DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 423: Chỉ dâu, mắng hòe

"Dương." Bạo Tam Lập vừa định nói chuyện đã bị Dương Đại Sơn cắt ngang.

"Dương Minh. Sao cháu lại đến đây? Cháu còn đang đi học, đây là nơi để cháu đến sao?" Dương Đại Sơn tức giận mắng: "Cháu vào bằng cách nào?"

"Bác." Dương Minh có chút xấu hổ nói: "Là bạn cháu mời đến"

"Bạn mày? Mày lại giao du với bạn bè đầu trộm đuôi cướp à? Bạn của mày là ai mà để mày đến đây? Tao tìm hắn tính sổ?" Dương Đại Sơn mắng.

Bạo Tam Lập đứng ở đó, mặt tái ra. Giỏi? Dương Đại Sơn, lão đây không phải là chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Người này có khác gì tát vào mặt mình?

Bạo Tam Lập tức giận nghiến răng nghiến lợi, cả người run lên. Cũng chẳng trách tại sao hắn lại tức. Rất bình thường mà, Dương Minh không phải là bạn của Bạo Tam Lập hắn sao? Hôm qua mình gọi điện mời hắn đến, mình không phải là đám ***?

"Dương Đại Sơn, lão nói cái gì?" Bạo Tam Lập rất tức nói: "Lão có phải là chỉ cây dâu mắng cây hòe không?"

"Hả? Báo ca, sao anh lại nói thế?" Dương Đại Sơn có chút khó hiểu: "Tôi đang dậy dỗ cháu mình mà"

"Là tôi gọi điện mời Dương ca đến, vậy ý của lão, tôi không phải là ***? Lão muốn tìm tôi tính sổ sao?" Bạo Tam Lập trừng mắt nhìn Dương Đại Sơn, tức giận nói.

"Cái gì? Dương ca?" Dương Đại Sơn sửng sốt: "Báo ca, anh gọi cháu tôi là Dương ca?"

Bạo Tam Lập lúc này mặt mày tái xanh. Cháu lão? Lão không biết nói sao? Tôi gọi cháu lão là Dương ca, vậy ý của lão là tôi thấp hơn lão một cấp sao? Tôi phải gọi lão là chú, bác sao?

"Khụ khụ" Địch Lôi nhìn ra được Dương Đại Sơn không có ý chọc giận Bạo Tam Lập. Hắn coi như khác quen thuộc Dương Đại Sơn, không đành lòng cho lão tiếp tục xấu mặt, vì thế ho khan một tiếng nói: "Đại Sơn, chúng tôi và Dương ca cùng chung hoạn nạn trong trại tạm giam. Chúng tôi cùng bối phận. Lão nói như vậy, không phải làm khó Báo ca sao?"

"Ách." Dương Đại Sơn lúc này mới có phản ứng, lời vừa nãy của mình đúng là hơi quá đáng. Vì thế có chút xấu hổ nói: "Báo ca, anh đừng nóng. tôi không có ý đó"

"Hừ" Bạo Tam Lập hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết lão không có ý đó, nếu không đã sớm tát lão rồi"

Dương Đại Sơn vội vàng gật đầu: "Vâng, Báo ca. tôi là người như vậy, khá nóng tính, anh đừng để ý" Nói xong vội vàng chạy sang bên. Chẳng qua trong lòng rất kinh ngạc, Dương Minh lúc nào cùng chung hoạn nạn với Bạo Tam Lập?

Hơn nữa nghe Địch Lôi nói, bọn họ là quen nhau ở trại tạm giam? Dương Minh vào trại tạm giam? Sao mình không biết? Dương Đại Sơn suy nghĩ một chút, chuyện này có phải nên nói với Dương Đại Hải không?

