DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 284: Phòng của cậu

LÝ Đồng sầm mặt lại.

Nếu là trước đây, cô ta đã sớm nổi giận mà nã pháo với Cảnh Y Nhân rồi, nhưng bây giờ Lý Đồng cực kì bình tĩnh liếc Cảnh Y Nhân một lần. Tiết Phương Hoa nói với cô ta Cảnh Y Nhân này là giả mạo.

Cảnh Y Nhân sống cùng Lục Minh hiện tại vốn không phải là Cảnh Y Nhân trước kia, chỉ có ngoại hình giống nhau thôi, hai người đó càng không phải là vợ chồng. Lúc cô ta biết tin cũng giật nảy cả mình, bây giờ nhìn kỹ một chút, ngoại trừ tính cách và khí chất không giống Cảnh Y Nhân trước đây, thật sự rất khó tìm ra điểm khác biệt nào ở hình dáng bên ngoài. Đến cả vết tích tự sát mờ nhạt trên cổ tay Cảnh Y Nhân lần trước vẫn còn ngay đó, tuy dùng vòng tay che đi một phần, nhưng nhìn qua thực sự vẫn rất giống. Lý Đồng đánh giá Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới mấy lần.

“Y Nhân, cô đừng mang chuyện trước kia ra sỉ nhục tôi nữa, chuyện qua lâu rồi. Đến tôi còn không thèm so đo nữa mà cô vẫn để bụng à?”

Khẩu khí cô ta có biết bao rộng lượng, biết bao hào phóng, mà Cảnh Y Nhân cô lại trở thành bà vợ đố kị, ghen ghét, nhỏ mọn, thù dai hay sao? Cảnh Y Nhân cười gần một tiếng: “Tôi tự nói một mình thôi, sao có tìm được đúng chỗ thế!” Nói rồi Cảnh Y Nhân liếc Lục Minh.

“Cậu, cậu không ngửi thấy mùi thôi sao?” “Đúng là thổi thật!” Miệng Lục Minh nhếch lên một nụ cười thản nhiên: “Chúng ta chuyển sang nơi khác đi.” Nói xong anh liền đứng lên đi ra phía ngoài đình. Cảnh Y Nhân đứng dậy nhướn mày với Lý Đồng, theo chân Lục Minh rời đi. “...” Lý Đông tức giận âm thầm nghiến răng, hận không thể vạch trần thân phận giả mạo của Cảnh Y Nhân trước mặt mọi người, vạch trần khuôn mặt giả tạo đáng ghê tởm đó ngay lúc này.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa thể làm như thế. Cô ta hiểu rõ vì sao Tiết Phương Hoa kể cho cô ta bí mật này, đơn giản chính là muốn mượn gió bẻ măng vạch mặt Cảnh Y Nhân. Nếu thành công, Cảnh Y Nhân này sẽ bị đuổi cổ đi, còn mối hận thù của Lục Minh sẽ đổ lên đầu cô ta. Đã chẳng được lợi lộc gì, còn để Tiết Phương Hoa làm chuyện tốt, cô ta đâu có ngốc như vậy.

Cảnh Y Nhân theo Lục Minh quay lại phòng.

Phòng khách ở tầng một quá nhiều người. Lục Minh nắm bàn tay nhỏ của cô, đi đến căn phòng trước đây anh vẫn ở trên tầng hai.

Căn phòng này mỗi ngày đều được mẹ anh tự tay quét tước dọn dẹp. Bình thường mỗi dịp lễ tết anh đều về đây nán lại hai ngày.

Gian phòng được bài trí vô cùng đơn giản. Chất gỗ lát sàn có vẻ khá cũ kĩ, bước chân đi trên sàn thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng “kẽo kẹt“.

Trong phòng có một chiếc giường gỗ rộng rãi, sạch sẽ, đầu giường có cửa sổ lớn, bên cạnh có một chiếc tủ, một chiếc đèn bàn nhỏ, một tủ treo quần áo, một cái bàn học cùng một cái ghế.

Căn phòng Lục Minh đã ở 20 năm.

Những đồ đạc trong nhà đều xưa cũ, các gian phòng khác đều được bày biện lại, chỉ có căn phòng này của anh còn giữ nguyên hiện trạng trước kia, tràn ngập ký ức thời thơ ấu. Cảnh Y Nhân vừa bước vào liền bị gian phòng sạch sẽ, đơn giản này hấp dẫn, ánh mắt cô dừng lại trên một khung ảnh trên bàn sách. Cô vô thức đi tới, cầm lấy khung ảnh trên bàn sách lên.

Trong ảnh là Lục Minh mặc một bộ quân phục màu đen, đầu đội mũ lính, trên ngực đeo quần hiệu và dải ruy băng màu vàng, dáng vẻ tuấn tú điển trai, nghiêm túc, khóe miệng ẩn hiện một nét cười nhẹ như có như không. Nhìn qua trông có vẻ non nớt hơn Lục Minh hiện giờ vài phần.

“Đây là phòng của cậu à?” Cảnh Y Nhân theo bản năng hỏi. Lục Minh gật đầu: “Ừm!” Đây là bức ảnh chụp lúc anh vừa được nhận hàm thiếu tá.

Anh đi tới phía sau cô, nghiêng người kéo mở ngăn bàn lấy một cuốn sách ảnh từ bên trong ra. “...” Cảnh Y Nhân trước giờ không biết gì về quá khứ của Lục Minh, hào hứng đặt khung ảnh xuống, nhận lấy cuốn sách ảnh, ngồi yên vị trên ghế mở ra xem. Cuốn sách ảnh dày cộp toàn là ảnh Lục Minh từ lúc sinh ra cho đến khi gia nhập quân đội.

Đọc truyện chữ Full