DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 450: Tôi rất thích

"Tôn Khiết, hôm nay chị ăn mặc rất đặc biệt nha!" Ngay cả Dương Lệ cũng phải cả kinh, cảm thấy hình như Tôn Khiết đã đổi tính.

"Đừng nói nữa, cha chị thấy chị lớn tuổi, thúc giục chị nhanh chóng kết hôn, chị chỉ muốn hướng ăn mặc cho nhỏ tuổi lại." Tôn Khiết cười khổ nói.

"Chị không phải đang đến trường sao. kết hôn cái gì?" Dương Lệ kỳ quái hỏi.

"Nghiên cứu sinh vẫn có thể kết hôn." Tôn Khiết lắc đầu: "Ai! Không nói nữa, đúng rồi, Dương Lệ, em dẫn Dương Minh theo, sao không nói cho chị biết?"

"Cho chị một bất ngờ thôi!" Dương Lệ làm bộ như lơ đãng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Khiết, muốn xem nàng có bất ngờ gì không.

Chẳng qua, Tôn Khiết vẫn cười rất tự nhiên, nói: "Chị thì có gì bất ngờ! Tiểu tử này đang có việc phải nhờ chị mà!"

"Hả? Hắn thật sự có việc nhờ chị?" Dương Lệ nghe Tôn Khiết nói xong, cũng mất lòng nghi ngờ, có thể Dương Minh và nàng không có gì.

Dương Lệ nói xong, trong lòng Tôn Khiết cũng kinh ngạc, chẳng lẽ Dương Lệ nhìn ra cái gì? Chẳng qua, năng lực ứng biến của Tôn Khiết không thể so với người bình thường, nói nàng là tiểu hồ ly cũng không đủ!

"Không phải tìm tôi có việc sao? Lễ vật đâu?" Tôn Khiết cũng không kiêng dè cái gì, càng kiêng dè thì sẽ càng làm cho Dương Lệ nghi ngờ, không bằng ức thoải mái thì tốt hơn.

"Làm gì có ngươi như vậy, gặp mặt là đòi lễ vật!" Dương Minh dở khóc dở cười đưa tới lễ vật đã chuẩn bị cho Tôn Khiết.

"Haha, tôi nhận trước, cảm ơn!" Hai tay Tôn Khiết nhận lấy lễ vật của Dương Minh¸ đặt lên bàn.

"Không mở ra xem?" Dương Minh hỏi.

"Hắc hắc, cậu khẳng định cũng có lễ vật cho Dương Lệ. Nếu của tôi tốt hơn, nàng ta sẽ ghen tị, cho nên lựa lúc không người tôi mở ra xem sau." Tôn Khiết cười nói.

"." Dương Minh không biết nói gì, Tôn Khiết. sao mà giống con nít quá vậy. hay là mình gặp phải người có tính chất phức tạp?

"Chị Tôn Khiết, mau mở ra cho em xem với." Dương Lệ không nhịn được tò mò, nhất là nghe Tôn Khiết nói vậy, nàng càng hiếu kỳ.

"Không được, em sẽ ghen tị với chị." Tôn Khiết lắc đầu nói.

"Nhìn thôi mà! Không giành với chị đâu!" Dương Lệ bỗng nhiên lại nói: "Em biết rồi, nhất định là chị sợ không tốt bằng lễ vật của em, cho nên không dám mở ra!"

"Haha, em đang sử dụng phép khích tướng à?" Tôn Khiết cười nói: "Chẳng qua em đã mong muốn như vậy, chị sẽ thỏa mãn em! Dương Minh, cậu sẽ không để tôi thất vọng chứ!?"

Dương Minh cũng dở khóc dở cười, không biết con gái suy nghĩ cái gì?! Nhìn Tôn Khiết cao quý khôn khéo như vậy, cũng có mặt bướng bỉnh.

Mở lễ vật ra, là một bộ trang sức, là Dương Minh cố ý dụng tâm mua cho Tôn Khiết. Không giống như cái túi xách của Dương Lệ, chỉ tùy tiện mua ngoài đường.

