DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 494: Báo danh

Cái gì?" Tinh Tử choáng váng, cái gì mà người lớn không chấp con nít?"

"Biểu tình của mày là gì?" Tất Hải giả điên hỏi: "Bọn tao đã tha thứ cho lỗi lầm của công tử nhà mày, thế nào, mày không thể tin được à? Vui quá à?"

Tinh Tử bây giờ hận không thể có một tảng đá để đập đầu vào đó!

"Tao nghĩ mày đã hiểu lầm rồi. thật ra tao đến đây để nói về vấn đề bồi thường." Tinh Tử bất đắc dĩ nói.

"Bồi thường? Không cần đâu, bên tao cũng không có người nào bị thương cả." Tất Hải lắc đầu: "Chuyện này coi như bỏ qua"

"Không phải, là bọn mày bồi thường cho tụi tao." Tinh Tử cẩn thận nói.

"Rầm!" Tôn Hạo Minh vừa bước vào phòng, nghe thấy Tinh Tử nói vậy, đặt mạnh dĩa hạt dưa lên bàn, trừng mắt hỏi: "Mày nói cái gì?"

"Không. không có gì." Tinh Tử hoảng sợ, chẳng qua nhớ đến sứ mạng của mình, vẫn cắn răng nói: "Lão đại của bọn tao nói, bọn mày phải bồi thường một ngàn vạn, bằng không sẽ khai chiến."

"Nó nói cái gì vậy?" Tất Hải cau mày nhìn Tôn Hạo Minh: "Nó có bệnh sao?"

"Không biết, có thể là bị tâm thần" Tôn Hạo Minh nói xong, liền túm lấy cổ áo của Tinh Tử, kéo đến cửa sổ.

"Mày muốn làm gì." Tinh Tử thuộc loại dùng đầu óc, làm sao là đối thủ của Tôn Hạo Minh, cho nên bị kéo đi như con gà chết vậy!

"Mày sẽ biết ngay" Tôn Hạo Minh nói xong, liền mở cửa sổ ra, thuận tay ném đi, trực tiếp ném Tinh Tử từ lầu hai xuống.

"A." Một tiếng hét thảm, Tôn Hạo Minh không cần nghe, trực tiếp đóng cửa sổ lại.

Sau đó nhìn Tất Hải, cùng cười.

.

Buổi tối, Dương Minh đứng ở dưới khu lớp học, đợi Trương Tân và Trần Mộng Nghiên.

"Chuyện đó xong chưa?" Trương Tân vừa thấy Dương Minh, vội vàng hỏi.

"Xong rồi, hẳn là không có vấn đề, anh ta có giao tình với nghiên cứu sinh bên này. Ngày mai sau khi thi xong, sẽ để ý một chút" Dương Minh nói: "Còn nữa, đừng nộp bài quá sớm"

"Ừ, tao biết" Trương Tân cao hứng gật đầu: "Đi, tao mời khách, ra ngoài ăn một chút"

"Nói nhảm, tao đang muốn cùng đi ăn cơm với Trần Mộng Nghiên" Dương Minh nói.

"Hắc hắc, chờ Tư Tư một chút rồi cùng đi" Trương Tân nói.

"Có nhớ anh không?" Dương Minh quay đầu nhìn về hướng Trần Mộng Nghiên: "Lại đây, ôm một chút!"

"Nhiều người như vậy mà, anh làm gì thế!" Trần Mộng Nghiên lui về phía sau tránh né, đỏ mặt, vội đổi đề tài: "Cái thông báo Đông Lệnh Doanh anh xem chưa?"

"Đương nhiên là xe rồi, anh và Trương Tân đang nghiên cứu chuyện này" Dương Minh nói.

"Ồ? Bạn và Triệu Tư Tư cũng đi sao? Vậy thì tốt quá" Trần Mộng Nghiên nhìn Trương Tân nói.

"Có thể đi hay không, phải coi Dương Minh đã, không biết người mà hắn tìm có chắc ăn không." Trương Tân nói: "Nế không bị rớt, tôi khẳng định đi!"

