DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 199: Ngươi nói dối

Thân thể Chư Cự Sơn tuy rất to lớn nhưng tốc độ không hề chậm, ngược lại còn nhanh như chớp. Từ khi lên Khai Luân Cảnh đến nay, đây là lần đầu tiên Chung Nhạc gặp một luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh thực lực đáng sợ như vậy!

- Chỉ mới chiêu đầu tiên đã đẩy hắn vào hiểm cảnh!

Không chỉ vậy, nguyên thần của hắn biến thành Chư Kiền Thần Nhân, lao đi như bay, xông thẳng tới Đại Nhật Kim Ô nguyên thần của Chung Nhạc, chuẩn bị kích sát liền một lúc nhục thân và nguyên thần của Chung Nhạc!

Ra tay quyết đoán và tàn bạo như vậy, Chư Cự Sơn không hổ là cường giả đứng hạng ba trong số các luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh của Tây Hoang!

Một chuỗi công kích này khiến hai vị luyện khí sĩ thần tộc bên ngoài hoa mày chóng mặt, trong lòng đầy sự kính sợ đối với Chư Cự Sơn.

- Thực lực của Chư sư huynh không tồi, nhưng ngươi chỉ đang lấy trứng chọi đá mà thôi!

Đại Nhật Kim Ô nguyên thần của Chung Nhạc đột nhiên cho Ngũ Hành Luân chuyển động. Năm đạo kiếm khí bắn ra, ngũ long của Chư Cự Sơn rơi đầu, móng vuốt sắc nhọn cũng bị chặt đứt, Chung Nhạc lập tức có thể cử động lại bình thường.

Âm Dương nhị kiếm của Chư Cự Sơn chém xuống, Kim Ô sau lưng Chung Nhạc giang cánh, phong hỏa cuộn trào tránh được song kiếm. Âm Dương Luân của hắn đột nhiên xoay chuyển, Âm Dương Kiếm Khí bắn ra, hắn lắc đầu nói:

- Ngươi dùng sức mạnh của Ngũ Hành Luân và Âm Dương Luân đối phó với ta, nhưng không biết uy lực Ngũ Hành Luân và Âm Dương Luân của ta hơn ngươi rất nhiều!

- Khoác lác!

Chư Cự Sơn cười ha hả, song kiếm như gió ập tới quanh người Chung Nhạc.

Phụt phụt phụt!

Kiếm khi hai bên va chạm, Chư Cự Sơn giật mình, thấy hai thanh kiếm trong tay mình bị chém tơi tả. Kiếm khí của Chung Nhạc khác với của hắn, kiếm khí của hắn theo đuổi kích thước lớn và nặng, còn của Chung Nhạc thì mảnh và linh hoạt.

Không chỉ vậy, kiếm của hắn cũng không đơn giản là dùng âm dương khí luyện thành âm dương kiếm, mà là thuần dương kiếm khí và thuần âm kiếm khí. Chỉ luận về chất đã thắng âm kiếm dương kiếm của Chư Cự Sơn rồi.

Chư Cự Sơn né tránh sự tấn công của hai đạo kiếm khí. Hai đạo kiếm khí từ hai bên trái phải lao tới, giống như rắn biến hóa trên không trung. Hắn chỉ hơi chạm qua là da thịt bị nứt rách, thậm chí ngay cả thần thông phòng ngự cũng chạm phải là vỡ, không thể ngăn chặn nổi!

- Ngũ Long Trảo!

Chung Nhạc bay lên trước, xòe năm ngón tay, Ngũ Hành Kiếm Khí biến thành năm con ác long lao tới. Mỗi con ác long đều dài tới hơn bốn mươi trượng, vây chặt lấy Chư Cự Sơn. Có giao long màu kim do Kim khí tạo thành, giao long xanh do Mộc khí tạo thành, giao long vàng do Thổ khí tạo thành, thủy giao long do Thủy khí tạo thành, và hỏa giao long do Hỏa khí tạo thành, hình thái mỗi con một khác!

Ngũ long hình thành, vây quanh Chư Cự Sơn, móng vuốt sắc nhọn, thân người, vẩy rồng, đuôi, mõm, tất cả đều tấn công Chư Cự Sơn!

