chỉ có thi thoảng bị thằng lỏi con đối diện ép kinh quá mới đáp một hai câu.

Đối diện vời toàn sơn hào hải vị, mặc dù đã rất đói, nhưng lại không hứng thú. "không biết thầy bây giờ ra sao rồi." Bỗng nhiên như thể có cảm ứng, Thạch Thanh ngẩng đầu lên phía trước, một bóng người quen thuộc hiện trong tầm mắt.

"À, xin lỗi! Em, em đi rửa tay một lát." Thạch Thanh theo bản năng cảm thấy vô cùng khẩn trương, khi tên cùng bàn còn chửa kịp phản ứng đã đứng lên rời khỏi chỗ. Đến nỗi đụng đổ chai vang đắt tiền ở bàn bên cạnh cũng chằng thèm quan tâm, chỉ muốn cách xa bóng hình kia càng xa càng tốt.

"Tiểu Thanh!" Hướng Nhật vẫn chú ý phía bên này, thấy động tác con bé bối rối, liền đoán rằng muốn tránh mình, lập tức gọi to.

Thạch Thanh run bắn người, đứng im tại chỗ.

"Em muốn tránh mặt thầy cho tới bao giờ đây?" Hướng Nhật nhẹ nhàng tiếp cận nắm lấy bờ vai thon của em, để cho mặt em đối diện với mặt mình.

"Thầy!" Thạch Thanh hoảng loạn tránh né ánh mắt của hắn.

"Lần đó là thầy sai, thầy không đúng, thầy thề từ nay về sau không nói như vậy nữa, có được không?" Hướng Nhật nhẹ giọng an ủi, tận lực ôm nàng vào lòng, bất quá lần này thì không có ý nghĩ dơ bẩn gì cả.

Không có tránh né, cũng không có ồn ào, Thạch Thanh yên lặng hưởng thụ sự ấm áp dịu dàng hiếm có này. Mấy ngày nay phiền não trong lòng đã khiến cô bé vốn tính kiên cường trở nên tiều tụy trông thấy. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, khóe mắt rươm rướm lệ: "thầy.thầy hôm đó thật sự rất quá đáng!"

Lấy tay gạt nước mắt trên mặt bé, tên lưu manh giả danh trí thức lại hận không tự tát mặt mình một cái nghe đánh bộp. Nhìn thấy khuôn mặt không còn giọt máu của học sinh, hắn vội vã chuyển đề tai sang hướng khác: "mấy ngày mới gặp lại, em lại gầy đi rồi, có phải là cái lão.bố em ngược đãi em không, không cho em ăn cơm hả?"

"Không phải đâu! Là em.ăn không vô!" Thạch Thanh lúng túng phân bua

"Vậy giờ thầy mời em ăn cơm, em ăn có vào không?"

"Không, không phải! Nhưng." mặc dù bé học trò còn chưa nói xong lời, nhưng từ ánh mắt của tên đẹp trai kia, Hướng Nhật biết bé đang lo lắng vấn đề gì.

"Em cứ yên tâm đi, việc này cứ để đó thầy lo cho. Em đứng đây đợi thầy nha, thầy đi cũng thằng kia nói chuyện một phát." Hướng Nhất nhẹ nhàng thả nàng ra, chuyển người đi tới hướng tên đẹp trai.

"Biết mục đích tao đến đây là gì không?" Lưu manh tùy tiện ngồi vào chỗ học trò mình.

"Biết chứ sao không, mày chắc là nhắm trúng hàng của tao rồi chứ gì." Đẹp trai vừa mở mồm là kinh động lòng người ngay lập tức.

Đương nhiên cái trò cỏn con này chẳng khiến cho lưu manh đã trải qua phong ba bão táp nhà ta kinh ngạc, hắn kinh ngạc chính là giọng nói của tên đẹp trai đối diện. Trên sự thật căn bản không có thằng đàn ông nào có giọng nói giống nó.dễ nghe như vậy.đúng, chính là dễ nghe. Hướng Nhất thầm có dự cảm trong lòng, lại liếc qua cái cổ trắng nõn của tên đẹp trai, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

"Mày là con gái à?"

"Tên đẹp trai'' hừ lạnh một tiếng: ông đây ghét nhất là những thằng tự cho mình là đàn ông, nhất là cái loại đực rựa không biết tôn trọng phụ nữ!"

"Thể loại gì đây? Mưa tháng 6 à mà nhanh thế." Hướng Nhật vuốt sống mũi, vừa mới ảm chỉ nó có tính đàn bà một cái thôi, không ngờ lại bị phản pháo lại ngay được rồi.

