DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Huyết Chiến Thần
Chương 2: Ta là Long Thần!

"Hắn tới!"

Vừa thấy Dương Thần đi vào phòng, đám nha hoàn lập tức ngừng bàn luận, xoay người rời khỏi. Xem ra bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ ở nơi này.

Lúc này ánh mắt Dương Thần đang quan sát thân thể Long Thanh Lan, tinh thần nam nhân này đã suy sụp từ lâu rồi. Bất kỳ người nào cũng có thể đoán được kết quả này.

Dương Thần ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đã xạm đen kia.

"Ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Mười sáu năm qua, hình như ta chưa từng hiểu được ngươi. Mà ngươi cũng không có giải thích với ta. Thật đáng buồn chính là hôm nay ta đứng ở chỗ này cảm giác ngươi vô cùng xa lạ. Phụ thân à phụ thân, ta còn nghĩ mình là đứa con bất hiếu như mấy cuốn sách dở hơi kia từng nói. Ngươi qua đời, mà ta cũng không rơi nổi một giọt nước mắt."

Nguyên bản Dương Thần cảm giác mình là người không tim không phổi, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút khổ sở.

Lưu lại trong chốc lát, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân làm cho Dương Thần bừng tỉnh. Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, sau đó một mỹ phụ mặc y phục màu đỏ nhạt, đầu tóc bới cao lẳng lặng đi tới. Nàng nhìn thi thể Long Thanh Lan một lúc, khẽ thở dài rồi nói:

"Nghiệt duyên đời này đã kết thúc, Dương Thần, hắn là phụ thân của ngươi. Nhìn trên phương diện tình cảm, ngươi nên tìm địa phương thật tốt chôn hắn."

Vừa mới dứt lời, nàng không thèm nhìn Dương Thần một cái, trực tiếp xoay người rời đi.

Dương Thần chỉ cười cười không nói, tập mãi thành thói quen, hắn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn xuống thi thể Long Thanh Lan, mở miệng nói:

"Phụ thân à phụ thân, ngươi lớn lên coi như là nhân tài kiệt xuất, tuổi còn trẻ thanh danh lan xa, vô số mỹ nữ quỳ gối dưới chân ngươi chờ được ân sủng. Không nghĩ tới ngươi chết đi, thê tử lại hờ hững như thế. Nếu như biết được chuyện này, ngươi có đành lòng ra đi như vậy không?"

Trong lòng hắn bi thương, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có thể dùng lời nói than thở dùm cho phụ thân của mình.

Dương Thần không muốn lo lắng dư thừa, chậm rãi vác thi thể Long Thanh Lan lên lưng, bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của đám hạ nhân rời khỏi Dương phủ. Sau đó hắn lấy một chiếc xe ngựa tự mình đánh xe ra ngoài trấn, tìm rừng cây phong cảnh không tệ dự định chôn cất Long Thanh Lan.

"Nơi này non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở xem như thích hợp ngươi an nghỉ. Hơn nữa âm khí tương đối nặng, hẳn là nữ quỷ không ít. Nếu như ngươi chết đi còn giữ được vẻ phong tao, anh tuấn thì tìm thê tử mới đi. Khung cảnh ưu nhã thế này quả thật phù hợp mấy chuyện điên loan đảo phượng.”

"Dương Thần ta nói thế nào cũng là nhi tử của ngươi, một thân máu thịt là do ngươi chịu khó phun châu nhả ngọc tạo thành. Thế nhưng, không nghĩ tới ngươi chết sớm, ta lại chưa có trưởng thành, chôn cất ngươi chỗ này xem như báo đáp một phần ân tình. Nếu như ngươi biến thành quỷ có pháp lực, khi nào rỗi rãnh nhớ phù hộ ta có thể sống sót tốt hơn một chút."

Nhìn xuống khuôn mặt đã đen thui của Long Thanh Lan, thân thể hắn chợt run rẩy mấy đợt, không biết vô tình hay cố ý chợt nhỏ xuống một giọt nước mắt.

Dương Thần vội vã lau đi, không nói dài dòng nữa, trực tiếp dùng hai bàn tay đào một cái hố thật to làm mộ cho phụ thân.

Mặc dù hắn bất học vô thuật, nhưng mà thiên phú rất tốt. Mấy năm trước rèn luyện thân thể cũng thuộc nhóm đứng đầu thanh niên trẻ tuổi, dùng tay đào hố đương nhiên không thành vấn đề.

Dương Thần chuẩn bị chôn cất Long Thanh Lan đột nhiên thi thể trợn mắt thật to.

“A …aa…aaa!”

Dương Thần hét lớn một tiếng, hai tay không tự chủ đẩy “xác chết sống dậy” xuống hố.

Nhìn xác chết dưới hố, Dương Thần kinh hồn tán đảm, ấp úng nói:

"Lão… lão già, ta không có nói nói xấu ngươi. Ta đang làm người tốt nha! Xem đi, ta đích thân đào phần mộ cho ngươi nhập thổ vi an."

