DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 382: Người bạn cùng bàn

Theo thời gian trôi qua, rất nhiều người trong trí nhớ, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Dương Minh nhìn những người bạn học dối trá ngồi cùng bàn kia, có một cảm giác xa lạ trước kia chưa từng có, thậm chí còn xa lạ hơn cả người lạ.

Người từng hồn nhiên đã không hề hồn nhiên, người từng thuần khiết đã không còn thuần khiết. Trong ấn tượng của Dương Minh, có một cô nữ sinh nổi danh nhát gan, bây giờ đã trở nên phong tao vô hạn, giống như một hoa khôi đứng giữa đám đàn ông, tung mị nhãn, làm cho bọn họ thần hồn điên đảo.

Một thằng nam sinh trong trí nhớ có vẻ rất chính trực, bây giờ nhìn hắn đang đi theo nịnh hót cho những người có tiền, bởi vì chỉ có như vậy, thì sao khi tốt nghiệp, mới có thể tìm được việc làm tốt.

Một người mà Dương Minh đã từng xem thường là một kẻ ăn chơi trác táng, trong nháy mắt đã ưỡn ngực ngẩng đầu nhận sự nịnh hót của mọi người và sự khiêu khích của dâm nữ.

Chẳng qua, Dương Minh không giống như người đó, bọn họ có gia thế hiển hách, thời điểm sơ trung mọi người chỉ lo học tập, bây giờ rất nhiều người đã ý thức được vấn đề của thân phận, học tập cũng đã không thành vô dụng. Mày cho dù có học giỏi cách mấy, cũng không bằng nhà người ta.

Người ta nói một câu là có thể vào công ty lớn, làm giám đốc này nọ! Ngược lại, cho dù mày học thế nào, nhưng ra trường có tìm được công việc hay không lại là một chuyện khác.

Chẳng qua không có người nào đến lôi kéo làm quen với Dương Minh, bởi vì bọn họ nhìn thấy Dương Minh chỉ là một học sinh hư hỏng không có bối cảnh gì, nói chuyện với hắn quả thật là lãng phí thời gian.

Chẳng qua, điều này rất hợp ý với Dương Minh, hắn cảm thấy nói chuyện với những người này thật sự rất ghê tởm.

Làm cho Dương Minh ấn tượng nhất chính là Tôn Hạo Minh, từng là một cậu bé hiền lành, bây giờ suy sút, hơn nữa bỏ học. Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi thương cảm, vô cùng tang thương thở dài. Đúng vậy, bản thân mình cũng như thế, thời gian ba năm, đủ để thay đổi một con người! Ba năm trước, Dương Minh sẽ không bao giờ nghĩ ra ba năm sau mình sẽ như thế này.

Có tiền, có thế, người mang tuyệt kỷ.

Đây là những điều mà trước kia Dương Minh không dám nghĩ qua, cho rằng sau này mình học xong trung học sẽ giống như Từ Bằng, Lý Đại Cương, mở một tiệm bi da, hoặc là tiệm nét đen chẳng hạn.

Mà mỹ nữ như Chu Giai Giai, đã trở thành tiêu điểm của mọi người, dâm nữ phong tao kia cũng không sánh bằng, ngay cả Tùy Quang Khải cũng lấy lòng nàng, điều này làm cho Dương Minh không khỏi có chút tò mò về thân phận của Chu Giai Giai.

Trước khi bị Vương Chí Đào hãm hại, Dương Minh vẫn không chú ý đến gia thế và bối cảnh của người khác, cho đến khi xảy ra chuyện, Dương Minh mới bắt đầu cảnh giác.

Vốn, Chu Giai Giai muốn cùng Dương Minh tiếp xúc nhiều một chút, nhưng ruồi bên người thật sự rất hiều, làm cho nàng vô cùng mất hứng. Dù sao cũng là bạn học cũ, Chu Giai Giai cũng không thể đuổi họ đi!

