DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 406: Võ lâm đại thần

"Hừ!" Hai vị đại thần kia không thích thái độ nghi ngờ của Tống Hằng, hừ lạnh một tiếng.

"Haha, hai vị đừng phiền lòng, Tống lão đệ không biết thực lực của hai vị, đương nhiên không tin, các vị không ngại ra tay, để cho Tống lão đệ mở mang tầm mắt chứ?" Vương Tích Phạm cười nói.

"Đúng vậy, hai vị. đại thần, xin đừng để ý." Tống Hằng vừa nghe cũng có hứng thú, trừ coi trên phim và trong tiểu thuyết võ hiệp ra, trên đời này thật sự có võ lâm cao thủ?

"Hừ, ông trước đi." Hai người cùng một suy nghĩ, hiển nhiên là cảm thấy ra tay trước mặt Tống Hằng là rất mất mặt.

"Như vậy đi, Hồn Thiên Phách, ông trước đi!" Vương Tích Phạm cười nói.

Nếu ông chủ đã lên tiếng, Hồn Thiên Phách cũng không thể ý kiến được, trực tiếp đứng dậy, rời khỏi ghế đến cạnh bàn trà, đứng lại, thân thể tụ khí," Hự" một tiếng, đánh một quyền xuống bàn trà, làm cho cái bàn lập tức gãy ra bốn năm mảnh, vỡ nát.

"Hả?" Tống Hằng sửng sốt, xem ra trên đời này vốn không thiếu siêu nhân! Lần trước ở văn phòng nhìn thấy Dương Minh đá nát cái bàn, hắn đã rất rung động, hôm nay không ngờ lại gặp một người lợi hại như vậy! Một tay đập nát bàn!

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Tống Hằng, cho rằng Hồn Thiên Phách lợi hại thôi. Vì hắn ta cho rằng, dùng tay đánh nát cái bàn khó hơn dùng chân nhiều. Nhưng không biết rằng, với loại võ dùng để dằn mặt này, thì không tất yếu là tay mạnh hơn chân!

Không nói về vấn đề Hồn Thiên Phách đã vận khí đến nửa ngày, so với nắm đấm của Dương Minh, chưa chắc đã kém hơn ông ta! Lúc đó Dương Minh chỉ tùy tiện đá một cái mà thôi!

"Bốp bốp bốp!" Tống Hằng vỗ tay, không khỏi khen nịnh: "Rất hay! Hồn Thiên Phách thật đúng là đương đại đại thần!"

"Hắc hắc, chỉ là một thân công phu mà thôi, sư huynh của tôi còn lợi hại hơn nhiều." Hồn Thiên Phách khiêm tốn nói.

"Haha, sư huynh đệ của Hồn Thiên Phách đều tiềm tu, bây giờ trên thế giới, Hồn Thiên Phách đã thuộc loại cao thủ đứng đầu!" Vương Tích Phạm cười nói: "Phi Thiên Tề, ông cũng biểu hiện một chút đi!"

"Vâng, ông chủ" Phi Thiên Tề cũng đứng lên, tùy tay phất ra vài cái phi tiêu hình thoi," kịch kịch kịch." phóng lên trên cửa, hình thành đồ án bắc đẩu thất tinh!

"Rất ghê gớm!" Tống Hằng không khỏi tán dương: "Phi Thiên Tề đại thần cũng là kỳ nhân đương thời!"

"Quá khen!" Phi Thiên Tề gật đầu, hài lòng ngồi xuống.

Trong lòng Tống Hằng đã rung động, xem ra ông chủ Vương này cũng rất là ghê gớm, thủ hạ cũng đều là cao thủ! Nếu thủ hạ của mình cũng có được những người như vậy, vậy chắc chắn sẽ không bị Dương Minh khi dễ rồi.

Nghĩ đến Dương Minh, Tống Hằng liền nổi giận lên! Đúng vậy, Dương Minh quả thật rất đáng giận, chẳng những phá hư kế hoạch của mình, còn làm cho mình chật vật không chịu nổi!

