DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 489: Kinh ngạc

"Đậu xe ở ngoài? Còn muốn sĩ diện?" Dương Minh làm bộ lơ đãng nhìn ra ngoài cổng.

A! Dương Minh vui vẻ, quả nhiên đúng vậy, thật sự còn sĩ diện với mình! Buổi sáng còn lái 1 chiếc Rolls-Royce, buổi chiều liền thành một chiếc xe gì đó, loại xe sang trọng này Dương Minh cũng không hiểu biết, bình thường hắn cũng hay coi tin tức ô tô, biết chút chút về các loại xe thể thao cùng với các xe sang trọng, nhưng đối với chiếc xe hiếm thấy trong nước này, hắn cũng bó tay.

Chẳng qua, dù không biết, thì theo vẻ ngoài cùng nước sơn trên xe, Dương Minh đoán rằng chiếc xe này cũng không rẻ.

"Dương tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đã tự mình đến, hy vọng anh nể mặt, không làm khó chúng tôi" Số một do dự nói, giọng nói vô cùng ôn hòa, bây giờ hắn thật sự sợ Dương Minh xoay người đi lên, vậy thì hắn không thể nào báo cáo kết quả được.

"Haha, đi thôi" Dương Minh lúc này cũng muốn gặp ông chủ bọn họ. Vì hắn cũng xác định là chưa từng gặp người này bao giờ.

Thì ra là bà chủ! Đại khái là một phụ nữ khoảng từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, vì bảo dưỡng rất tốt, nên Dương Minh không thể xác định tuổi thật của người này, chỉ có thể nói là hơn ba mươi mà chưa đến bốn mươi thôi!

Quần áo của bà ta rất đẹp, có vẻ rất sang trọng. Bây giờ, bà ta đang ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, chẳng qua trên người có một khí thế không nói nên lời, nhưng mà. nhìn bà ta có vẻ quen quen.

Chẳng qua, chỉ là quen mắt mà thôi, Dương Minh xác định là không biết bà.

Nếu đã là phụ nữ, Dương Minh cũng sẽ không tức giận, làm ra vẻ phong độ một chút, vì Dương Minh cũng không biết vì sao bà ta lại muốn tìm mình.

Hai người đeo kính này rất cẩn thận, một đi trước dẫn đường, một đi sau lưng, sợ Dương Minh rời đi. Trong lòng Dương Minh buồn cười, nhất định là do hồi sáng rồi, bị bà này chửi một trận, nên bây giờ sợ hỏng việc nữa đây mà.

Đi đến cổng, người đeo kính số một mở cửa xe ra, sau đó nói với Dương Minh: "Dương tiên sinh, lên xe đi"

Dương Minh gật đầu, không chút do dự lên xe, vì hắn đã thấy rõ tình hình bên trong xe rồi, nên cũng không sợ hai người này làm bậy.

Nếu có gì xảy ra, thì Dương Minh chỉ cần 0.01 giây để bắt người đàn bà kia làm con tin.

Lúc này, người đàn bà trong xe cũng đã mở mắt ra, thấy Dương Minh lên xe, gật đầu với hắn, sau đó nói: "Ngồi đi"

Dương Minh cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi đối mặt với bà ta. Bên trong xe cũng rất là xa hoa, sô pha được làm bằng da thật, dựa vào hết sức thoải mái.

Xe này rất tốt, Dương Minh không hề để ý đến bà ta, ngược lại chỉ lo đánh giá về bên trong xe, về sau mình cũng nên mua một chiếc. ừ, hoặc là giựt giây Tôn Khiết mua một chiếc, như vậy hai người có thể bên trong xe mà. đẩy đưa.

"Cậu cười cái gì?" Người đàn bà thấy Dương Minh không nói gì, vừa lên xe thì khóe miệng đã cười cười, có chút kỳ quái.

"Không có gì, chiếc xe rất tốt" Dương Minh nhún vai.

