DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 608: Thất thủ

Cũng khó trách, trước kia hắn chưa từng thất bại, hơn nữa cho dù có bị phát hiện, thì cũng khó tìm được mình trong đám người, hắn rất tự tin vào kỹ năng hóa trang của mình!

Nhưng mà, Dương Minh lại phát hiện ra được! Hắn làm gì mà biết Dương Minh có dị năng, một kỹ thuật theo dõi cao siêu, mày có thể gắn mắt vào sau ót sao? Tình huống của Dương Minh hiện nay cũng không khác gì gắn thêm con mắt vào sau ót vậy!

Hơn nữa, con mắt này còn được trang bị hồng ngoại lẫn viễn vọng! Nếu như vậy rồi mà Dương Minh vẫn không phát hiện ra người theo dõi, thì móc cặp mắt ra cho chó đi là vừa!

Chẳng qua, Dương Minh vừa nói ra, tên kia rốt cụng cũng hiểu, Dương Minh bắt được tử huyệt của hắn không phải là do may mắn, mà là cố ý! Người con trai có vẻ bất cần này lại là một cao thủ trong cao thủ!

Thật ra, nói về thân thủ, chưa chắc Dương Minh đã có cửa với người này! Nhưng người này đã bị ấn tượng mạnh rồi, nên cũng không dám dễ dàng động thủ với Dương Minh, huống chi bây giờ Dương Minh còn đang giữ tử huyệt của hắn!

"Tôi không theo dõi cậu" Người theo dõi nhìn Dương Minh rồi nói: "Cùng là người trong nghề, chúng ta dù không biết nhau, nhưng cũng nên nể tình nhau"

"Anh không theo dõi tôi, thì theo dõi ai? Một trong bốn người?" Dương Minh hừ nói, trong lòng lại nghĩ, mày đương nhiên không theo dõi tao rồi, nếu mà mày theo dõi tao, thì tao đã úm mày sớm rồi!

Người này không nói gì, chẳng qua, đây là cách chấp nhận câu nói của Dương Minh, Dương Minh nhíu mày, sau đó nói: "Đi, tôi không muốn giết người trước công chúng"

"Đi chổ nào?" Người này thấy không thể chạy khỏi, chỉ có thể nghe lời.

"Ven đường, tôi chỉ muốn biết mục đích của anh" Dương Minh nói: "Chăng qua, anh cũng đừng lừa tôi, tuy rằng tôi không muốn giết người ở đây, nhưng mọi chuyện không có gì là tuyệt đối"

"." Người này lại không nói gì, từ trước đến giờ là hắn uy hiếp người khác, bây giờ lại bị người khác uy hiếp lại. Thật đúng là, suốt ngày đánh nhạn, bị nhạn mổ vào mắt.

"Nói đi" Dương Minh đưa người theo dõi vào ven đường, sau đó hỏi.

"." Người này cắn răng một cái, rồi nói: "Tôi cảm đoan là không gây bất lợi cho cậu hoặc là bạn của cậu, nhưng mục đích của tôi, không thể nói"

"Anh còn mạnh miệng lắm!" Dương Minh cười cười, tùy tay vỗ vỗ vài cái, chiêu này của Dương Minh lần nào dùng cũng có hiệu quả, không quản mày mạnh miệng thế nào, cũng cam đoan là mày sẽ khóc cha gọi mẹ.

"Cậu. cậu và Phương tiền bối có quan hệ thế nào." Người này run lên, hiển nhiên là đã bị tuyệt kỷ độc môn của Dương Minh làm cho toàn thân đau khổ khó chịu, chẳng qua, hai mắt vẫn mở to nhìn, khó khăn hỏi.

"Mày rốt cục là ai?" Trong mắt của Dương Minh đã hiện sát khí, chẳng qua, nghe người này gọi Phương Thiên là Phương tiền bối, nên mới không ra tay.

"Người một nhà. là người một nhà." Người này tuy kiên cường, nhưng đã bị Dương Minh biến thành toàn thân giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, khó chịu vô cùng.

