DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 401: Đây là cháu rể tôi

Trần Mộng Nghiên nắm tay cha và mẹ, đi đến hướng quán an Xuyên Đông.

"Chổ này rất nhiều người nha!" Trần Mộng Nghiên có chút ngạc nhiên nhìn cửa đầy xe.

"Còn có chổ không, hay là chúng ta đổi chổ khác?" Trần Phi nhíu mày, nơi này đông khách đến vậy sao?

"Đã đến rồi, vào xem thử đi!" Trần mẫu nói.

"Được rồi" Trần Phi cũng nghĩ vậy, vì thế gật đầu, dẫn trước một bước, đẩy cửa vào.

"Tiên sinh đi bao nhiêu người?" Vừa đẩy cửa vào đã có người ra đón.

"Ba." Trần Phi vừa mới mở miệng, liền nhíu mày, bởi vì ông nhìn thấy người quen, không chỉ một, mà là hai! Chẳng qua, hai người này sao có thể ngồi chung bàn?

"Tiên sinh, có thể chờ một lát được không, bây giờ đã không còn chổ." Phục vụ nói.

Hạ Tuyết ngồi đối diện của, cho nên vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Trần Phi.

"Trần đội trưởng." Hạ Tuyết vội vàng đứng lên, trong cảnh cục, Hạ Tuyết không sợ trời không sợ đất, mà chỉ sợ duy nhất đội trưởng Trần Phi.

"Hạ Tuyết, sao cô lại ở đây?" Trần Phi kỳ quái, Dương Minh sao có thể cùng ăn cơm với Hạ Tuyết. Phải biết rằng, con gái của mình mới là bạn gái của Dương Minh chứ!

"Ặc. cái này." Hạ Tuyết vừa định mở miệng, Hạ Chí Đông đã đứng lên, nhìn Trần Phi nói: "Tiểu Tuyết, đây là lãnh đạo của con à? Đến đây, mọi người cùng ngồi đi, vừa lúc ở đây còn chổ trống."

"Anh là." Trần Phi nhìn thấy Hạ Chí Đông, liền thấy tổ hợp ba người này rất quái dị.

"À, tôi là chú hai của Hạ Tuyết, dẫn bọn nhỏ đi ăn một bữa cơm!" Hạ Chí Đông nói.

Lúc này, Trần Mộng Nghiên cũng nhìn thấy Dương Minh, không khỏi nhíu mày, có chuyện gì thế? Dương Minh sao lại cùng ăn cơm với lính của ba mình?

Vừa lúc không có chổ ngồi, nên Trần Phi cũng gật đầu, cả nhà họ ngồi xuống bàn của đám Hạ Tuyết.

"Dương Minh, sao anh lại ở đây?" Ngồi xuống xong, Trần Mộng Nghiên liền khẩn cấp hỏi.

Dương Minh cười khổ, thầm nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ tệ lắm đây! Sao có thể trùng hợp như vậy được chứ! Chẳng qua, Dương Minh đang khiếp sợ tại sao Trần Phi lại cùng đi với Trần Mộng Nghiên, cho nên thất thần trong giây lát. Và cũng bởi vì sự thất thần này, làm cho mọi chuyện phát triển theo chiều hướng cực đoan.

Quả nhiên, Dương Minh còn chưa kịp mở miệng, Hạ Chí Đông đã há mồm ra nói: "Hả? Cháu rể, các ngươi quen biết nhau?"

Cháu rể? Dương Minh choáng váng! Cái này là cái gì

Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên nghe xong hai chữ kia, cũng trừng lớn hai mắt, nhìn Dương Minh một cách khó hiểu, ngay cả Trần Phi và Trần mẫu cũng có biểu tình kỳ quái.

"Anh không phải." Dương Minh vừa muốn mở miệng giải thích, Trần Mộng Nghiên liền đứng dậy, quát: "Dương Minh, anh quá đáng lắm!"

"Mộng Nghiên, em nghe anh nói đã, anh và Hạ Tuyết không có quan hệ." Dương Minh thấy bình dấm chua lại nổi bão, vội vàng đứng dậy giải thích.