Lúc đó, Dương Minh cũng theo mọi người nâng ly lên hai lần, sau đó không ai mời rượu hắn, nhưng hắn cũng lười đi mời rượu người khác. Chẳng qua, Tôn Hạo Minh tuy rằng suy sút, nhưng vẫn là tiêu điểm của mọi người, nhưng nếu so với Tùy Quang Khải, thì đã mờ đi rất nhiều. Bởi vì phần lớn các nữ sinh nơi này đều hiểu được, nếu so ra, thì gia thế của Tùy Quang Khải càng làm cho người ta mê muội, huống chi Tôn Hạo Minh đã không còn là Tôn Hạo Minh trước kia, rất nhanh, mọi người dần lãng quên hắn.

Tôn Hạo Minh cũng không nghĩ gì, hắn vốn chỉ muốn tìm đến gặp Dương Minh, những người khác không có quan hệ gì với hắn.

Sau khi ăn được một nửa, đã có người mở hệ thống karaoke lên, chuẩn bị ca hát.

"Ai hát thì tự mình chọn bài!" Người kia lên tiếng.

Đương nhiên, mọi người dù là bạn học, nhưng dù sao không gặp vài năm, lúc ăn uống mà ca hát thì quả có chút mất mặt, cho nên cần ban cán bộ phối hợp.

Nhìn thấy không ai lên chọn bài, Tùy Quang Khải đứng lên nói: "Để tôi hát trước cho, ban cán bộ khác theo sau! Chu Giai Giai, bạn là người thứ hai đó!"

Tuy Quang Khải nói xong, liền đi đến chổ màn hình lớn. Không thể không thừa nhận, năng lực giao tiếp của hắn rất mạnh, nói mấy câu, đã làm cho không khí thay đổi. Nhất là lôi kéo Chu Giai Giai, đây quả là một hành động sáng suốt.

Bởi vì Tùy Quang Khải đã nhìn ra, Chu Giai Giai cũng nổi bật không kém mình, cho nên nếu mình và Chu Giai Giai đi đầu, thì các nam sinh nữ sinh khác sẽ theo sau.

Chu Giai Giai bất đắc dĩ, cũng đành phải đứng dậy chọn bài, mà người khác cũng theo lời của Tùy Quang Khải, cũng bắt đầu chọn bài.

"Đầu tiên tôi sẽ hát tặng mọi người một bài chúc mừng mọi người gặp mặt" Tùy Quang Khải hào phóng nói, sau đó bắt đầu hát.

Đây là một bài hát cũ, chẳng qua không lỗi thời, ngược lại dùng trong buổi họp lớp này, rất đúng lúc! Nhất là Tùy Quang Khải sửa lời ca từ" Bạn đồng lứa năm 80" trở thành" bạn đồng lúa năm 90" đã làm cho mọi người không tự chủ nổi lên nhiệt huyết!

Mà ngay cả Dương Minh cũng bị tiếng hát của hắn cuốn hút! Tên Tùy Quang Khải này, quả thật không đơn giản!

Chu Giai Giai hát, là một bài rất nổi tiếng hiện nay [ Tình yêu thơ ấu] của đại minh tinh Thư Nhã hát. Từ bài hát đến ca từ đều vô cùng thương cảm, bởi vì người hát là Thư Nhã, cho nên được giới truyền thông chú ý. Hơn nữa, bài hát này quả thật rất êm tai, rất nhiều người thậm chí đoán rằng, ca từ bên trong đều là sự thật, bằng không sẽ không có khả năng biểu lộ chân thật như vậy"

"
A, là Thư Nhã hát!" Phần lớn mọi người đều mê âm nhạc của Thư Nhã, cho dù không phải, cũng quen thuộc với bài hát này, nên đều quay đầu lại nhìn Chu Giai Giai hát.

Đám nam sinh thì phản ứng mãnh liệt hơn, vì bọn họ vốn có mơ ước với Chu Giai Giai.

Bài hát này là ca khúc mà Chu Giai Giai thích nhất, mỗi lần nghe bài này, Chu Giai Giai đều vô cùng cảm khái, nàng hâm mộ tình yêu của người nam và người nữ trong bài hát, không kìm chế được, rồi theo bản năng làm hai người đó biến thành bản thân và Dương Minh.