Dương Minh không tin lời nói của tên này, thân phận của Phương Thiên rất bí ẩn, hơn nữa đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm như vậy, cho dù là thời kì cường thịnh, những người gặp qua lão ta cũng rất ít, chứ đừng nói là người biết được họ của lão!

Cho nên, tên này nói không rõ ràng, mà nói như vậy, thì càng làm cho Dương Minh hoài nghi thân phận của hắn!

"Cho mày một cơ hội cuối cùng, không nói rõ thì hôm nay đừng trở về" Dương Minh cười lạnh nói.

"Tôi." Người này hiển nhiên là do dự rồi.

"Hai người này, đang làm gì đó!" Lúc này, đột nhiên một bà già mang một cái băng đỏ đi tới: "Nơi này không cho phép coi bói, hai người không phải đang coi bói sao?"

"Coi bói?" Dương Minh khó hiểu hỏi: "Tôi coi bói gì?"

"Cậu không phải là thầy tướng số sao? Tuổi còn trẻ mà không lo học, tại sao lại đi lừa tiền chứ?" Bà già trách mắng: "Cậu đứng lên cho tôi!"

"Tôi đang ngồi nghỉ ngơi, đứng cái gì?" Dương Minh dở khóc dở cười, bà già tự nhiên coi mình là bọn bịp bợm giang hồ!

"Đứng lên! Nhanh lên!" Bà già chỉ vào cái phù hiệu trên tay áo của mình nó: "Tôi là quản viên công thương hiệp của hội chùa!"

"Bà ơi, bà hiểu lầm rồi. con." Dương Minh vừa định mở miệng giải thích, thì tên kia đã chặn lòi Dương Minh.

Hắn đột nhiên nói: "Bà ơi, tên này là một kẻ lừa gạt, hắn kéo tôi đi coi bói, không cho tôi đi."

"Hay đấy! Cậu còn dám nói cậu không phải bọn lừa đảo sao? Cậu đứng lên cho tôi!" Bà lão chửi: "Cậu không đứng lên thì tôi gọi người!"

Dương Minh lúc này cũng không biết nói sao, chỉ biết đứng lên chung với người theo dõi, chẳng qua, tay vẫn không rời khỏi cổ của hắn.

"Sao thế nào? Đứng lên mà không thành thật nữa à? Buông tay ra!" Bà lão nói xong, giơ tay túm lấy tay của Dương Minh đang đặt lên cổ của người theo dõi!

Dương Minh bó tay rồi, trước mặt bà già này, hắn không thể làm gì được tên theo dõi cả! Cũng chỉ đành buông tay.

Dương Minh vừa buông lỏng tay ra, tên kia lập tức giãy khỏi tay của Dương Minh, chạy trốn theo hướng ngược lại.

Dương Minh thở dà, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của người này biến mất, lắc lắc đầu. Nếu không phải do bà già này phá dám, thì có lẽ đã hỏi ra cái gì rồi!

Chẳng qua, Dương Minh vẫn bội phục sức chịu đựng của người này, Dương Minh mặc dù không ra tay độc ác, nhưng vẫn để đau khổ lên người hắn đủ làm cho người bình thường khó nhịn lăn lộn trên mặt đất!

Nhưng mà người này lại còn có thể chạy trốn được! Quả nhiên là một nhân vật ghê gớm! Chẳng qua, càng ghê gớm thì Dương Minh lại càng cảm thấy lo lắng, thậm chí còn cảm thấy rằng, nếu hắn đấu với người này, thắng bại vẫn là không biết.

"Này. xảy ra chuyện gì thế? Tại sao hắn lại chạy?" Bà già kinh ngạc nhìn Dương Minh.

"Bà à, bà thật sự rất là phiền đó!" Dương Minh tức giận nói: "Tên kia thiếu tiền của con, khó khăn lắm con mới tìm được hắn, bây giờ lại để hắn chạy mất!" " A" Bà già thấy tên kia chạy trốn, liền cảm thấy không đúng, bây giờ lại nghe Dương Minh nói vậy, nhất thời giật mình, ngượng ngùng nói: "Cái này. cậu thấy đó. tôi cũng không biết. xin lỗi."