"Thật không?" Người đàn bà hỏi ngược lại: "Cậu cũng không biết kiêng dè, nói chuyện rất thẳng thắn"

"Kiêng dè? Tôi kiêng cái gì?" Dương Minh sửng sốt: "Còn nữa, tại sao nói là thẳng thắn?"

"Một cậu, cậu đến với con gái của tôi, có phải bởi vì tiền của gia đình tôi không?" Người đàn bà châm chọc.

"Con gái của bà? Tiền của gia đình bà?" Dương Minh ngạc nhiên nhìn bà ta, mở to hai mắt ra nhìn: "Con gái của bà là ai?"

Những người con gái có quan hệ với mình chỉ có Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Lam Lăng và Tiếu Tình. Cha mẹ của Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận mình đã gặp qua rồi, bà ngoại Lam Lăng mình cũng gặp luôn rồi, chỉ có Tiếu TÌnh, Sở Huệ Phương lại là mẹ nuôi của mình, còn ai nữa không ta?

Trừ mắt cái này ra, thì người đàn bà này này là mẹ của ai? Dương Minh khó hiểu, nhất thời không lý giải được.

Hay là. mẹ của Tô Nhã đến tìm mình Không thể nào, Dương Minh lắc đầu, buồn bực nhìn người đàn bà trước mặt.

"Người nào? Có ý gì? Cậu dám nhận không dám làm?" Người đàn bà cười lạnh.

"Tôi nói. bà cô này, bà có tìm lộn người không vậy?" Dương Minh nói." Không sai, tôi tìm cậu, cậu không phải Dương Minh sao? Sinh viên khóa hai hệ máy tính của đại học Tùng Giang" Người đàn bà nói ra thân phận của Dương Minh: "Cha làm công nhân của phân xưởng xe đò Tùng Giang, mẹ không nghề nghiệp"

"Bà điều tra tôi?" Dương Minh nhíu mày, bất luận người này là mẹ của ai, thì hành động của bà ta đã làm cho Dương Minh chán ghét.

"Không điều tra cậu thì tôi làm sao biết cậu và con gái của tôi đến với nhau vì mục đích gì?" Bà ta nói.

"." Dương Minh bó tay rồi, không biết nói gì với bà ta luôn: "Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi xuống xe! Thứ nhất, tôi không biết bà, mẹ của bạn gái tôi không phải là bà. Thứ hai, bà điều tra tôi, làm cho tôi không thích"

"Tính tình cũng cứng rắn lắm, chuyện cậu gọi điện cho con gái của tôi, đừng cho rằng tôi không biết" Bà ta cười lạnh nói.

"Tôi gọi điện cho con gái của bà? Con gái của bà rốt cục là ai?" Dương Minh hết kiên nhẫn nói: "Nếu bà muốn nói chuyện với tôi, thì nói cho rõ ràng, đừng có hàm hồ với tôi"

"Còn muốn giả bộ?" Bà ta hừ một tiếng nói: "Cậu và con gái tôi mỗi ngày đi học đều ngồi cùng một chổ, đừng cho là tôi không biết!"

"Ngồi cùng một chổ?" Dương Minh sửng sốt, lập tức cả kinh: "Chu Giai Giai? Con gái của bà?"

"Hừ, rốt cục đã nghĩ đến rồi sao? Xem ra bạn gái của cậu hơi bị nhiều đấy" Dương Minh khinh miệt nhìn Dương Minh: "Không tưởng được cậu có cái sở thích đê tiện như vậy"

"Tôi còn tưởng là ai" Dương Minh cười lạnh: "Bà nói Chu Giai Giai hả? Haha, vậy bà cứ yên tâm, tôi và nàng không có gì"

"Cậu phủ nhận cũng vô ích, chuyện tình tôi đã điều tra rõ ràng rồi" Bà ta thấy hành động của Dương Minh, vô cùng chán ghét nói: "Hôm nay, cậu tự mình nói rõ cho tôi"

"Tôi cảm thấy cái cần nói tôi đã nói rồi, tôi và Chu Giai Giai không có quan hệ" Dương Minh lạnh nhạt nói, rồi đứng dậy, không nói thêm gì. Nghe ý của bà ta thì có vẻ như mình coi trọng tiền của nhà bà ta? Hơn nữa, theo ý của bả là mình bám vào váy con gái của bả?