"Tao cảnh cáo mày, bé Thanh là người yêu tao, mày mà có ý đồ gì vớ vẩn thì cẩn thận ông đây cắt trym đấy!" "Tên đẹp trai" dùng giọng ác độc uy hiếp.

"Lúc nào anh cũng hoan nghênh chú! Bất quá.cái mặt phèn phẹt của chú mà cũng có cái năng lực đấy sao? Hay chú muốn dùng thứ khác để thiến anh?" Hướng Nhật cười vô cùng dâm đãng, mặc dù đối diện là gái giả trai, với lại mái tóc ngắn, nhưng chả ảnh hưởng gì đến cái sự xinh đẹp cả. Ngược lại còn phát ra một sự cám dỗ đặc biệt, khiến người ta nhẫn nhịn không được muốn xâm chiếm, chinh phục, chà đạp.

"Mày." " tên đẹp trai" mặc dù nghe không rõ là trong lời đối phương có càm ý gì sâu xa, nhưng nhìn cái vẻ dâm đãng bỉ ổi trên mặt hắn cũng khẳng định là không phải đang khen ngợi thủ đoạn đoạn tuyệt giống nòi của mình.

"Đừng có mà ở đây mày mày tao tao nữa, giờ tao dẫn Tiểu Thanh đi, mày mà cảm thấy chán thì cứ tìm thằng nào cơ bắp vạm vỡ tới mà ăn cơm chung đi nhé." Hướng Nhật nói xong câu này, không để ý tới khuôn mặt vì tức giận mà co quắp lại của "tên đẹp trai", đứng dậy bước nhanh đi khỏi.

"Đồ đàn ông đáng chết!" nếu không phải là đang ở nơi đông người, " tên đẹp trai" sớm đã lấy một chai rượu quăng tới rồi.

"Tiểu Thanh, OK hết rồi em à, chúng ta đi ăn cơm." Hướng Nhật khoác vai bé học trò, đi tới chỗ cô cảnh sát đang ngồi xem kịch từ đầu tới đuôi. Lúc này trên mặt cô ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, tựa hồ như không thể nào lý giải nổi tên lưu manh nào đó lại làm yên chuyện nhanh như vậy.

"Thầy.người đó có đồng ý rồi sao?" Thạch Thanh nghi hoặc hỏi, đối với tên nào đó thì cô đã quá rõ rồi, căn bản sẽ không nói lời nào tốt đẹp.

"Đương nhiên! Em cho rằng thầy là ai chứ? Thấy mà ra tay, còn có việc gì làm không được nữa chứ?" Trên sự thật thì Hướng Nhất căn bản sẽ không để cho tên giả trai đó có cơ hội mở mồm cự tuyệt.

"Nhưng mà thầy ơi, người ấy."

"Không sao, hắn rất dễ tính, còn kêu em phải ăn nhiều lên, đừng có bỏ đói mình tới mức gầy trơ xương ra đấy." Lưu manh bắt đầu mở to mắt nói lời thật, đột nhiên ngữ khí chuyển ngay, "đúng rồi, Tiểu Thanh, em và nó có quen biết sao?"

"Vâng, thầy, đó là bạn học thời tiểu học của em đó, với lại lúc còn bé nhà người ấy với nhà em ngay sát nhau." Mặc dù còn không dám tin hắn lại thốt ra những lời thông tình đạt lý như vậy, nhưng thấy thầy hỏi về vấn đề khác, chỉ đành đem cái hoài nghi này ném ra khỏi đầu mà thôi.

"Nói vậy thì các em là hàng xóm rồi? Thật là thanh mai trúc mã nha."

"Thầy đừng hiểu nhầm, kỳ thật, người đó là nữ đấy." Thạch Thanh tâm lý khẩn trương, cực lực giải thích.

"Thầy biết mà, đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm đi."

Hai người đi tới trước bàn ăn, Hướng Nhật đưa chỗ ngồi cũ của mình cho bé học trò, rồi kéo một cái ghế ở bên tới ngồi xuống.

"Hi!" Thiết Uyển đã lấy lại tinh thần, mỉm cười chào.

"Xin chào!" nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt, Thạch Thanh mơ hồ có một cảm giác không thoải mái trong lòng, với lại cô gái này rất giống như là đã gặp qua ở đâu đó.

Không đợi bé học trò suy nghĩ nhiều, Hướng Nhật giới thiệu luôn: cô ấy chính là cô cảnh sát hôm đó bắt thầy đó, em chắc là đã gặp qua rồi, bất quá hiện tại hiểu lầm đã được giải tỏa rồi, cô ấy mời thầy đi ăn cơm coi như xin lỗi."