Chẳng qua Dương Đại Sơn bị Bạo Tam Lập mắng như vậy, cũng có chút do dự. Quan hệ giữa Dương Minh và Bạo Tam Lập rất tốt, mình mà đi tố cáo thì hình như không tốt lắm? Xem ra mình phải tìm Dương Minh nói chuyện một phen. Thằng cháu này của mình thoạt nhìn không đơn giản như vẻ ngoài. Lần trước lúc ăn ở Thiên thượng nhân gian, biểu hiện của Dương Minh. Đúng, mình có phải là quá coi thường nhà Dương Minh?

Cũng có thể, chỉ coi thường Dương Minh? Không sai, chỉ riêng quan hệ thân thiết với Bạo Tam Lập như vậy, mình đúng là quá xem thường Dương Minh. Bạo Tam Lập vừa gọi Dương Minh là gì? Gọi là Dương ca.

Bạo Tam Lập là ai. Gọi người khác là" ca" không nhất định là quan hệ với Lão Đại, nhưng ít nhất cũng là tôn kính.

Cho nên Dương Đại Sơn càng không dám nhiều lời, chỉ có thể đợi bữa tiệc kết thúc, hỏi Dương Minh một chút.

Dương Minh cũng có chút bất đắc dĩ, mình giấu Dương Đại Sơn, nhưng vẫn bị lão phát hiện. Lát nữa mình phải nói chuyện với lão, để lão đừng nói chuyện này với bố mẹ.

Dương Đại Sơn có thể chơi cùng với Bạo Tam Lập, hiển nhiên không phải người cổ hủ. Cho nên Dương Minh cũng không lo lắng mấy. Cùng lắm thì thẳng thắn một chút chuyện với lão là được.

"Báo ca, huynh đệ không mời mà đến, đúng là xấu hổ" Dương Minh nghĩ được điểm này liền an tâm, chắp tay cười nói với Bạo Tam Lập.

"Ha ha, sao lại không mời mà đến? Hôm qua tôi không phải gọi điện cho anh sao. Anh có thể đến chính là nể mặt tôi" Bạo Tam Lập cười nói: "Đúng, Hầu ca ở bên kia, anh hình như không biết hắn, lát nữa có thể gặp mặt nhau"

"Được" Dương Minh gật đầu: "Báo ca, anh làm ăn càng lúc càng phát đạt"

"Chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi, thế nào, Dương ca có hứng thú lại đây cùng nhau." Nói đến đây Bạo Tam Lập đột nhiên nhớ tới mình bây giờ cũng là làm công cho người, cũng không phải là mình. Mình không thể làm chủ được, phải có sự đồng ý của ông chủ mới được. Bạo Tam Lập có chút xấu hổ.

Chẳng qua Dương Minh không đợi hắn nói hết, đã cắt ngang: "Báo ca, chuyện này sau hãy nói"

"Được, tôi cũng không miễn cưỡng" Bạo Tam Lập cũng mượn thế mà xuống núi, bỏ qua đề tài này.

"Ha ha, Tất Hải, mày cũng may đó, có Dương ca đề cử" Bạo Tam Lập, nhìn Tất Hải bên cạnh Dương Minh, nói.

Tất Hải lập tức cảm kích rơi nước mắt. Bạo Tam Lập nói không sai, nếu không có Dương Minh, mình không thể nào ngồi lên vị trí của Ngô Tân Khải.

Khách đến rất nhiều, Bạo Tam Lập không có khả năng nói chuyện lâu với Dương Minh, xin lỗi, phải đi bắt chuyện với người khác.

Dương Minh cũng không để ý, dù sao Bạo Tam Lập bây giờ còn không biết mình là Y tiên sinh.

Bạo Tam Lập rời đi, chẳng qua mấy thủ hạ trung thành của Bạo Tam Lập cũng biết hắn. Địch Lôi ở lại nói chuyện với Dương Minh.

"Lôi tử, giới thiệu với cậu, đây là bạn tốt hồi cấp hai với tôi, sau này có chuyện gì thì đề bạt một chút" Dương Minh vỗ vai Tôn Hạo Minh nói.

