DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 379: Người phụ nữ đáng tin tưởng

Tự mình ra tay thì vui sướng sẽ nhiều hơn, giống như nhiều năm trước xuất hiện chọn hoa văn của ba ba, hay đào sao, toàn bộ đều là do tự mình động thủ, hấp dẫn một lượng lớn khách hàng là tình nhân, nên người bán ngọc trai lần này cũng nghĩ đến điều đó, cho nên sinh ý đến liên tục.

Dương Minh cũng ngồi xổm xuống, cùng Tiếu Tình bắt đầu lựa chon, kỳ thật, tình nhân đến đây để chọn ngọc trai, cũng không hiểu nên chọn thế nào, chỉ là tùy tâm sở dục, thấy thích cái nào là chọn.

"Cái này thế nào?" Tiếu Tình cầm lấy hai vỏ sò để trước mặt Dương Minh.

"Không tốt, đổi cái khác đi" Dương Minh nhìn lướt qua cười nói. Tuy rằng vỏ sò mà Tiếu Tình chọn cũng có ngọc trai, nhưng chẳng qua quá nhỏ, hơn nữa cũng không cân xứng.

"Sao vậy? Hai cái này nhìn cũng được mà?" Tiếu Tình kỳ quái hỏi.

"Đẹp không có nghĩa là ngọc trai bên trong nhìn tốt!" Dương Minh nói, rồi giống như tùy tay chọn hai cái vỏ sò có bế ngoài vô cùng khó coi, đưa cho Tiếu Tình nói: "Hai cái này đi, nhìn cũng không tồi"

"A? Khó coi quá đi!" Tiếu Tình nhíu mày: "Hay là hai ta mỗi người chọn một con, sau đó xem ngọc trai của ai lớn?"

"Được rồi, tiêu tiền mua chút vui vẻ cũng tốt" Dương Minh cũng không để ý, dù sao tiêu tiền mua niềm vui, cũng không trông nom cái thứ này có thể phát tài được. Chỉ cần Tiếu Tình thích, thì nàng chọn cái nào đều được, nếu mình thật sự ép nàng chọn cái này, tuy rằng ngọc trai bên trong khá lớn, nhưng so ra Tiếu Tình chưa chắc đã vui.

Cái thứ này quan trọng là cái do mình lựa chọn.

"Chút vui vẻ? Em muốn vui vẻ thế nào?" Tiếu Tình kỳ quái hỏi, cái thứ này cũng cần phải phức tạp như vậy sao?

"Ừ. buổi tối hôm nay đi, nếu em thắng, chị sẽ ở trên, còn chị thắng, em sẽ ở trên, như thế nào?" Dương Minh cười gian xảo.

"Đi chết đi, biết ngay là không có chuyện gì tốt mà" Tiếu Tình đỏ mặt mắng Dương Minh một câu: "Cái này còn phân biệt sao?"

"Chị còn chưa ở trên lần nào" Dương Minh nói.

"Được rồi, chị không tin chị sẽ thua" Tiếu Tình do dự một chút, rồi gật đầu. Tuy rằng nàng là tuýt người chủ động, nhưng vẫn chưa thử qua cái loại nữ trên nam dưới này, dù sao Tiếu Tình vẫn chỉ là một phụ nữ, tuy rằng trong lúc đó cùng Dương Minh rất phóng túng, nhưng cũng không dễ dàng gì nếm thử.

Dương Minh thấy Tiếu Tình đáp ứng, cười thầm, xem ra, Tiếu Tình nhất định phải thua, cái này không thể trì hoãn được nữa.

Tiếu Tình đi đến bãi ngọc trai, nhìn trái nhìn phải để chọn một con, sau đó đưa ra cùng với con của Dương Minh giao cho ông chủ.