"Mười vạn, cậu cầm tiền rồi xéo" Bà ta thấy Dương Minh phải đi, cũng có chút khẩn trương, nói ra một cái giá.

"Mười vạn?" Dương Minh hừ một tiếng, với loại đàn bà tự cho là đúng này, nói chuyện mệt vãi. Mình và con gái bà ta không có gì, tự nhiên móc ra mười vạn cho mình! Đúng là coi tiền như rác. Nhưng cho dù có coi tiền như rác thì sao, tiền của bà ấy Dương Minh cũng không thèm. Đơn giản là Dương Minh không thiếu tiền, hơn nữa đồng tiền này không đáng, một khi cầm tiền của bà ta, thì có vẻ mình đúng như lời bà ta nói.

"Tôi cho bà mười vạn, để bà làm một chút chuyện giả dối hư ảo, bà đồng ý?" Dương Minh trả lời.

"Khẩu khí không nhỏ, xem ra mấy năm nay cậu lừa cũng không ít" Bà ta kinh ngạc, nghe khẩu khí của Dương Minh, tựa hồ mười vạn này với hắn không tính là cái gì.

"Cái đó và bà có quan hệ hả?" Dương Minh cũng lười phản bác. Bà già này, không thể nói lý.

Thật ra, mẹ của Chu Giai Giai cũng không phải loại dễ xúc động, vừa rồi nói ra mười vạn chính bản thân bà ta cũng thấy đắt nữa. Sở dĩ mở miệng ra giá như vậy, cũng bởi vì chuyện này liên quan đến con gái, nên có chút sốt ruột.

Chẳng qua, tình hình bây giờ cho thấy, cái giá của mình không cao lắm. Dương Minh không thèm để ý đến mười vạn này.

"Cậu không cần quá đáng" Bà ta khôi phục bình tĩnh: "Mười vạn là giới hạn của tôi, cậu đừng nghĩ có thể có nhiều hơn nữa. Ngay cả Chu Giai Giai nó cũng không có được số tiền này"

"Nàng ta có tiền hay không thì có liên quan gì đến tôi?" Dương Minh cười nói: "Tôi nói bao nhiêu lần thì bà mới hiểu vậy? Tôi và Chu Giai Giai không có quan hệ"

"Nói nhảm đủ rồi, cậu không sợ mất cả chì lẫn chài à? Cẩn thận ngay cả mười vạn cũng không có" Bà ta uy hiếp.

"Mười vạn? Để dành mua đồ cưới cho con gái của bà đi" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Tôi không có hứng thú. Hơn nữa, tôi cũng không muốn gặp lại bà, hy vọng bà tự hiểu mình, đừng làm phiền tôi"

"Dương Minh, cậu đừn hối hận, chuyện của cậu và Chu Giai Giai, về sau đừng nghĩ nữa" Bà ta nói: "Bây giờ tiên trước mặt cậu không lấy, về sau cậu muốn cũng không có"

"Không sao cả, mười vạn? Nhiều lắm à?" Dương Minh cười cười nói, có lẽ, trước kia nếu mình chưa giàu, có thể động tâm một chút, bậy, căn bản là không có cảm giác đặc biệt.

Dương Minh dứng dậy, lắc lắc vai: "Làm tốn thời gian." Nói xong, gõ cửa xe nói: "Mở cửa, tôi xuống xe!"

"Cái này." Số một nhìn người đàn bà, không biết nên mở cửa cho Dương Minh hay không.

Đọc truyện chữ Full