Chư Cự Sơn gầm lên không ngớt, cố gắng tránh thuần dương và thuần âm kiếm khí, quyền cước tung trời, đánh lui các con ác long. Hắn đột nhiên hét lớn:

- Đạo Nhất Bí Cảnh, mở!

Chư Kiền Thần Nhân nguyên thần gầm một tiếng dài, Đạo Nhất Bí Cảnh mở ra, Đạo Nhất Luân chuyển động, năng lượng và pháp lực cuồn cuộn. Nhục thân Chư Cự Sơn lại phình to thêm, cao tới mười sáu trượng. Toàn thân xuất hiện vô số đồ đằng văn, là đồ đằng văn của Chư Kiền thần tộc, có sức phòng ngự vô cùng khủng khiếp!

Ngũ long đan xen, chỉ cứa lên da hắn thành vô số vết thương, nhưng không thể cắt tới thịt của hắn.

Đạo Nhất Luân tập trung sức mạnh của ngũ đại bí cảnh khiến thực lực của hắn lại tăng lên, ngũ long mà Ngũ Hành chi khí của Chung Nhạc đối với hắn chẳng là gì, hắn chỉ chặn công kích của Âm Dương nhị kiếm.

Uỳnh uỳnh, băng sơn bị hắn giẫm vỡ vụn, đồ đằng văn quanh người hắn ngày một sáng hơn, biến thành thuẫn văn kỳ dị, giống như có một cái đầu thú di chuyển quanh người hắn chặn đứng công thế như cuồng phong của Âm Dương nhị kiếm. Thỉnh thoảng lại chui vào nắm đấm, tung quyền đánh lui hai đạo kiếm khí của Chung Nhạc!

- Chung sư huynh, đi chết đi!

Chư Cự Sơn tung cả quyền lẫn cước, lập tức phá vỡ thế ngũ long hợp vây của Chung Nhạc và lao tới. Hắn đã biết được điểm yếu và lợi thế của mình. Điểm yếu chính là Ngũ Hành Luân và Âm Dương Luân không bằng Chung Nhạc, lợi thế chính là về sức mạnh hắn có ưu thế áp đảo với Chung Nhạc!

Chỉ cần cận chiến hắn sẽ thắng!

Lúc này, Đại Nhật Kim Ô của Chung Nhạc trên không trung đang giao chiến ác liệt với Chư Kiền Thần Nhân nguyên thần của hắn. Các loại thần thông được tung ra, trận chiến còn hung mãnh hơn trận chiến dưới mặt đất.

Đại Nhật Kim Ô nguyên thần và Chư Kiền Thần Nhân nguyên thần đều vượt qua giới hạn hai mươi trượng. Kim Ô nguyên thần đập cánh, lập tức những chiếc lông màu kim sắc bén tựa kiếm tụ lại thành kiếm hà, soạt soạt chém xuống. Kiếm khí bỗng nhiên thu về thành đôi cánh, đập cánh bay mất, giang rộng ra lại có kiếm khí chém khắp phía trên dưới trái phải!

Ngũ Luân của Chư Kiền Thần Nhân nguyên thần rung chuyển, các loại thần thông bắn ra, gầm lớn một tiếng, sóng âm xung kích cả quần thể núi non. Trong tiếng gầm còn kèm cả tiếng sấm sét. Một quyền tung ra, sức mạnh khủng khiếp khiến không khí chớp mắt bị rút sạch, biến thành chân không. Quanh nắm đấm có hình ngọn núi hiện ra, ẩn chứa năng lượng của núi non!

Hai nguyên thần quần thảo trên không, còn bên dưới, Chư Cự Sơn cũng lao khỏi vòng vây của ngũ long, nhằm thẳng Chung Nhạc mà tấn công.

Chung Nhạc lạnh lùng nhìn hắn lao tới, đột nhiên mỉm cười:

- Đạo Nhất Luân, mở! Kiếm Thất Thức!

Chư Cự Sơn giật mình, vội nhìn quanh, thấy năm con cự long đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả Âm Dương nhị kiếm đang vờn quanh người hắn cũng biến mất!