"Vậy vì sao ông ta lại gọi anh là cháu rể? Ông ta không phải là chú của tôi!" Trần Mộng Nghiên cắn môi hỏi, lần này coi như nàng còn ý chí, không nhấc chân bỏ đi, chẳng qua chuyện này gây cho nàng bị chấn động không nhỏ!

Dù sao trước đó Trần Mộng Nghiên cũng đã từng hiểu lầm Dương Minh một lần, cho nên lần này dù hết sức tức giận, nhưng vẫn không quay đầu bước đi, nàng đang đợi nghe Dương Minh giải thích.

Đừng nói Trần Mộng Nghiên thất thố trong vấn đề này, bởi vì ai mà không tức giận chứ! Hôm nay Trần Mộng Nghiên vô cùng cao hứng đem chuyện của Dương Minh nói ra cho cha mẹ biết, liền nhìn thấy ngươi ngoài làm trò trước mặt cha mẹ, gọi hắn là cháu rể! Mặt mũi của mình còn biết để đâu?

Cho nên, khó trách Trần Mộng Nghiên tức giận như vậy!

"Ha? Không đúng sao?" Hạ Chí Đông mở miệng nói: "Chú nói Dương Minh, con thật không đúng, sao con có thể ở sau lưng Hạ Tuyết mà chơi trò một chân đạp hai thuyền? Cái này có thế chấp nhận được sao?"

"Hả?" Dương Minh sắp điên rồi! Ông nội à, con lạy ông, hết chổ để nói rồi sao, không phải ông muốn giết con hả?

"Dương Minh!" Trần Mộng Nghiên rốt cục không nhịn được, lời nói rõ ràng như vậy, nàng mà không nghe hiểu nữa, chắc chắn là đồ đần! Nước mắt tràn ra từ khóe mi Trần Mộng Nghiên, nàng xoay người lại nhanh chóng bỏ chạy ra hướng cửa.

"Tiểu Nghiên." Trần mẫu vội vàng đứng dậy đuổi theo.

"Dương Minh, cậu rốt cục đang làm gì?" Trần Phi lạnh lùng nhìn Dương Minh." Chú Trần, chú và Mộng Nghiên." Dương Minh có chút xấu hổ nhìn Trần Phi.

"Nó là con gái của tôi!" Trần Phi nghiêm mặt nói.

"Con gái." Dương Minh thấy chóng mặt nhức đầu quá, thì ra là thế! Hèn chi Trần Phi lại rất quan tâm đến cuộc sống của mình, thì ra ông ta là cha của Trần Mộng Nghiên!

Khó trách là tại sao lại biết Trần Mộng Nghiên thích gì, chẳng qua bây giờ không phải là lúc nghiên cứu cái đó. Trước mắt nếu không giải quyết được vấn đề này cho tốt, chuyện đó không đáng để nhắc đến nữa!

Chẳng qua, Dương Minh cũng không lo lắng nhiều, dù sao" cây ngay không sợ chết đứng", Lần này không giống lần trước, mình và Hạ Tuyết không có quan hệ mờ ám gì, cũng không sợ Trần Phi đi điều tra!

"Chú Trần, chú có thể hỏi Hạ Tuyết, con và nàng ta thật sự không có quan hệ gì." Dương Minh kiên định nói.

"Tiểu tử, con như vậy là không đúng, sao con có thể ăn xong rồi mà không chịu trách nhiệm? Cái này không tốt!" Hạ Chí Đông nói.

"Chú hai, chú đang làm gì vậy! Chú đừng nói gì hết!" Hạ Tuyết cũng có chút lo lắng, vội vàng ngăn cản Hạ Chí Đông tiếp tục nói.

"Tiểu Tuyết, sao con lại không để chú nói! Chú phải nói! Sao vậy?" Hạ Chí Đông quát: "Con không thể sợ hãi cường quyền! Ông ta mặc dù là đội trưởng của con, là lãnh đạo của con, nhưng trước pháp luật ai ai cũng ngang hàng! Con gái của ông ta là người, cháu gái của chú cũng là người! Tiểu Tuyết, chú ủng hộ con! Xử lý nàng ta, đoạt lấy thắng lợi của tình yêu!"

Hạ Chí Đông nói xong, làm cho ngay cả Trần Phi cũng nghi hoặc, hay là. ông này nói thật?