Địch Lôi rất cảm kích Dương Minh, lúc trước Vu Hướng Đức đánh hắn trong trại tạm giam, là Dương Minh xuất lực rất lớn, cho nên Địch Lôi rất kính trọng Dương Minh.

"Không vấn đề gì, Dương ca, bạn thân của anh, tức là bạn thân của tôi" Địch Lôi gật đầu: "Tiểu tử, tên gì?"

"Tôn Hạo Minh, tôi bây giờ đi theo Bạch Ca." Nói đến đây Tôn Hạo Minh dừng một chút. Địch Lôi nhất định sẽ không biết Bạch Khản, vì thế vội vàng sửa lại: "Tôi đi theo Hải ca"

"Ừ, được, Tất Hải, về tìm vị trí tốt cho hắn, cho hắn rèn luyện một chút, đợi công ty khai trương, cho làm chức đội trưởng" Địch Lôi phân phó Tất Hải.

"Đội trưởng? Cho tôi làm?" Tôn Hạo Minh sửng sốt.

"Ừ, công ty vệ sĩ Danh Dương chia thành mấy đội, mày làm đội trưởng một đội" Địch Lôi nói.

Tôn Hạo Minh kích động không biết nói gì. Hắn đi ra hỗn không phải vì muốn kiếm cơm ăn sao. Không ngờ Địch Lôi trực tiếp cho mình đến công ty làm, còn cho hắn một chức quan nhỏ, điều này hắn sao có thể không hưng phấn.

"Cảm ơn Lôi ca" Tôn Hạo Minh vội vàng nói.

"Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Dương ca là được" Địch Lôi cười cười, bố trí người đúng là không đáng gì.

Giao lưu với mọi người, Dương Minh không quá hứng thú, nhưng là vì Tôn Hạo Minh, nên Dương Minh vẫn mang hắn đi giới thiệu với mấy người mình quen biết.

Lúc đi đến bên cạnh Hầu Chấn Hám, Dương Minh ra vẻ không quen thuộc mấy, giới thiệu Tôn Hạo Minh với hắn. Hầu Chấn Hám hiển nhiên hiểu ý của Dương Minh, gật đầu với Tôn Hạo Minh.

Tôn Hạo Minh nằm mơ cũng không nghĩ đến hôm nay mình có thể quen biết nhiều nhân vật cấp đại ca như vậy. Hắn cảm thấy rất cao hứng vì hành động sáng suốt là kéo Dương Minh đi.

Bữa tiệc kết thúc, Dương Minh vội vàng từ biệt Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, hắn còn có chuyện khác, đó chính là tìm Dương Đại Sơn, nói chuyện với lão. Sợ lão tố cáo với bố mẹ mình trước thì chết.

Tôn Hạo Minh mặc dù rất nghi hoặc, muốn hỏi Dương Minh. Chẳng qua thấy Dương Minh còn có chuyện, cũng chỉ có thể hẹn sau này mà thôi.

Dương Minh sợ Dương Đại Sơn đi quá nhanh, vội vàng rời đi, ra khỏi cửa.

Dương Đại Sơn thực ra cũng có suy nghĩ này, khi hai người gặp nhau ở cửa, đều cười khổ: "Dương Minh, cháu sao đi gấp như vậy? Nào, nói với bác, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Bác. thực ra cháu cũng đang muốn tìm bác. Cháu sợ bác đi trước" Dương Minh lắc đầu: "Bác cũng tìm cháu?"

"Đi thôi, ở đây rất loạn, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh tâm sự" Dương Đại Sơn thở dài nói: "Không thể không nể mặt ông bác này chứ? Dương ca?"

"Bác nói gì thế, đó là Bạo Tam Lập tôn trọng mới gọi cháu như vậy. Dù nói như thế nào, bác vẫn là bác cháu, là cha chú của cháu. Sao có thể gọi cháu là Dương ca" Dương Minh có chút xấu hổ.

Đọc truyện chữ Full