Một lát sau, Triệu Tư Tư đến, hiển nhiên là đã có liên lạc trước rồi.

"Mọi người đang nói gì vậy?" Triệu Tư Tư ôm lấy cánh tay của Trương Tân, sau đó hỏi.

"Chúng ta đang bàn về chuyện của Đông Lệnh Doanh, bạn có muốn đi không?" Trần Mộng Nghiên do dự một chút, rồi cũng bắt chước theo Triệu Tư Tư ôm lấy cánh tay của Dương Minh.

Con gái quả thật đôi khi rất rụt rè, nhưng nếu bên cạnh có ai đó hay thứ gì đó làm vật thử nghiệm trước, thì khẳng định là lá gan của các nàng sẽ tự nhiên lớn lên. Trần Mộng Nghiên vốn cảm thấy rằng dù sinh viên có thể yêu nhau, nhưng ở trong sân trường cũng nên kiêng dè một chút, nhưng nhìn thấy Trương Tân và Triệu Tư Tư thân mật như vậy, Trần Mộng Nghiên lập tức không cảm thấy gì, tất cả mọi người đều như vậy, mình cần gì phải giả bộ làm cục cưng?

"Mình đương nhiên muốn đi, chỉ sợ Trương Tân nhà mình không được thôi" Triệu Tư Tư bất đắc dĩ lắc đầu: "Chúng ta đều từ một trường mà ra, thành tích học tập của Trương Tân mọi người cũng rõ, chỉ sợ hắn thi rớt thôi"

"A, em yêu, anh khẳng định sẽ không rớt đâu, vấn đề đã được giải quyết" Trương Tân cười nói.

"Sao thế? Sao anh chắc chắn quá vậy? Giữa trưa còn nói là mình không qua được mà" Triệu Tư Tư kỳ quái hỏi.

"Hắc hắc, Dương Minh đã nhờ một người bạn hỗ trợ, người đó có quen biết với nghiên cứu sẽ bên anh, đến lúc đó nhờ bọn họ nương tay một chút, chắc là không sao." Trương Tân giải thích.

"Thật sao?" Triệu Tư Tư nghe xong, lập tức vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá! Nếu đã như vậy, chúng ta thi xong rồi cùng đi đăng ký đi"

Trương Tân không nói giỡn, hôm nay hắn mời nguyên đám đi ăn thịt nướng, mùi vị vô cùng ngon. Mọi người ăn rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong, vì sáng mai tám giờ phải đi thi, cho nên mọi người không có tiết mục nào khác, liền trực tiếp về trường.

Dương Minh quả thật rất mệt, cả ngày hôm qua không được ngủ rồi, nên vừa về đến phòng, liền vùi đầu đi ngủ.

Sáng hôm sau, kỳ thi tiến hành rất thuận lợi, đề thi cũng nằm trong chương trình học rất nhiều, giống như hệ tính máy của Dương Minh, đề thi chủ yếu chỉ là thao tác máy tính cùng với nguyên lý hoạt động và vài lý thuyết thôi. Một chút chuyên sâu cũng không đề cập.

Mặt khác, vài khoa khác, ví dụ như đại học tiếng Trung, hóa học, hành văn đều có thêm một phần thi viết, cái này còn đơn giản hơn cả chương trình học.

Bởi vì người ra đề cũng là sinh viên, cho nên đề thi cũng có vẻ đơn giản, phần lớn là một số khái niệm, Dương Minh trực tiếp nhìn vào sách, rồi ứng dụng cùng sáng tác ra bài làm của mình. Còn đề thi viết thì càng dễ nữa, sinh viên có những cảm xúc gì sau khi lên đại học, chỉ cần người viết không phạm lỗi chính tả hoặc viết lan man quá nhiều, thì được điểm tốt cũng không quá khó.

Về phần thao tác máy tính đơn giản kia, Dương Minh cũng không dùng sách giáo khoa hoặc copy của người khác, mà trực tiếp trả lời. Vài nguyên lýliên quan đến máy tính có chút khó khăn, bất quá đối với Dương Minh thì chỉ là một bữa ăn sáng.