Long Thanh Lan trở mình đứng dậy, mở miệng mắng to:

"Vi an tổ tông mười tám đời nhà ngươi, lão tử còn chưa chết đã muốn chôn ta. Tên khốn kiếp, ta sống lại chính là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, trong đan điền của ta có một khối ngọc bội hình rồng, sau khi ta chết ngươi mở đan điền lấy ngọc bội ra. Đó là cơ hội của ngươi, đồng thời cũng là giải thoát cho ta."

Phế đi sức lực chín trâu hai hổ, Dương Thần mới đưa Long Thanh Lan ra khỏi hố, để cho hắn tựa lưng vào thân cây.

"Lão này vốn là giả chết."

Quan sát một hồi, Dương Thần phát hiện Long Thanh Lan căn bản không có chuyện gì. Hắn thật sự buồn bực được muốn nhào tới đánh gã phụ thân chết toi này mấy quyền.

Long Thanh Lan nhìn chằm chằm hắn, bình thản nói:

"Đừng tưởng rằng lão tử sống lại là không chết. Lão tử bây giờ tỉnh lại chủ yếu là muốn dặn dò ngươi vài chuyện. Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu làm sai, ta thành quỷ cũng hiện hồn về giết ngươi."

Dương Thần trợn mắt nhìn lão phụ thân. Trước kia không nghe lão gia hỏa này nói chuyện, không nghĩ tới phong cách hành sự quá giống hắn. Xem ra tính cách của hắn cũng có vài phần di truyền.

"Được rồi, ta biết phụ thân ngươi không sao cả. Hôm nay ngươi bình thường một chút đi, có rắm mau thả!"

Long Thanh Lan cười ha hả một tiếng, rồi nói:

"Trước kia ta đã lưu ý ngươi rất nhiều lần, ngươi đây … thằng nhóc, quả nhiên có phong cách giống lão tử lúc còn trẻ. Ta đây nói ngắn gọn, sau khi ta chết, chuyện đầu tiên cần làm là lấy ngọc bội hình rồng trong đan điền của ta ra."

Nghe thấy Long Thanh Lan nhắc tới Long ngọc lần nữa, Dương Thần mới ngẩn người ngạc nhiên, mở miệng hỏi:

"Phụ thân, ngươi cho ta là ngu ngốc sao? Trong đan điền của ngươi nhét khối ngọc bội to đùng làm sao sống tới bây giờ?"

"Ngậm cái miệng thối lại, bộ dáng ta chẳng lẽ ốm lắm sao? Lão tử mười tám năm trước đi tới Bạch Dương trấn rèn luyện, lão nương ngươi không phải là đối thủ lão tử mới ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, lão tử làm sao lừa gạt mỹ nhân lên giường? Nhưng mà từ khi Long ngọc chui vào ngươi, cỗ chân khí Long Mạch cảnh đệ bát trọng của lão tử bị thôn phệ sạch sẽ trong vòng nửa năm, cuối cùng trở thành phế vật."

Thì ra còn có loại chuyện này, Dương Thần đúng là không biết. Nhìn bộ dạng lão đầu này kích động như thế, hẳn là không nói dối hắn. Nhưng mà rốt cuộc Long ngọc là vật gì lại có năng lực hấp thu chân khí?

Mà trọng yếu hơn là lão gia hỏa này đã từng là siêu cấp cao thủ Long Mạch cảnh đệ bát trọng? Lúc tuổi còn trẻ đã đạt tới thành tựu này đúng là khó tin.

Tương truyền Nhân tộc có huyết mạch viễn cổ Thần Long, trong cơ thể con người có chín huyết mạch lớn được gọi là Long Mạch. Trong quá trình tu luyện sẽ cảm ứng nguyên khí trong thiên địa, tiến hành hấp thu và luyện hóa thành chân khí. Từ đó lấy đà xông phá Long Mạch cửu trọng trở thành tuyệt đỉnh cao thủ.

Dương Thần biết mấy người mạnh nhất Bạch Dương trấn, trong đó có ông nội hắn được là xưng tuyệt thế cao thủ. Thế nhưng, người thực lực cao nhất cũng chỉ là Long Mạch cảnh đệ cửu trọng mà thôi.

Long Thanh Lan không thèm để ý vẻ mặt hoài nghi của Dương Thần, tiếp tục nói:

"Đây là chuyện thứ nhất. Còn chuyện thứ hai chính là đổi họ, từ nay về sau họ tên của ngươi là Long Thần. Long gia chúng ta vốn là siêu cấp bá chủ trên thế giới này, hậu duệ Long gia không thể nào đổi họ."

"Siêu cấp bá chủ? Lừa gạt con nít còn được, đừng có dụ dỗ đại gia. Nhưng mà chuyện này không lớn lắm, họ Long thì họ Long."

Dương Thần ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới giờ phút này lão quỷ còn có tâm tư đùa giỡn. Trên thực tế, đúng lúc hắn cũng không muốn mang họ Dương nữa rồi. Mặc dù quan hệ giữa phụ thân và hắn không tốt, nhưng mà họ Long vẫn có thể thông qua.

Long Thần, đây chính là tên mới của hắn.

Đọc truyện chữ Full