DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2313: Trí giả va chạm (2)

- Mặc Ẩn đã tới rồi!

Phong Vô Kỵ nhìn thấy đại quân đám người Không Động liên tục phá trận, phá giải trận pháp biến hóa của hắn, nhất thời kinh ngạc mở mắt ra, quan sát một phen, mỉm cười nói:

- Cuối cùng cũng câu được hắn ra rồi!

Sắc mặt Hách Liên Khuê Ngọc khẽ biến, vội vàng quan sát bốn phía:

- Thiên Thừa Tướng Mặc Ẩn, Mặc tướng của Thái Hoàng? Hắn thật sự đã tới rồi? Hắn đang ẩn nấp ở đâu?

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Mặc Ẩn người vẫn chưa tới, nhưng đã dựa vào Đồ Đằng Thần Trụ chưởng khống chiến trường, chỉ điểm mấy vị Thái tử Công chúa kia. Bệ hạ, ngươi nhìn trong quang luân sau đầu đám Thái tử Công chúa và Đại Đế này, có phải là có từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ đang dựng thẳng hay không?

Hách Liên Khuê Ngọc cẩn thận nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ, trong lòng khẽ động, nói:

- Dựa vào Đồ Đằng Thần Trụ liên hệ, có thể bị quấy nhiễu che đậy. Nếu tiên sinh có thể thi triển ra Vũ trụ Thiên đạo, sẽ có thể chặt đứt liên hệ…

- Không cần!

Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Mục đích chủ yếu của trận chiến này, ngoại trừ diệt trừ đám Thái tử Công chúa này, chính là dẫn dụ Mặc tướng của Thái Hoàng ra! Mặc Ẩn tinh thông Khí Vận Thiên Thư, rất là bất phàm. Chiến lực của hắn mặc dù không cao, nhưng trí tuệ lại cực kỳ tinh tuyệt. Nếu có thể diệt trừ hắn, chính là tương đương với diệt trừ một cánh tay của Thái Hoàng! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, hắn trên phương diện biến hóa chiến trận có thể địch nổi ta không? Hơn nữa, sư tôn ta cũng đang đợi hắn tới!

- Thiên?

Trong lòng Hách Liên Khuê Ngọc nhất thời đại hỉ.

Cú Cương Đế suy tư nói:

- Mục tiêu của trận chiến lần này, hẳn không phải là chúng ta, mà là Thừa Tướng Mặc Ẩn. Chiến lực của chúng ta tuy mạnh, nhưng Mặc tướng mới là Thống soái thống lĩnh đại quân của Hoàng Triều. Mục đích của Hách Liên Khuê Ngọc, hẳn là dẫn dụ Mặc tướng xuất hiện, diệt trừ Mặc tướng! Mặc tướng dụng binh cực kỳ tinh diệu, xuất thần nhập hóa, nhưng chỉ sợ cũng khó có thể địch lại Thiên ý!

- Lời này sai rồi!

Không Động Đế nói:

- Trí tuệ không địch lại thần thông! Đại năng dưới trướng Mặc tướng nhiều đếm không xuể, điều động hai ngàn vị Đại Đế, bẻ gãy nghiền nát, cho dù Thiên có lộ diện cũng sẽ bị đánh chết! Chỉ là, không biết lần này tới đây, có phải chỉ có mỗi mình Thiên hay không…

Phong Vô Kỵ thôi phát Đại não Thiên ý tới mức tận cùng, âm thầm đấu pháp với Mặc Ẩn. Song phương điều động chiến trận, biến hóa ngàn vạn, khiến cho chiến cuộc trên chiến trường nháy mắt biến hóa cả trăm lần, khiến cho đám người Hách Liên Khuê Ngọc nhìn tới mức hoa cả mắt.

Đại não Thiên ý kia trở nên sáng ngời khôn cùng, vô số quang điểm hình thành đại não điên cuồng lóe lên, hiển nhiên là đã thôi phát tới mức tận cùng.

Sắc mặt Phong Vô Kỵ ngưng trọng, trong hai cái đầu còn lại đột nhiên cũng có hai khỏa Đại não Thiên ý nữa chậm rãi xuất hiện, điên cuồng suy diễn. Hắn vốn chỉ đạt được một khối mảnh vỡ Đại não Thiên ý, cũng không hoàn chỉnh. Những năm qua hắn tu luyện thành Đế, cũng rất dụng công, đã bổ toàn được Đại não Thiên ý.

Cộng thêm hắn có tới ba cái đầu, đã luyện thành ba khỏa Đại não Thiên ý, lúc này cũng thôi động hai khỏa Đại não Thiên ý còn lại, toàn lực xuất thủ. Quả thật đã bị Mặc Ẩn bức bách tới trình độ này.