Chẳng qua, nếu có quan hệ tốt với ông chủ Vương này, mình có thể mượn người của ông ta một chút, hẳn là không có vấn đề.

Đến lúc đó, mình sẽ không cần phải sợ Dương Minh nữa! Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Hằng vui không nói nên lời! Xem ra, buổi tối mình nên tạo một cuộc hẹn khác.

"Vương ca, thủ hạ của anh đều là kỳ nhân!" Tống Hằng tán dương: "Như vậy, ông chủ Vương cũng là người phi phàm!"

Vương Tích Phạm thấy Tống Hằng có hứng thú với thủ hạ của mình, cũng thật cao hứng. Người như Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề, tuy rằng không nhiều, nhưng không biệt động đội vẫn còn mấy người!

Vì thế, Vương Tích Phạm liền dụ dỗ: "Sao vậy, Tống lão đệ muốn thủ hạ của lão ca?"

"Không phải như vậy." Tống Hằng bị nhìn thấu tâm sự, xấu hổ nói: "Ý của em là, nếu em bị người ta khi dễ, lão ca anh cũng nên phái người đến giúp đỡ em!"

"Vậy cũng được!" Vương Tích Phạm gật đầu: "Đúng rồi! về sau hai ta hợp tác làm ăn, anh để hai người kia đến hỗ trợ em!"

"Thật sao?" Hai mắt Tống Hằng sáng lên, chẳng qua lập tức tối xuống lại: "Vương lão ca, anh có phải trêu đùa em không, công ty của em là công ty mậu dịch, mà tập đoàn Hùng Phong của Vương thị lại là thực nghiệm, chúng ta cũng không thể hợp tác được!"

"Haha, nói không chừng thôi, Vương thị của anh vẫn còn một số mối làm ăn riêng. nhưng hơi bí mật." Vương Tích Phạm cười nói: "Được rồi, không nói chuyện này, đề cập đến cơ mật của tập đoàn. Nếu chúng ta quả thật có cơ hội hợp tác, nhắc lại cũng không muộn!"

"Được mà, lão ca, Tống Hằng em thích nhất là kinh doanh, chỉ cần có tiền, cái gì cũng được!" Tống Hằng bị gợi lên hứng thú sao có thể bỏ qua, nhất là khi nghe Vương Tích Phạm nói sẽ tặng hai vị võ lâm cao thủ cho mình, Tống Hằng lại nổi máu nóng lên.

"Haha, chẳng qua, có chút tiền cũng chưa chắc đã tốt, anh sợ Tống lão đệ không chịu chấp nhận!" Vương Tích Phạm không ngờ Tống Hằng lại sốt ruột hơn cả bản thân! Ông ta nào biết Tống Hằng đang thèm nhỏ dãi hai cao thủ của ông thôi.

"Haha, không sợ Vương lão ca chê cười, Tống Hằng em lúc còn ở Hồng Công, cũng đã từng rửa tiền đen rất nhiều" Tống Hằng cũng không cần, nếu Vương Tích Phạm đã có thể đem cao thủ dưới tay cho mình, vậy nhất định có chuyện cần nhờ mình!

Không có khả năng đơn giản như tranh thủ tình cảm được, Tống Hằng cũng không ngu, hắn có thể ngồi lên cái ghế tổng giám đốc này, đã chứng mình điều đó. Cho nên, đối với chính sách của Vương Tích Phạm, Tống Hằng cũng hiểu rất rõ.

Chẳng qua, Tống Hằng cũng không phải người tốt gì, bằng không cũng sẽ không thể bỏ Tiếu Tình vào cái thời điểm khi đó được. Cho nên cũng không để ý đến chuyện kia.

"Tốt, rất thẳng thắn!" Vương Tích Phạm vỗ tay nói: "Anh thích cái tính ngay thẳng của chú! Anh cũng không sợ phải nói với chú, anh muốn đi đường thủy, muốn mượn tuyến đường của chú để chuyển một chút hàng."

Vương Tích Phạm nói rất hàm súc, chẳng qua Tống Hằng vẫn có thể nghe hiểu được.

