DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 219: Hổ không ra oai còn tưởng là mèo hen!

“Cô Cảnh, cô mang thai sao?” Tại sao ngài Lục không nói cho ông tiếng nào cả?

Dứt lời, quản gia Ngô mở nắp bình nước gừng pha đường, rót một cốc cho Cảnh Y Nhân.

Cảnh Y Nhân lườm quản gia Ngô với ánh mắt như thể đang nhìn tên ngốc vậy: “Chuyện như vậy chẳng lẽ lại là giả à? Ông không thấy tối qua Lục Minh đã ôm tôi vào nhà sao?”

Cảnh Y Nhân nâng cốc nước gừng lên nhấp một ngụm, vẫn còn ấm. Rồi cô tỏ vẻ ngại này ngại kia mà nói: “Lục Minh đúng là chưa từng nấu món gì cả, vị của nước gừng pha đường này cứ là lạ. Có điều uống vẫn ngon lắm.”

Cảnh Y Nhân ngoài miệng tuy phê bình nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại nở một nụ cười ngọt ngào.

Nói xong, cô vừa liếc Tiết Phương Hoa một cái vừa uống một hơi cạn sạch cả cốc nước rồi đưa cho quản gia Ngô.

Quản gia Ngô nhận lại cái cốc, ngẫm lại thấy cũng đúng, loại chuyện này không thể làm giả được. Ông lập tức cung kính hỏi Cảnh Y Nhân có thèm ăn thứ gì không, rồi ổng dặn phòng bếp sau này mỗi bữa phải tăng thêm chất dinh dưỡng để bồi bổ cho cô. Ông còn gọi điện thoại đặt một đống đồ dùng cho phụ nữ có thai.

Dù những việc này ngài Lục chưa nói gì, nhưng một quản gia như ông thì nhất định phải sắp xếp chu đáo. Lời nói của Cảnh Y Nhân giống như ma chú cứ quanh quẩn xung quanh Tiết Phương Hoa.

Cảnh Y Nhân mang thai rồi... Cảnh Y Nhân có con rồi... Lục Minh đã chạm vào Cảnh Y Nhân rồi...

Tiết Phương Hoa dạira tại chỗ, không biết đã qua bao lâu mới định thần lại được. Ánh mắt trống rỗng của cô ta nhìn Cảnh Y Nhân, lại nhìn cái bụng bằng phẳng của cô thì Tiết Phương Hoa chỉ hận không thể nhìn xuyên thủng cái bụng đó. Cơn khủng hoảng cuồn cuộn đổ ập xuống đầu cô ta, đứa bé này nhất định không thể giữ lại!

Nỗi thống hận nhất trên đời này của cô chính là trẻ con. Hiện tại lại chính là con của Cảnh Y Nhân nữa, mong muốn bây giờ của cô là đạp mạnh một cái, đá đến mức Cảnh Y Nhân sảy thai ngay lập tức!

“Cảnh Y Nhân, cô đừng đắc ý! Cô cho rằng nếu dùng thủ đoạn dơ bẩn để có thai thì anh Lục Minh sẽ thật sự muốn có đứa con này của cô sao!?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Cảnh Y Nhân đanh lại, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về phía Tiết Phương Hoa, chờ cô ta nói tiếp. Tiết Phương Hoa cười khẩy một tiếng vòng qua bàn, bước từng bước một đi về phía Cảnh Y Nhân, chậm rãi tới gần bên tai cô, giọng nói lạnh nhạt trào phúng mà chỉ hai người bọn họ nghe thấy.

“Thủ trưởng đại nhân sắp lên vị trí tổng thống rồi. Bọn họ sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu thấp kém như cô đâu. Hơn nữa, anh Lục Minh lại là con trai độc nhất, là người thừa kế của Lục thị, làm sao anh ấy có thể để đứa bé do loại đàn bà để tiện như cô sinh ra kế thừa được chứ.”

“Nếu như đứa trẻ trong bụng cô là con trai, có thể thủ trưởng đại nhân sẽ từ bi để cô sinh ra, nhưng cô thì phải cuốn xéo. Nếu là con gái thì lập tức phá thai, miễn cho việc sinh ra lại lãng phí cơm gạo, tương lai trở thành trò cười cho nhà họ Lục, bản thân cô bề mặt thì thôi đi, giờ lại còn muốn sinh ra một đứa bé mất thể diện để Lục Minh bị vạ lây hay sao?”

“...” Nghe vậy, sắc mặt Cảnh Y Nhân bất chợt sầm xuống, cô sống đến bây giờ, chưa ai dám hạ nhục cô như thế. Cô ta trái một câu để tiện, phải một câu dơ bẩn. Trái một câu trò cười, phải một câu cản trở. Cảnh Y Nhân này trong mắt người khác chính là một kẻ quá quắt xấu xí đến vậy sao?

Cô tức giận đến mức siết chặt hai nắm tay lại.

Đúng lúc ấy, người giúp việc bưng một bát canh rau xanh đi tới, đang chuẩn bị đặt lên bàn thì Cảnh Y Nhân bất ngờ duỗi tay ra, nhanh chóng chộp lấy đĩa ăn trong tay người giúp việc rồi úp thẳng vào mặt Tiết Phương Hoa.

Dường như còn chưa đủ hả giận, cô còn chà mạnh hai cái lên mặt cô ta. “Choáng” một tiếng, cái đĩa rơi vỡ tan.

Người giúp việc sợ đến nỗi liên tục lùi ra sau. “Con của Cảnh Y Nhân tôi còn chưa đến lượt cô bình phẩm từ đầu đến chân đâu!” Cảnh Y Nhân nghiến răng cảnh cáo. Đằng sau Tiết Phương Hoa có một chiếc ghế dựa, cô ta vội vã lùi về sau nên đụng phải, vì không né tránh kịp nên canh rau khiến cô ta bị nóng rát đến mức phải kêu gào loạn lên, hai tay ra sức phủi phủi cả người.

Đọc truyện chữ Full