Đột nhiên, mấy vị Đế Quân trẻ tuổi sau lưng Hách Liên Khuê Ngọc chợt ngất đi. Cũng có mấy người không ngừng nôn mửa, chính là do Mặc Ẩn đối chiến đấu pháp với Phong Vô Kỵ, đã sử dụng trình độ trí tuệ quá cao.

Mấy vị Đế Quân này cũng là hạng người trí tuệ phi phàm, trầm mê vào trong biến hóa của chiến trận, điều động toàn bộ trí tuệ của chính mình để suy diễn biến hóa chiến trận của song phương, hao phí quá nhiều tinh thần của chính mình, trí tuệ cùng tuyệt, cho nên mới nôn mửa hôn mê.

Mặc dù Mặc Ẩn vẫn chưa đi tới nơi này, nhưng trên biến hóa chiến trận cũng đã có thể địch lại Đại não Thiên ý của Phong Vô Kỵ, khiến cho người ta không khỏi tán thán tạo nghệ trên phương diện chiến trận của hắn.

- Mặc tướng quả thật rất cao, không ngờ đã bắt đầu tìm hiểu khí vận chi pháp ở trạng thái Thất Đạo Luân Hồi. Đại não Thiên ý của ta vẫn còn ở trạng thái Lục Đạo Luân Hồi!

Sắc mặt Phong Vô Kỵ ngưng trọng, nói:

- Hắn còn chưa đích thân đi tới, đã có thể điều động chiến trận thành cái dạng này, khiến cho ta không chiếm được bất luận tiện nghi gì! Đợi tới khi hắn đi tới, khẳng định sẽ càng đáng sợ hơn, ta cũng không phải là đối thủ của hắn! Cũng may đối thủ của hắn không phải là ta, ta chỉ là dụ dỗ hắn tới đây mà thôi!

Thiên ý khó lường, nhưng trí tuệ của Mặc Ẩn lại cực kỳ phi phàm, tinh diệu vô song, thiên biến vạn hóa, đã đạt tới cực hạn của Khí Vận Thiên Thư. Trí tuệ hiện tại hắn sử dụng, đã viễn siêu cuộc chiến đoạt Đế năm xưa, mang tới cho người khác một loại cảm giác không dấu vết để tìm. Rõ ràng là nằm trong hoàn cảnh xấu, nhưng dưới sự điều động binh trận của hắn vậy mà dần dần chiếm thượng phong, rất có xu thế một lưới bắt hết toàn bộ thế lực dưới trướng Hách Liên Khuê Ngọc.

Phong Vô Kỵ điều động đại quân đau khổ chống đỡ, song phương giao đấu càng lúc càng hung hiểm, sát cơ tầng tầng. Đột nhiên, Phong Vô Kỵ chợt cười ha hả, đứng lên nói:

- Mặc Ẩn đã tới, sư tôn ta cũng đã tới! Ta rốt cuộc đã có thể bứt ra rồi!

Tiếng kèn đô đô vang lên, du dương to rõ. Vô số đại quân Thần Ma đột nhiên từ khu Luân Hồi thứ bảy xuất hiện, hỏa lực tập trung bày trận, sát khí đằng đằng, Mặc Ẩn tọa trấn trong đại quân.

Cùng lúc đó, thiên khung cũng lưu động, một gã Thần Nhân không có khuôn mặt từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt đám người Hách Liên Khuê Ngọc, hai tay chắp sau lưng.

- Mặc Ẩn, rốt cuộc cũng dẫn dụ được ngươi tới đây!

Phần da thịt trên khuôn mặt như tờ giấy trắng của Thiên tách ra hai bên, lộ ra một con mắt cực đại, ánh mắt hứng thú nhìn về phía Mặc Ẩn.

- Mới một chút binh lực như vậy, đã muốn tạo phản rồi?

Sắc mặt Mặc Ẩn hờ hững:

- Binh lực ít như vậy, không đủ cho ta chém giết một trận!

- Nếu đã như thế, vậy cộng thêm một chút binh lực nữa a!

Thiên vỗ tay một cái, chỉ thấy từng vị từng vị Đại Đế suất lĩnh không biết bao nhiêu Thần Ma từ bốn phương tám hướng phóng vọt ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm Mặc Ẩn.

Thiên mỉm cười, nói:

- Mặc Ẩn, lần này ta mang tới một ngàn Đại Đế, cộng thêm vô tận Thần Ma, đã đủ rồi chứ? Binh lực mà ngươi có thể điều động, cũng không gì hơn cái này a?

Đọc truyện chữ Full