DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 102: Kiếm Lục Thập Tứ Thức

Trán Đàm Chân toát ra mồ hôi lạnh. Sáu mươi bốn sợi tơ kiếm cùng đánh tới, tuy không tinh diệu bằng Kiếm Ti đại trận chính tông của Thủy Đồ thị, nhưng lại dung hợp pháp môn khống kiếm của Quân Sơn thị. Pháp môn khống kiếm của Quân Tư Tà chính là từ Quân Sơn thị, luyện thành dây đàn, giết người trong vô hình.

Chung Nhạc kết hợp Bôn Lôi kiếm khí và Giao Long đồ đằng tạo nên tơ kiếm có chứa uy lực của lôi đình, mặc dù không bằng chân truyền của Quân Sơn thị và Thủy Đồ thị, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Tơ kiếm vô thanh vô tức cắt phá thuẫn văn xung quanh người Đàm Chân, cũng lặng lẽ cắt nát đôi cánh của y, hệt như đang cắt đậu phụ.

Đột nhiên thiết trùy dừng ngay trước người Chung Nhạc, mà sáu mươi bốn đạo kiếm khí giống như tơ tằm kia cũng đột ngột dừng lại, không giết chết Đàm Chân.

– Đã không có mối thù sâu nặng như biển….

Chung Nhạc và Đàm Chân đồng thời mỉm cười. Chung Nhạc giơ tay thu tơ kiếm lại, Đàm Chân cũng thu hồi thiết trùy, cười nói:

– Đừng đánh nữa, tiếp tục đánh sợ là phải dùng tới hồn binh mới phân được thắng bại. Mà ta với ngươi đều không mang hồn binh, mà cũng chẳng phải huyết hải thâm cừu gì, không cần phải ngươi chết ta sống. Giải tán, tất cả giải tán. Ta không đánh lại Chung sư đệ, các ngươi cũng vậy thôi!

Y phất phất tay với mọi người, cười nói:

– Hay là các ngươi cho rằng các ngươi mạnh hơn ta? Tất cả giải tán đi.

Hai mươi mấy tên Luyện khí sĩ khiêu chiến Chung Nhạc kia mặt đỏ bừng, lặng lẽ rời đi. Thác Vô Lự chần chừ một lát, rồi cũng quay người bước đi. Đàm Chân có tu vi cao hơn gã, thực lực cũng mạnh hơn gã. Nay ngay cả Đàm Chân không làm gì được Chung Nhạc, gã tất nhiên cũng không làm gì được, mà lại còn có hiềm nghi ỷ đông hiếp yếu, gã có niềm kiêu ngạo của riêng mình, không muốn làm như vậy.

Tám vị đường chủ nội môn đều toát mồ hôi lạnh, thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Trận chiến vừa rồi giữa Chung Nhạc và Đàm Chân thật quá dữ dội, thi nhau đưa ra sát chiêu, suýt nữa thì giết người. Nhưng tới thời khắc cuối cùng cả hai đều thu tay lại, nếu không lúc này trên mặt đất đã có hai thi thể rồi.

Dù vậy Chung Nhạc và Đàm Chân vì trúng nhiều chưởng nên trên người có khá nhiều miệng vết thương.

Đột nhiên giọng nói đầy thất vọng của Hiếu Sơ Tình vang lên:

– Đường đường Nhân tộc thậm chí cả tính người đều không có? Thủy tỷ tỷ suýt thì bị kẻ này giết, ngọc nát hương tan, vậy mà không có ai dám ra mặt thay cho Thủy tỷ tỷ ư?

Chung Nhạc quay sang nhìn ả, mỉm cười nói:

– Hiếu sư muội muốn ra mặt thay cho Thủy sư muội, sao không tự mình ra tay?

Hiếu Sơ Tình chớp mắt, cố kìm nén lại, bật cười nói:

– Người ta sợ lại giẫm vào vết xe đổ của vị Hoàng sư tỷ ban nãy, bị sư huynh đánh nát hết y phục, phải trốn trong điện không dám ra ngoài…

Mấy tên Luyện khí sĩ trẻ tuổi nghe vậy thì hừng hực máu lửa, tưởng tượng cảnh cô thiếu nữ này bị Chung Nhạc dùng kiếm khí lột sạch quần áo.

– Yêu nghiệt…

Chung Nhạc thu tầm mắt lại.

Tám vị đường chủ vội vã bước tới, đuổi đám đông đi rồi gọi Chung Nhạc và Đàm Chân lại, mắng cho một trận, mới ra lệnh:

– Đàm Chân tụ tập người đánh lộn, làm hỏng đài và điện tiếp khách, ngươi là đệ tử chung của tám đường, nên tám vị đường chủ chúng ta phạt ngươi phải tu sửa đài cỏ linh chi và điện tiếp khách, tới bát đường làm cu ly mười ngày!