"Quên đi!" Dương Minh khoát tay, bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Người này biết Phương Thiên, vậy rốt cục là người trong nghề? Phương Thiên chỉ có một mình mình là đệ tử thân truyền, ngoại trừ Đổng Quân ra, thì có ai mà biết?

Mà trừ cái này ra, Phương Thiên cũng không có đệ tử! Trong giới sát thủ càng không có người quen, Phương Thiên cũng không ngốc đến nổi đi đến chổ nào cũng khai báo danh phận ra!

Chuyện này, thoạt nhìn rất là phiền toái đây! Dương Minh tính là tối nay bất kể là thế nào cũng phải đến chổ của Phương Thiên, nói cho ông ta nghe chuyện này, không thể chậm trễ.

Trở về phố giải trí, đến cái quầy trò chơi kia, thì đã thấy Trần Mộng Nghiên cầm trong tay một con gấu bông cực lớn. đã trúng giải thưởng lớn nhất!

Không phải chứ? Vậy cũng được? Mình không giúp nàng, mà nàng cũng có thể đoạt được giải thưởng lớn?

"Thế nào, Dương Minh, em lợi hại không?" Trần Mộng Nghiên đắc ý quơ quơ con gấu bông trước mặt Dương Minh.

"Rất lợi hại, làm cách nào vậy? Em chơi mấy lần?" Dương Minh quả thật là vô cùng kinh ngạc.

"Chỉ một lần thôi! He he." Trần Mộng Nghiên cười nói.

Dương Minh mở to hai mắt ra nhìn, không thể không bội phục sự may mắn của Trần Mộng Nghiên, quả thật rất may!

"Rất may mắn!" Dương Minh vươn ngón cái ra khen.

"May cái gì! Cái này cũng có kỹ xảo mà!" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói mình dựa vào may mắn, lập tức nói: "Em đã trải qua sự suy nghĩ cẩn thận!"

"Cái này còn có kỹ xảo? Có thể cân nhắc?" Dương Minh ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, anh xem, em chọn cái cái gói to màu đủ ngay hàng đầu!" Trần Mộng Nghiên gật đầu giải thích: "Anh có biết vì sao em lại chọn nó không? Đó là bởi vì, chổ nguy hiểm nhất, cũng là chổ an toàn nhất."

Trần Mộng Nghiên đem suy nghĩ của mình nói ra, chỉ là, nó tương tự như cách nói của Dương Minh ngày hôm qua!

"." Dương Minh vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên, cái này không phải là cái mà hắn đã nói với Lâm Chỉ Vận sao? Nếu không phải tin rằng Trần Mộng Nghiên không có ở bên cạnh, hắn thậm chí còn nghĩ rằng nàng đã nghe lén logic của mình!

"Thế nào? Em là con gái của đội trưởng hình cảnh, năng lực suy luận cũng không tệ chứ?" Trần Mộng Nghiên thấy bộ dáng kinh ngạc của Dương Minh, vô cùng đắc ý nói.

"Lợi hại!" Dương Minh nghĩ đến một câu nói: Hổ phụ không có khuyển nữ.

Mà Vương Tiếu Yên thì không có giải thưởng lớn gì, chỉ có vài phần quà nhỏ, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không lộ ra một biểu tình gì, cả người hoàn toàn im lặng lạnh lùng.

Dương Minh có chút buồn bực, những lần trước mình gặp nàng, thì cũng rất hoạt bát, nói cũng không ít, là một tiểu thái muội rất khả ái, nhưng bây giờ bị sao vậy?

Hay là cố ý làm ra vẻ lạnh lùng với Lý Nhất Tâm? Để cho Lý Nhất Tầm chú ý? Nếu là như vậy, thì không thể không thừa nhận, cô nàng này không khác gì một đứa ngốc.

Chẳng qua, cũng không thể bài trừ việc nàng không coi trọng Lý Nhất Tầm, nên không thích biểu hiện với hắn!

Đọc truyện chữ Full