"Anh nói là buôn lậu?" Tống Hằng trực tiếp nói ra.

Sắc mặt Vương Tích Phạm hơi đổi, không biết Tống Hằng có ý gì: "Tống lão đệ cảm thấy thế nào?"

"Em có thể lấy bao nhiêu tiền?" Đây mới là điều Tống Hằng quan tâm nhất, buôn lậu là phạm pháp, nhưng không sao, lão tử chỉ muốn có tiền! Ở Hồng Công lăn lộn nhiều năm như vậy, Tống Hằng đã từng làm nhiều chuyện khủng khiếp hơn, từng bóp chết một con đĩ, chỉ có điều chưa bộc lộ ra thôi!

Vương Tích Phạm nghe xong, cũng thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng hơi cười, rất là hấp dẫn! Tống Hằng không bài xích, cũng không lộ biểu tình sợ hãi! Đây chính là kết quả mà Vương Tích Phạm muốn!

Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện này ra có chút đột ngột, nhưng cũng đã nói rồi, hơn nữa bầu không khí và thời cơ rất hòa hợp!

"Một năm ít nhất là bốn ngàn vạn tiền sổ sách, chúng ta chia sáu bốn!" Vương Tích Phạm trực tiếp nói ra.

"Haha, thoạt nhìn không tồi, Vương lão ca thật sự là người sảng khoái!" Tống Hằng gật đầu: "Bốn phần là một ngàn sáu trăm vạn, rất có sức hấp dẫn!"

"Thế nào, Tống lão đệ, làm hay không chỉ đợi một câu nói của chú!" Vương Tích Phạm cũng không quên tiếp tục dũ dỗ: "Người đi trước của chú cũng như thế, bây giờ đang ra nước ngoài dưỡng lão!"

"Người đi trước của em? Là tổng giám đốc đời trước?" Tống Hằng tò mò.

"Đúng vậy" Vương Tích Phạm gật đầu: "Ông ta cầm một tỷ đi dưỡng lão"

"Loại chuyện này, em đương nhiên làm!" Tống Hằng gật đầu: "Chẳng qua, ở đây nói chuyện, có được hay không?"

"Đây là khách sạn của anh, đương nhiên không vấn đề" Vương Tích Phạm đối với sự cảnh giác của Tống Hằng rất hài lòng. Ông không cần một đồng bọn không có tính cảnh giác!

"Vậy là tốt rồi. không biết hai vị đại thần này." Tống Hằng bây giờ không có dục vọng về đồng tiền bằng hai cao thủ này! Bởi vì hắn vừa mới bị Dương Minh hù cho một phát!

Hắn muốn trả thù! Nếu hắn có được hai cao thủ này, như vậy sẽ không e ngại bất kỳ kẻ nào!

"Haha" Vương Tích Phạm cười nói: "Hồn Thiên Phách, Phi Thiên Tề, hôm nay hai ông liền đi theo Tống lão đệ làm việc! Phụ trách bảo vệ an toàn cho hắn!

"
Vâng, ông chủ!" Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề đồng thời gật đầu. bọn họ đều được Vương Tích Phạm bày mưu rồi, đến chổ Tống Hằng, nói là bảo vệ, thật ra chính là giám sát Tống Hằng!

Xem hắn có tâm tư khác hay không! Dù sao buôn lậu cũng rất nhiều tiền, nếu như để hắn nuốt hàng, thì Vương Tích Phạm liền mệt mỏi!

"
Vương lão cả, anh không đùa chứ?" Tống Hằng mở to mắt, có chút không tin tưởng.

"
Ổng chủ Tống, về sau xin ông chiếu cố nhiều một chút!" Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề lạnh nhạt nói: "Về sau chúng tôi đến ăn ở với Tống tổng, Tống tổng không ngại chứ?"

"
Không ngại, đương nhiên không ngại!" Tống Hằng nhất thời mừng rỡ: "Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên."

Có hai cao thủ như vậy, còn phải sợ Dương Minh sao! Tốn chút tiền ăn uống và chổ ở cũng được!

Đọc truyện chữ Full