Cho nên, bài hát từ trong miệng Chu Giai Giai hát ra, lại có thêm một ý nghĩa đặc biệt khác. Không giống như nguyên bản, bài hát của Thư Nhã tuy rằng thương cảm, chẳng qua lại có vài phần ngọt ngào, giống như trong lòng đang nhớ lại chuyện cũ. Nhưng Chu Giai Giai hát, lại tràn ngập sầu bi và chờ đợi, kéo dài cho đến khi bài hát kết thúc.

Chu Giai Giai hát cũng hay, có một nét đặc trưng riêng biệt so với nguyên bản của Thư Nhã, ngay cả Dương Minh cũng không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác. Bài hát này Dương Minh rất quen thuộc, vì lần trước ngồi down về, Dương Minh thường xuyên ngồi nghe.

Chu Giai Giai hát xong, mọi người lập tức vỗ tay nhiệt liệt, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, không ngừng tán thưởng Chu Giai Giai.

"
Đúng rồi, lớp chúng ta còn có một người tên là Tô Nhã đúng không? Tên cũng không khác biệt gì so với đại minh tinh Thư Nhã. haha, không chừng là một người cũng nên" Không biết ai đột nhiên mở mồm nói.

Cả lớp lập tức té rầm xuống.

Những người này tuy rằng không thân cận với Dương Minh, nhưng không có nghĩa là họ không biết chuyện của Dương Minh, không có nghĩa là không rõ chuyện gì đã xảy ra! Chuyện tình của Dương Minh và Tô Nhã năm đó cả lớp đều biết, Dương Minh vì vậy và xa đà, cũng là chuyện mà tất cả đều biết.

Dương Minh tuy rằng bây giờ đã thay đổi nhiều, nhưng hình tượng uy phong năm đó vẫn còn lắng đọng trong người. Khi đó nếu ai dám ở trước mặt Dương Minh mà nhắc đến Tô Nhã, thì chờ bị đánh đi!

Cho nên, Tô Nhã trở thành một đề tài cần tránh để nói. Tuy rằng chuyện này đã trôi qua nhiều năm, nhưng lúc này đột nhiên có người nhắc đến, làm cho mọi người rét run.

Quả nhiên, ánh mắt hiền lành của Dương Minh, lập tức trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn lướt qua người vừa lên tiếng.

Tùy Quang Khải thấy bầu không khí nhiệt liệt trở nên nặng nề, không khỏi có chút oán giận người vừa lên tiếng kia, chẳng qua trong lòng càng thêm chán ghét Dương Minh! Thật không ngờ một tên côn đồ năm đó, mà bây giờ vẫn còn dư uy lớn như vậy!

"
Haha!" Tùy Quang Khải vội vàng cười một cái, sau đó nói với Dương Minh: "Dương Minh, lúc đầu thấy bạn có vẻ trầm mặc quá, hay là bạn lên hát một bài đi!"

Dương Minh vừa rồi nhìn thấy đám người từng ngồi gần mình, cũng không tự chủ nhớ lại chuyện của Tô Nhã, nhất là nghe Chu Giai Giai hát xong, vẫn không thể tiêu tan.

Dương Minh không để ý đến ánh mắt kinh dị của mọi người, trực tiếp đứng dậy, nói với Chu Giai Giai: "
Chọn giúp tôi bài người bạn cùng bạn đi"

"
A. được" Chu Giai Giai cắn môi, quả nhiên, hắn vẫn chưa quên được nàng. Chẳng qua, Chu Giai Giai vẫn nghe lời Dương Minh, chọn bài hát.

Cái giọng hát khàn khàn của Dương Minh cùng với nhạc đệm, vang vọng trong phòng ăn.

"
Tung tăng ngày thơ, diều bay phất phơ lưng đồi

Cào cào em kết, tặng anh tiếng cười

Vô tư ngày vui, ngỡ không xa rời

Nhưng sao một hôm, không thấy em.

. Nhớ không em chú bé con ngắm trăng cùng em

Nhớ không em những ánh sao với bao mơ mộng

Cào cào lâu nay không gặp em, ánh mắt nó sao buồn tênh" (Cào cào lá tre – Ca sĩ: Dương Minh =)))

Đọc truyện chữ Full