Đàm Chân lập tức nhăn cả mặt mày lại, kêu oang oác:

– Thưa các vị sư phụ, điện tiếp khách là bị Chung sư đệ phá hỏng mà!

Tám vị đường chủ liếc nhau, Kiếm Khí đường chủ gọi Chung Nhạc rồi nói:

– Chung Nhạc, hôm nay chúng ta muốn phạt ngươi… Đúng rồi, ngươi là đệ tử của đường nào? Nếu không phải đệ tử của Kiếm Khí Đường thì ta không thể phạt ngươi.

Chung Nhạc khom người chào các vị đường chủ, rồi đáp:

– Bẩm các vị đường chủ, đệ tử tới nay chưa vào một đường nào của nội môn…

– Vậy hãy gia nhập Kiếm Khí Đường của ta đi!

Kiếm Khí đường chủ hớn hở nói:

– Nếu ngươi gia nhập Kiếm Khí Đường, ta sẽ miễn việc trừng phạt ngày hôm nay, lần sau không được viện lý lẽ này nữa.

– Hãy vào Trận Văn Đường, Trận Văn Đường ta chưa bao giờ trừng phạt thể xác đệ tử cả!

– Kiếm Tâm Đường ta xưa nay luôn quan ái đệ tử, đủ loại săn sóc, đủ loại quan tâm!

– Ưu đãi của Luyện Binh Đường ta là tốt nhất trong tám đường, có thể sử dụng bất cứ tài liệu luyện chế hồn binh nào, lãng phí đáng xấu hổ, Luyện Binh Đường chúng ta lấy đáng xấu hổ làm vinh quang!

Đàm Chân nghẹn họng nhìn tám vị đường chủ đang dốc sức mời mọc Chung Nhạc vào đường khẩu của bọn họ, cả giận kêu to:

– Các vị sư phụ bất công vừa thôi chứ!

– Chớ có lên tiếng.

Kiếm Tâm đường chủ nói nhỏ:

– Giờ hắn chưa phải đệ tử của chúng ta, chúng ta không có tư cách xử phạt hắn. Hắn làm hỏng đồ, người phụ trách quản giáo hắn chỉ có trưởng lão. Phong trưởng lão là kẻ lười, sẽ không xử phạt hắn. Đợi hắn gia nhập các đường rồi, chúng ta mới có tư cách mà trừng phạt.

Nội môn có tám đường, do mỗi một vị đường chủ phụ trách. Kiếm Tâm đường chủ chỉ dạy đệ tử Kiếm Khí Đường, Đồ Linh đường chủ thì chỉ dạy đệ tử Kiếm Tâm Đường, tránh cho quyền lực và trách nhiệm bị xung đột, đây chính là quy định của nội môn. Mà đệ tử nội môn thường tự chọn đường nào mà mình có hứng thú để gia nhập. Từ khi Kiếm Môn thành lập tới nay, chưa có đệ tử nào mà không gia nhập bất kỳ một đường nào. Mà Chung Nhạc lại là người đầu tiên đã tu luyện tới Thoát Thai cảnh mà chưa từng gia nhập một đường nào. Mặc dù những đường chủ này muốn trừng phạt hắn, nhưng không có quyền, người có quyền ở đây là Phong trưởng lão. Nhưng Phong trưởng lão hiển nhiên sẽ không làm gì, cho dù Chung Nhạc có chọc thủng trời, ông ta cũng sẽ chẳng ngó ngàng. Vừa rồi tám vị đường chủ hỏi lão gia tử, Phong lão gia tử đã đáp:

– Nội môn có gần hai nghìn đệ tử, mới đánh mười mấy cái, chả chết ai, cần gì phải ta tự mình khiển trách hắn? Chờ hắn đánh chết khoảng nghìn người thế này thì hãy gọi ta.

Mà Chung Nhạc có thể đánh ngang tài ngang sức với Đàm Chân, chắc chắn là đệ tử có thiên tư hơn người. Ai mà chả yêu người tài giỏi, nên tám vị đường chủ đều muốn kéo hắn về môn hạ của mình.

Về lần trừng phạt này thì coi như bỏ qua, nhưng nếu lần sau Chung Nhạc lại vi phạm thì đã có tư cách để xử phạt hắn rồi.

Chung Nhạc nhìn tám vị đường chủ đang cười tủm tỉm, cảm thấy bọn họ không có ý tốt gì, bèn dò hỏi:

– Các vị đường chủ, nếu đệ tử không gia nhập các đường, có thể tới các đường nghe giảng được không?

Phi Tước đường chủ chần chừ đáp:

– Điều này, dường như nội môn không quy định là không thể đi nghe giảng…

– Như vậy ta sẽ không gia nhập các đường nữa!

Chung Nhạc quả quyết nói.