"Ồ!" Thạch Thanh nhẹ giọng đáp một tiếng, mây mù trong lòng tan đi không ít.

"Anh quả thật là quá tàn nhẫn, có bạn gái xinh đẹp như thế này, mà anh còn vẫn khiến cho cô ấy tức giận." Thiết Uyển vẫn chưa rõ chân tướng của sự việc, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của cô ta, dậy dỗ tên lưu manh.

"Bạn gái à?" Hướng Nhất liếc bé học trò đang cúi đầu ở bên cạnh, lấy ánh mắt cảnh cáo cô cảnh sát: ông đây vừa mới giải thích rõ ràng với em nó xong, cô đừng có mà chọc gậy bánh xe nữa.

Bất quá, hiển nhiên là Thiết Uyển không có cái năng lực để tâm linh tương thông với lưu manh, càng xuyên tạc ý nghĩa của lời cảnh cáo trong ánh mắt hắn, "sao, rõ ràng là anh sai, còn không để người khác nói sao? Đám đàn ông các anh, đều là cùng một tính, đồ đạc lấy dễ quá đều không hề biết quý trọng, đợi tới khi mất đi rồi mới làm ra vẻ đạo đức giả gọi vài câu."

"Cơm, ăn cơm đi." Hướng Nhất cảm thấy nếu cứ tiếp tục để cho đồ điên này mở mồm nói tiếp, có lẽ sẽ từ vấn đề kỳ thị nam nữ mà phát sinh đại chiến thế giới thứ ba mất. Vừa vặn đúng lúc này phục vụ viên mang đồ ăn tới, lưu manh lập tức cắt ngang lời cô ta.

"Quý khách, đây chính là bít tết tình yêu mà ngài đã gọi." Mặc dù nhiều hơn một người, nhưng phục vụ viên cũng không hề làm ra ánh mắt dị dạng nào, chỉ là khi đặt bít tết xuống thì hắn lại do dự. Ba người, hai xuất bít tết, nếu không xử lý thỏa đáng, có khả năng khiến cho khách bất mãn, thậm chí là phàn nàn với cấp trên.

Hướng Nhật thấy hắn khó xử, chỉ tới trước mặt học sinh nói: "đặt phía vị tiểu thư kia là được rồi, ta chưa cần ăn, cứ coi đây là khách mới tới đi."

"Vâng, quý khách!" Phục vụ viên cười cảm ơn với hắn, đột nhiên có chút bối rối nói: "xin lỗi quý khách, bởi vì cái món tình.món đặc biệt này chỉ có thể chia hai, ngài xem." có hai cô gái ở đây, phục vụ viên khéo léo tránh dùng những từ mẫn cảm.

"No problem, cứ theo quy định mà làm, nói không chừng từng này con chưa đủ cho một mình ta ăn đâu."

"Vậy thì tốt quá, ngài chờ chút!" Phục vụ viên đối với tên trẻ tuổi trước mặt tràn đầy hảo cảm. Nếu như gặp phải người khác, có thể sớm đã chửi rủa hắn té tát hoặc thậm chí động tay động chận từ lâu rồi.

Thiết Uyển đối với việc lưu manh cắt ngang lời nói khẳng khái của cô thì vô cùng bất mãn, đem hận ý chuyển thành động lực, cắt bít tết hình trái tim thành năm phần rồi tống ngay vào mồm.

Hướng Nhật đang làm ra vẻ không có thấy ánh mắt giết người của cô ta, ung dung cái mồm xinh xắn nhỏ nhắn của bé học trò đang nhai thức ăn. Thỉnh thoảng lại hỏi một hai câu dư thừa như " thế nào, Tiểu Thanh, mùi vị ngon không?"

Thạch Thanh đại khái là đã đói cồn cào rồi, thêm nữa lại vừa được giải tỏa khúc mắc trong lòng, thực lực đại tăng. Do đó từ dáng ăn từ tốn của thục nữ đã biến thành một con hổ đói ăn ngấu ăn nghiến, cắt miếng thịt còn to hơn cả cô cảnh sát. Khi Thạch Thanh ăn xong cô ta còn chưa ăn xong nửa phần của mình.

Hướng Nhất nhìn thấy bộ dạng vẫn còn thòm thèm của bé học trò, cắt một phần miếng bít tết mà phục vụ vừa mang lên: "Thầy cho này, ăn từ từ kẻo nghẹn!"

"Thầy! Thật sự có thể sao? '' Thạch Thanh liếm mồm, không chút ý tứ nhìn hắn, giống như một đứa bé làm việc gì đó sai, ánh mắt khả ái tới cùng cực, nhìn tới mức lưu manh lâng lâng một hồi.

Đọc truyện chữ Full