"Được rồi! Bây giờ mở ra!" Ông chủ móc đồ nghề ra, cạy vỏ sò lên một cách rất thuần thục, lấy viên ngọc trai trong con sò của Tiếu Tình ra, viên ngọc trai này, có vẻ hơn nhỏ, nhưng cũng mượt mà. Tiếu Tình vui sướng cầm lấy ngọc trai, quơ qua quơ lại trong tay.

"Tiểu thư, đính vào vòng cổ sao?" Ông chủ hỏi: "Cũng miễn phí!"

"À, tốt, vậy ông giúp tôi mặc vào đi." Tiếu Tình nghĩ nghĩ liền gật đầu.

"Không nhìn cái của em sao, không chừng cái của em khá lớn, bỏ mặc em sao!" Dương Minh nói.

"Được rồi, vậy xem của em!" Tiếu Tình gật đầu nói.

Ông chủ nghe Dương Minh nói xong, sau đó khui sò ra, lấy viên ngọc bên trong ra, không khỏi tán thưởng một tiếng: "Viên ngọc thật lớn, tiểu tử, cậu may mắn lắm"

Khi ông chủ nói xong, không khỏi làm cho vài cặp tình nhân vây lại, nhìn Dương Minh và Tiếu Tình bằng cặp mắt hâm mộ.

"Dương Minh, không ngờ vận khí của em lại tốt như vậy" Tiếu Tình nói.

"Haha, em đã cảm thấy, sò càng khó coi, thì ngọc trai bên trong hẳn là càng lớn, haha!" Dương Minh cười nói.

"Em cũng muốn, ông xã, anh chọn cho em một cái như vậy đi!" Một cô gái nói với chàng trai bên cạnh.

"Cái này muốn chọn là chọn được sao?" Chàng trai kia mặt đầy tuyệt vọng: "Đã mua năm cái rồi, mà cũng không có hạt ngọc nào ra hồn"

"Em mặc kệ, em muốn!" Cô gái kia hiển nhiên không bỏ quả.

"Ai!" Chàng trai thở dài, sau đó quay sang nói với Dương Minh: "Anh bạn, thương lượng với cậu một chuyện được không, cậu bán hạt ngọc trai này cho tôi, tôi trả một trăm đồng!"

Chàng trai vừa nói xong, tất cả mọi người gần đó nhìn hắn như thằng ngốc, có người đã lên tiếng nói: "Viên ngọc trai của người ta tốt như vậy, anh đưa cho một trăm? Có lầm không vậy, làm gì có chuyện tốt như vậy?"

"Đúng, anh cũng từng nói anh mua năm lần cũng chưa được, đồ ngốc, anh thật sự muốn dùng một trăm để mua nó sao? Thật đúng là đồ ngốc"

Lời nói của mọi người làm cho chàng trai kia đỏ mặt, do dự một chút rồi nói: "Tôi ra ba trăm được không?"

"Haha, giá trị của viên ngọc sao chỉ có ba trăm!" Lúc này, ông chủ đã mở miệng.

"Năm trăm!" Chàng trai cắn chặt răng nói: "Năm trăm, giá cuối cùng!"

Dương Minh có chút buồn cười lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không bán!"

"Không bán? Chúng ta. chúng ta ra một ngàn!" Cô bé kia mặc kệ.

"Ông chủ, phiền ông đính cho tôi lẹ lên, tôi phải đi!" Dương Minh không trả lời nàng ta, nói với ông chủ.

Dương Minh không bán, cặp tình nhân đó cũng không còn cách nào, chỉ trơ mắt nhìn Dương Minh tiếp nhận vòng cổ ngọc trai, rồi đeo lên cổ Tiếu Tình.

Tiếu Tình vô cùng hạnh phúc nhìn Dương Minh, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, cùng Dương Minh rời sạp bán ngọc trai đi.

Mà đôi tình nhân kia điên cuồng lên, tiếp tục ngồi chồm hổm xuống mà chọn ngọc, làm cho ông chủ bán hàng vui như điên.

"Thế nào, em thắng chứ?" Dương Minh có chút đắc ý.