"Chú hai, con đã nói với chú rồi, con và Dương Minh căn bản không có quan hệ, hắn mời con ăn cơm, thuần túy là quan hệ bạn bè thôi" Hạ Tuyết cười nhăn nhó.

"Tiếu Tuyết, con đừng lừa chú, con là cảnh sát, phải đấu tranh chống lại các thế lực gian ác!" Hạ Chí Đông cũng trừng mắt nói.

"Ông chú hai của Hạ Tuyết, ông nói cái gì vậy, con gái của tôi sao trở thành thế lực gian ác?" Trần Phi nghe Hạ Chí Đông ăn nói hàm hồ, đã có chút không vui.

"Hừ!" Hạ Chí Đông hừ lạnh nói: "Có năng lực thì bắt tôi lại đi, tôi không tin tôi nói như vậy, ông có thể bắt tôi tống vào ngục!"

"." Trần Phi cũng bó tay, đây là ai vậy, không biết nói lý gì cả.

"Sao thế, không còn gì để nói sao?" Hạ Chí Đông đắc ý nói.

"Rầm!" một tiếng thật lớn, làm mọi người giật mình, mà ngay cả Dương Minh cũng bị hết hồn.

Thì ra là Hạ Tuyết, rốt cục Hạ Tuyết đã không thể nhịn được, dùng sức đập mạnh lên cái bàn ăn, âm thanh thật lớn, làm cho cả quán ăn đều im lặng. Chẳng qua, mọi người cũng biết bên này đã xảy ra chuyện, cho nên muốn ngồi xem náo nhiệt!

"Chú hai, con đã nói với chú, con và Dương Minh không có quan hệ!" Hạ Tuyết quả thật đã rất tức giận! Chú hai này, bình thường ở nhà ồn ào chưa tính, bây giờ lấy mình làm trò trước mặt lãnh đạo!

"Thật sự không quan hệ?" Hạ Chí Đông gãi đầu, nhìn thấy Hạ Tuyết tức giận, không biết nên làm thế nào." Thật sự không quan hệ!" Hạ Tuyết nói như đinh đóng cột.

"Vậy hai đứa con." Hạ Chí Đông đến bây giờ mới ý thức được mình thật sự đã hiểu lầm. Nhìn biểu tình của Hạ Tuyết, không giống như làm bộ.

"Chú Hạ, con chỉ quen biết Hạ Tuyết, quan hệ không tồi, nhưng vẫn còn cách quan hệ tình nhân rất là xa!" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Chú thật sự hiểu lầm rồi"

"Thật không? Là chú lầm?" Hạ Chí Đông há miệng to ra, có chút ngượng ngùng nói.

"Hừ!" Trần Phi hừ lạnh một tiếng: "Làm gì có người nào loạn điểm uyên ương phổ như vậy? Làm cho con gái của tôi tức giận bỏ chạy."

"Cái đó. xin lỗi, con người của tôi hơi thẳng thắn. để tôi mời khác." Hạ Chí Đông cũng cảm giác mình đã gây họa lớn, nhanh chóng xin lỗi.

"Thôi được rồi" Trần Phi khoát tay, ông không phải là người hẹp hòi, đối phương lại là chú của cấp dưới, nên không nói gì hết.

"Chú Trần, vậy bây giờ con đi xem Mộng Nghiên.?" Dương Minh thấy hiểu lầm đã giải quyết, liền muốn đi an ủi Trần Mộng Nghiên.

"Đi nhanh đi, tiểu tử, luôn làm con gái của chú thương tâm, lần trước con gấu kia có hữu hiệu không?" Trần Phi cười nói.

"Hắc hắc." Dương Minh cười, gật đầu, đứng dậy đuổi theo.

Cũng may Trần Mộng Nghiên vẫn không chạy xa, đã bị Trần mẫu kéo lại, bây giờ đang nằm trong lòng ngực Trần mẫu khóc huhu.

Khi Dương Minh nhìn thấy, trong lòng đau xót, vội vàng chạy đến đây.

"Mộng Nghiên." Dương Minh nhẹ giọng kêu.

"Anh tránh ra!" Trần Mộng Nghiên vừa nghe thấy giọng nói của Dương Minh, lập tức không khách khí hét lớn.

Đọc truyện chữ Full