- Nguy rồi!

Tinh thần lực của hắn trào dâng, lập tức cảm nhận được bảy đạo kiếm khí không hề biến mất mà biến thành kiếm khí mảnh như tơ.

- Kiếm Lục Thập Tứ Thức của Thủy Tử An!

Bảy đạo kiếm khí đột nhiên từ vô cùng to lớn biến thành nhỏ tới mức khó lòng phát giác. Chư Cự Sơn khó lòng đoán được phương vị của bảy đạo kiếm khí, chân tay cuống cuồng. Chỉ nghe phụt phụt không ngớt, toàn thân máu bắn tung tóe, lúc này trên người hắn đã xuất hiện vô số vết thương.

Uỳnh uỳnh!

Hắn tung quyền đấm xuống ngọn núi tuyết dưới chân. Một quyền tạo thành một cái hố lớn, rồi hắn nhảy xuống.

Chung Nhạc chỉ tay, các đạo kiếm khí mảnh như tơ chui xuống hố truy sát Chư Cự Sơn.

Trong ngọn núi tuyết phát ra những tiếng nổ uỳnh uỳnh. Trong lòng núi, Chư Cự Sơn chạy như bay, không ngừng tung quyền đánh vào lòng núi để tạo đường đi.

Một lúc sau, dưới chân núi băng tuyết bắn ra bốn phương tám hướng, một thân hình khổng lồ nhảy ra, toàn thân là máu bê bết, guồng chân chạy khỏi ngọn núi tuyết.

Cùng lúc đó, Chư Kiền Thần Nhân nguyên thần ở trên không trung cũng bỏ chạy, bỏ lại Đại Nhật Kim Ô nguyên thần.

- Chung sư huynh, ta lĩnh giáo rồi!

Chư Cự Sơn kêu lớn, bảy đạo kiếm khí vẫn đuổi theo hắn không tha. Vị đại hán này vẫn chạy chối chết, mông thỉnh thoảng lại tóe máu, không lâu sau mông không còn mảnh da nào lành lặn nữa, bị bảy đạo kiếm khí của Chung Nhạc cắt cho tơi tả.

Chỉ là, tốc độ của đại hán này vô cùng kinh người, Chung Nhạc điều khiển bảy đạo kiếm khí bằng tinh thần lực không thể đuổi kịp hắn.

Còn Đại Nhật Kim Ô của Chung Nhạc cũng giang cánh đuổi theo, công kích Chư Kiền Thần Nhân nguyên thần nhưng hắn vẫn cắm đầu chạy.

- Ta không phải đối thủ của ngươi, không chơi với ngươi nữa!

Tiếng Chư Cự Sơn vọng lại, người vẫn lao đi. Máu từ mông nhỏ xuống tuyết thấm đỏ cả con đường.

- Ngươi không cứu hai đồng bọn của ngươi sao?

Tinh thần lực của Chung Nhạc sắp đạt tới cực hạn, khó lòng điều khiển bảy đạo kiếm khí một cách chính xác, cao giọng nói.

Chư Cự Sơn càng chạy nhanh hơn:

- Ta với chúng không quen, ngươi muốn giết thì giết, chỉ cần không giết ta là được!

Vị đại hán này chạy tới ngọn núi khác, chạy xuống núi bỏ lại hai vị luyện khí sĩ thần tộc.

Hai vị luyện khí sĩ này sững người, muốn bỏ chạy nhưng Chung Nhạc đã nhìn sang họ, cả hai túa mồ hôi lạnh.

Soạt soạt soạt, các đạo kiếm khí quay trở lại, Đại Nhật Kim Ô của Chung Nhạc cũng bay về, lạnh lùng nhìn họ.

Hai vị luyện khí sĩ này nuốt nước bọt, mặt biến dạng, một người run rẩy nói:

- Chung Sơn thị, bọn ta thừa nhận không phải đối thủ của ngươi..

- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không lạm sát người vô tội.

Chung Nhạc tiến lại với vẻ mặt hiền hòa, tới bên cạnh hai người, cười:

- Mọi người ai cũng biết ta rất có nguyên tắc chứ không phải loại hiếu sát, Nhân tộc ta cũng dĩ hòa vi quý, trước giờ vẫn theo nguyên tắc, thêm một bằng hữu còn hơn thêm một kẻ địch.