"Oa! Thật đẹp!" Dương Lệ kinh hô, con gái mà, đối với trang sức châu báu, luôn có hảo cảm trời sinh, Dương Lệ cũng không ngoại lệ: "Chị nói Dương Minh này, em không phải dùng đồ giả lừa gạt Tôn Khiết chứ?"

Tôn Khiết chỉ cần liếc nhìn là biết, mấy thứ này đều là hàng thật, hơn nữa giá trị rất đắt, và cũng rất giống phong cách của mình. Xem ra, Dương Minh đã chuẩn bị rất chu đáo.

Trong này có một cái vòng đeo tay, tương tự như cái vòng đeo tay mà mình đeo lúc lần đầu tiên gặp gỡ Dương Minh. Dương Minh có thể nhớ rõ chi tiết nhỏ như vậy, lựa chọn một lễ vật như thế.

Hơn nữa, cái vòng tay ấy chỉ đeo đúng một lần, Dương Minh lại có thể nhớ rõ ràng, cái này đã nói lên, Dương Minh không đơn thuần đem mình là đối tượng" một đêm" bình thường.

"Cái túi em cho chị là giả hả?" Dương Minh quay đầu, nhìn Dương Lệ hỏi ngược lại.

"Hừ, đúng rồi, chị Tôn Khiết, chị giúp em nhìn cái túi này là thật hay giả? Có phải là hàng mua ở vỉa hè hay không?" Được Dương Minh nhắc nhở, Dương Lệ mới nhớ ra, hôm nay mình cũng mang cái túi mà Dương Minh tặng, vì thế nhờ Tôn Khiết phân biệt một chút.

"A? Cái túi này?" Tôn Khiết cầm lấy cái túi xách của Dương Lệ, đây là cái túi hiệu Lv, Tôn Khiết cầm lên nhìn nhìn.

Dương Minh bây giờ mới phát hiện, Dương Lệ hôm nay lại mang cái túi mình tặng! Có thể bởi vì không quan tâm, cho nên Dương Minh vừa rồi căn bản là không chú ý.

"Là thật, nhất định là hàng chính phẩm!" Tôn Khiết trả túi xách lại cho Dương Lệ: "Số lượng rất ít, ở đây cũng không có. Nhìn mà cứ tưởng Dương Minh là em ruột của em! Tốn công đi mua cái này cho em. đối với em thật tốt."

"Thật không. haha, ai kêu em là chị của hắn!" Dương Lệ nghe xong, lập tức vui vẻ nói: "Dương Minh, cảm ơn em!"

"Không cần khách khí." Dương Minh có chút buồn bực, Tôn Khiết này, làm gi vậy, nói ra một câu thật đau lòng, cái này chỉ tùy tiện mua đại mà thôi.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, chị hơi đói rồi!" Tôn Khiết cất những thứ mà Dương Minh tặng vào túi, sau đó nói.

"Muốn ăn cái gì? Hôm nay bọn em mời chị, Dương Minh mời khách!" Dương Lệ vô cùng hào phóng nói.

"Hả?" Dương Minh ngạc nhiên nhìn Dương Lệ.

"Haha, em trai, nhìn tướng em cũng rất giàu có, vừa túi Lv lại trang sức châu báu. Chị nhớ rõ là tiền lương của chú hai và thím hai không phải nhiều." Dương Lệ cười hắc hắc nói.

"Được rồi, sợ chị đó, em mời thì em mời. Chị đừng ra ngoài nói lung tung là được." Dương Minh thật đúng là sợ nàng đi nói linh tinh với cha mẹ.

"Làm người ai lại làm thế, nhìn biểu hiện của em thôi!" Dương Lệ cười nói.

"Đi thôi, ăn cái gì? Em mời!" Dương Minh nhún vai, bất quá hắn cũng không mất hứng, hắn vẫn thích Dương Lệ bây giờ hơn, đây mới là bộ dáng của người nhà!

Tuy rằng lúc trước Dương Lệ trong ấn tượng của mình rất kém, nhưng người thân vẫn là người thân. Đây là quyết định lúc mọi người được sinh ra, không thể sửa đổi. Cho nên, nếu có thể chữa trị quan hệ, thì Dương Minh vẫn thích hơn. Tin tưởng rằng cha me cũng đồng ý thấy mình và Dương Lệ bây giờ.