Sau khi so sánh, hắn phát hiện ra cũng không khác biệt gì mấy, Dương Minhdù tin tưởng đáp án của mình có thể nắm chắc tám chín phần, nhưng dùng dị năng chỉ là để nắm chắc thêm một chút.

Chẳng qua, Dương Minh đã hạ quyết tâm rồi, sau khi kỳ thi này kết thúc, Dương Minh quyết định học tập nghiêm túc một chút, dù sao mấy cái thứ này đều rất có tác dụng trong tương lai mà.

Dương Minh thì thuận lợi, nhưng phía Trương Tân thì như chết rồi vậy, Trương Tân vốn không phải là người nhớ bằng cách học, mấy cái như" quản lý tài chính" " công ty trách nhiệm hữu hạn" hay" công ty trách nhiệm vô hạn" làm cho hắn nhức cả đầu. Chẳng qua hắn vẫn còn nhớ lời dặn của Dương Minh, biết thì viết, không biết thì không viết, chứ đừng có viết loại. cứ như vậy, cuối cùng cũng lết qua được hai ngày thi.

Trần Mộng Nghiên là học sinh giỏi rồi, trình độ cao, cho nên thành tích nhất định không tồi, còn Triệu Tư Tư thì thuộc loại học hành chăm chỉ, nên chắc là cũng không có vấn đề.

Sau khi thi xong, Dương Minh liền gọi cho Trương Uy Hàn, nhắc nhở hắn một chút, sợ hắn quên, Chẳng qua Trương Uy Hàn đã làm cho Dương Minh vô cùng yên tâm, vì chuyện này đã giải quyết xong, thành tích của Trương Tân đều được thông qua, toàn bộ OK!

Dương Minh sau khi nói cảm ơn, mới yên lòng, rồi đem chuyện nói cho Trương Tân, làm cho hắn mừng như điên.

Hiệu suất chấm bài của đại học tương đối cao, sau khi cuộc thi kết thúc, vào buổi tối có thể lên mạng mà tra điểm. Còn phiếu điểm thì được gửi về tay cha mẹ thông qua đường bưu điện.

Vì thế, có rất nhiều sinh viên cúp khóa không vượt qua nổi cửa này. Tuy rằng hậu quả của việc này cũng không lớn, nhưng ít nhất cũng nghe chửi mấy câu.

Sở dĩ thành tích có nhanh như vậy, cũng không phải do thầy cô có bí quyết gì đâu, mà do có một lượng lớn lao động miễn phí. ví dụ như đám nghiên cứu sinh, sau mỗi kì thi, được giáo sư phái đến chấm bài, mà không ai dám nói chữ không!

Quả nhiên, khi Trương Tân tra điểm của mình xong, liền mừng như điên, toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn, mặc dù chỉ có được khoảng sáu mươi điểm mà thôi, chẳng qua đây cũng vừa đủ để vượt qua kì thi này rồi, sáu mươi điểm là đủ đế ăn mừng rồi.

Sau khi lấy được phiếu điểm in ra xong, bốn người Dương Minh liền đến chổ đăng ký Đông Lệnh Doanh.

Khi đến đây, người đăng ký cũng không nhiều lắm, toàn bộ nguyên cái đại họcTùng Giang to đùng thế này mà tính luôn cả bốn người Dương Minh cũng chỉ có mười người. Cán bộ của hội sinh viên tiếp đãi đám Dương Minh vô cùng nhiệt tình, sau khi hướng dẫn đăng ký xong, xác minh phiếu điểm, mới nói: "Mỗi người nộp hai trăm tiền phí, cần thì tôi viết biên lai"

"Được rồi" Trương Tân gật đầu, móc bóp ra thanh toán, Dương Minh cũng không giành với hắn, bởi vì trước đó hai người đã thương lượng với nhau rồi, Trương Tân mời khách

Đọc truyện chữ Full