Hai vị thần tộc thở phào, Chung Nhạc nói tiếp:

- Nhưng ta vẫn phải hỏi một câu, các ngươi đã từng ăn thịt người bao giờ chưa?

Một vị thần tộc vội lắc đầu:

- Chưa, tuyệt đối là chưa! Ta luôn ăn chay..

- Ngươi lừa ta!

Chung Nhạc sắc mặt biến đổi, tung chưởng đánh hắn nát bét, máu thịt bắn lên tuyết, thịt bay lả tả. Chung Nhạc lạnh băng băng nói:

- Ta ghét nhất kẻ khác lừa mình. Ngươi tưởng ta không ngửi thấy mùi máu tanh trên người ngươi sao? Vị huynh đài đây, hắn lừa ta, vì thế ta giết hắn. Còn ngươi? Ngươi đã ăn thịt người bao giờ chưa?

Vị thần tộc kia mặt tái mẹt, run rẩy nhìn hắn, lấy can đảm nói:

- Đã từng…

Phụt!

Chung Nhạc giơ tay, một đạo kiếm quang xuyên qua mi tâm của vị thần tộc kia, khuấy nát não hắn. Hắn trợn mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu, dần dần đổ xuống:

- Ngươi lừa ta…

- Từng ăn thịt người thì càng không thể giữ ngươi lại. Ta không quen làm bạn với kẻ ăn thịt tộc nhân của ta.

Chung Nhạc thu kiếm khí về, nói với cái xác.

- Tây Hoang vẫn có nhân vật có tư chất hơn người. Chư Cự Sơn này chính là một trong số đó, xếp trên hắn còn có hai người, thực lực chắc chắn hơn hắn. Đông đảo thần tộc ở Tây Hoang đều không thể coi thường. Nhưng nếu ngũ đại nguyên thần bí cảnh của ta đều viên mãn thì ở Khai Luân Cảnh ta nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất!

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn quanh, thấy trời đất càng thêm trắng xóa, tuyết trên trời đã bao phủ cả quần thể núi mênh mông.

Chiến đấu ở đây thì âm thanh sẽ không truyền đi xa, tầm mắt cũng không thể nhìn được xa, không biết phía trước là hang rồng hay hang cọp.

- Hang rồng hay hang cọp thì cũng phải xông vào. Bất cứ kẻ nào cũng không thể chặn bước ta trở về nhà!

Chung Nhạc phát lực chân, chạy về ngọn núi tiếp theo.

Trên ngọn núi cách hắn mấy chục dặm phía trước, một con cự ngao ngồi đó, ba cái đầu khổng lồ nhìn về ba hướng.

Cự ngao cao hai mươi trượng, toàn thân phủ đầy vảy rồng, ba cặp mắt giống như những chiếc đèn lồng trong ánh tuyết, hừng hực khí thế nhìn xung quanh đề phòng Chung Nhạc xuất hiện.

Cường giả Hiếu Mang thần tộc, Linh Thể Cảnh, linh và nhục thân hợp nhất!

Cường giả Linh Thể Cảnh giống như vậy, mỗi hai ngọn núi lại có một vị, trên các ngọn núi của dãy Liên Vân Sơn bao quanh Đại Hoang, xếp thành một hàng.

Trên ngọn núi ở phía xa hơn, Cường giả Đan Nguyên Cảnh của Hiếu Mang thần tộc tọa trấn trên các ngọn núi, nguyên đan giống hạt minh châu lơ lửng trên không, chiếu rọi mặt đất. Tuyết tan đi trên không trung, biến thành nước mưa đổ xuống.

Tại ngọn núi cuối cùng, sơn thế cao nhất, quay lưng lại với Đại Hoang, một vị lão giả tóc bạc phơ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh là con cự ngao trăm trượng nằm trên đỉnh núi.

- Chung Sơn thị…

Một vị cường giả Linh Thể Cảnh đột nhiên đứng phắt dậy, nhìn xuống phía dưới:

- Sắp tới rồi!

Đọc truyện chữ Full