"Tôi nghe em trai của tôi nói, Tùng Giang có một quán ăn tên Lâm ký xuyến ngư, cũng không tồi, hay là chúng ta đi ăn thử?" Tôn Khiết đề nghị.

"Hôm nay nghe chị đó" Dương Minh không kịp tỏ thái độ gì, Dương Lệ đã giành nói trước.

Ba người cùng xuống lầu, đi xuống bãi giữ xe, Dương Lệ nhìn chiếc chìa khóa audi trong tay, không nỡ nói: "Đi ăn cơm, hay là để em chạy một chút?"

"Haha, được!" Tôn Khiết buồn cười gật đầu: "Vậy chị lái xe công ty!"

"Được, Dương Minh, em ngồi xe ai?" Dương Lệ hỏi.

"Tôi ngồi xe của Tôn Khiết đi, vì tôi có chuyện muốn nói" Dương Minh nói.

"Được, chị mặc kệ em, gặp lại ở Lâm ký!" Dương Lệ nói.

"Em có biết đường đi không?" Tôn Khiết ngạc nhiên nói.

"Em đương nhiên biết rồi, trên đường đến học việc! Vừa khai trương, rất đông khách!" Dương Lệ nói.

"Được rồi, phỏng chừng bọn chị không đuổi kịp xe em!" Tôn Khiết cười nói.

Dương Lệ đi trước, Tôn Khiết và Dương Minh cùng leo lên chiế BWMx5, là chiếc xe công ty của Tôn Khiết.

"Cảm ơn cậu" Tôn Khiết nổ máy xe, nói với Dương Minh: "Lễ vật này tôi rất thích"

"Thật không?" Dương Minh sửng sốt: "Nghe cách nói của cô, vừa rồi tôi còn tưởng cô không thích!"

"Haha, sao vậy? Buồn bực?" Tôn Khiết cười nói.

"Không có gì, cái túi của Dương Lệ, tôi chỉ tùy tiện mua trên đường thôi, còn bộ trang sức này, tốn không ít tâm tư của tôi đó!" Dương Minh nói, nhưng tay trái đã bắt đầu sờ soạng đùi của Tôn Khiết.

"Lấy ra!" Tôn Khiết hừ một tiếng: "Về sau đừng như vậy. Đã nói lần đó là ngoài ý muốn. bây giờ Dương Lệ đã nhìn ra rồi!"

"Bây giờ nàng ta không thấy!" Dương Minh cười nói, tay vẫn không có ý lấy ra.

"Lái xe, muốn chết thì cứ để đấy" Tôn Khiết bất đắc dĩ nói.

"Tôi tin tưởng tay lái của cô" Dương Minh cười nói: "Nhớ đến anh sao?"

"Nhớ cậu làm gì?" Tôn Khiết hỏi ngược lại: "Dương Minh, cậu bây giờ làm tôi cảm thấy rất chán ghét. Tôi đã nói, lần đó là ngoài ý muốn, cậu còn muốn có lần thứ hai sao?"

"Cái gì mà lần đầu lần hai? Em đang nói gì vậy?" Dương Minh biết rõ mà vẫn giả điển: "Anh cảm thấy hai ta bây giờ rất tốt."

Dương Minh nghe thấu ý tứ của Tôn Khiết, cũng không thật sự chán ghét hắn, bằng không, với thái độ làm người của Tôn Khiết, sẽ không để mình tùy ý chiếm tiện nghi. Hoặc là, bây giờ Tôn Khiết đã không ghét mình.

"." Tôn Khiết không nói gì, một tay rời tay lái, dùng sức đánh về phía tay của Dương Minh.

"Bốp." Tôn Khiết tự vỗ lên đùi của mình, đau đến nổi nhếch miệng.

Con mắt của Dương Minh không phải dùng để trang trí, nhìn thấy Tôn Khiết giơ tay chuẩn bị đánh, trong nháy mắt liền thu tay lại, kết

quả là, Tôn Khiết tự vỗ lên đùi của mình.

"Dương Minh!" Tôn Khiết phẫn nộ kêu lên.

Đọc truyện chữ Full