"Ừ, em thắng, chẳng qua Dương Minh, em có hiểu biết ngọc trai không?" Tiếu Tình đột nhiên hỏi.

"Vì sao lại nói như vậy?" Dương Minh trong lòng vừa động, Tiếu Tình quả nhiên nhìn thấu cái gì đó. Người khác không nghe rõ đoạn đối thoại của Dương Minh và Tiếu Tình, cho nên mọi người vẫn cho rằng vận khí của Dương Minh tốt, nhưng Tiếu Tình thì khác, nàng có chút hoài nghi!

"Được rồi, em không muốn nói cũng không sao!" Tiếu Tình lắc đầu: "Mục đích của em coi như đạt được"

Nói xong, Tiếu Tình có chút đỏ mặt nhìn Dương Minh, nghĩ đến tối nay mình phải làm chuyện kia, trong lòng cảm thấy khô nóng.

"Chị Tiếu Tình, em không phải không nói, mà có một số việc rất quỷ dị" Dương Minh có chút bất đắc dĩ: "Kỳ thật, em đã muốn nói cho chị biết từ lâu, chị Tiếu Tình. em."

"Dương Minh, em đừng nói" Tiếu Tình đột nhiên ngăn Dương Minh: "Dương Minh, em tin tưởng chị sao? Nếu chị hại em thì sao?"

"Chị Tiếu Tình, em biết, chị sẽ không hại em, em tin tưởng chị" Dương Minh vô cùng kiên quyết nói.

"Haha, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, làm sao em biết, về sau chị sẽ không phản bội em?" Tiếu Tình cười nói: "Cho nên, nếu bí mật liên quan đến bản thân em, không nên nói ra"

"Vậy em đặt cược một lần, em không tin chị sẽ phản bội em" Dương Minh lắc đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Tình, nói từng chữ từng cao.

"Dương Minh, em vẫn hành động theo cảm tính nhiều lắm" Tiếu Tình thở dài, lặng lẽ nói: "Chị quả thật sẽ không phản bội em, chẳng qua, không có nghĩa là người khác sẽ không, cho nên, chị không muốn em nói ra bí mật này"

"Chị Tiếu Tình, ngoài chị ra, không có ai biết bí mật của em" Dương Minh cũng không ngốc, hắn sở dĩ dám nói cho Tiếu Tình biết, bởi vì nàng ta hiện tại đã biết được một phần thực lực của hắn, hơn nữa, Tiếu Tình đối với hắn như thế nào, Dương Minh cũng rất rõ! Tiếu Tình có lỗi với bản thân, cũng không thể làm chuyện có lỗi với Dương Minh! Cho nên, Dương Minh rất yên tâm với Tiếu Tình.

Hơn nữa, Tiếu Tình là một phụ nữ, cái gì cho được đều đã cho mình, Dương Minh còn có gì mà không thể tin nàng?

"Có phải lần trước em đã nói qua với chị, em có giác quan thứ sáu? Em có thể biết trước?" Tiếu Tình đoán.

"Biết trước. trời." v có chút xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, chị Tiếu Tình, lần trước cái giác quan thứ sáu ấy là em lừa chị. em. lúc ấy."

"Đừng nói nữa, chị hiểu rồi, em không cần giải thích" Tiếu Tình cười nói: "Chẳng qua, Dương Minh, chị thật không ngờ, em lại để ý như vậy, xem ra trong lòng chị đã quá lo lắng, lần trước chị thấy em dễ dàng nói ra với chị, làm hại chị lo lắng quá trời!"

"Chị Tiếu Tình, cái giác quan thứ sáu và mấy cái khác em đều không có, năng lực của em, cũng không thể biết trước được, nhưng nếu nói về một ý nghĩa nào đó, năng lực của em còn lợi hại hơn như vậy nhiều!" Dương Minh nhìn bốn phía không có người nào, mới bắt đầu chậm rãi nói với Tiếu Tình.

Đọc truyện chữ Full