Bảy vị đường chủ kia hận không thể kéo Phi Tước đường chủ ra đấm cho một trận, lòng thầm oán hận: “Tiểu tử này là kẻ dám cả gan xông vào nữ viện giữa đêm khuya, khó quản giáo được, mà ngươi lại đi nói ra mấy lời này. Giờ thì hay rồi, ngoài trưởng lão ra, chẳng ai có tư cách quản giáo hắn nữa. Không biết tiểu tử này sẽ gây ra bao nhiêu chuyện nữa đây!

Tám vị đường chủ đi rồi. Đàm Chân thở phào nhẹ nhóm, bước tới cạnh Chung Nhạc, thấp giọng nói:

– Chung sư đệ, cô nhóc Hiếu Sơ Tình kia có thù oán với ngươi à? Các ngươi từng gặp nhau rồi?

Chung Nhạc lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu đáp:- Chưa từng gặp bao giờ, nhưng nàng ta rất muốn chém đầu ta, mà ta cũng rất muốn chém đầu ả.

Đàm Chân hoảng sợ, vội nói:

– Này Chung sư đệ, ngươi chặt đầu nữ nhân thành nghiện rồi hả? Lần trước ngươi suýt nữa thì chém bay đầu Thủy Thanh Nghiên sư muội rồi! Đầu nữ nhân không phải để chém chơi có hiểu không, mà dùng để đánh ngất rồi kéo về nhà…

Trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa khen ngợi:

– Nhạc tiểu tử, Hàn Đàm thị này hợp ý ta đấy. Năm đó ta với người thừa kế Tân Hỏa tiền nhiệm cũng làm như vậy… Ừm, là mầm tốt!

Chung Nhạc bó tay không biết nói gì hơn, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, bèn hỏi:

– Đàm sư huynh hình như hiểu rất rõ về Kiếm Kiển kiếm pháp của Thủy Đồ thị? Vừa rồi khi thấy ta thi triển tơ kếm, ngươi đã nói rằng kiếm pháp Thủy Đồ thị của ta chỉ có vẻ bề ngoài.

– Ta là con rể của Thủy Đồ thị, tất nhiên có hiểu biết về kiếm pháp của Thủy Đồ thị rồi.

Đàm Chân cười đáp:

– Kiếm Kiến sáu mươi tư thức, kiếm pháp khống chế Kiếm Kiển cũng có sáu mươi tư thức, từ kiếm nhất thức tới kiếm lục thập tứ thức đều do Thủy Đồ thị trưởng lão Thủy Tử An sáng tạo nên, chính là tuyệt học không truyền ra ngoài của Thủy Đồ thị! Ta đã đính thân với cô nương Thủy Đồ thị, nên học được hai mươi bảy thức đầu của sáu mươi tư thức kia. Nhưng kiếm lục thập tứ thức không cùng đường với ta, nên ta không thi triển được kiếm pháp này. Đúng rồi, Chung sư đệ còn học pháp môn Khống kiếm của Quân Sơn thị nữa nhỉ? Ta đã đính thân với cô nương Quân Sơn thị, học được mấy pháp môn của Quân Sơn thị, thấy kiếm pháp của ngươi rất giống Cầm âm khống kiếm của Quân Tư Tà.

Chung Nhạc ngạc nhiên, thất thanh nói:

– Ngươi đã đính hôn với cô nương Thủy Đồ thị rồi, mà lại còn đính thân với cô nương Quân Sơn thị? Sao có thể đính hôn được hai lần?

Đàm Chân liền đắc chí nói:

– Ngoài Quân Sơn thị với Thủy Đồ thị, ta còn đính thân với cả các cô nương Đào Lâm thị, Hữu Ngu thị và Lê Sơn thị nữa. Trong thập đại thị tộc, thì ta đã đánh chiếm được năm. Khà khà, nếu không phải cô nương Lôi Hồ thị trông như con gấu chó, ta còn định đính hôn với Lôi Hồ thị nữa…

Chung Nhạc trợn tròn mắt nhìn được, y bèn cười nói tiếp:

– Chung sư đệ, các đại thị tộc đều muốn hùng cứ một phương, mãi mãi không suy sụp, tất nhiên phải mượn sức những đệ tử trẻ tuổi của các thị tộc khác rồi. Mà bọn họ có truyền công đường riêng của mình, người khác không thể gia nhập, nếu muốn vào học thì chỉ có thể trở thành con rể của bọn họ. Vừa hay ta có mối quan hệ tốt đẹp với vài nữ đệ tử của ngũ đại thị tộc, vì thế trong cùng một ngày ta tới cả năm thị tộc ấy cầu thân, bọn họ liền đồng ý. Tới ngày hôm sau khi biết ta cầu thân cả năm nhà, nhưng đã đồng ý rồi, có hối hận cũng đã muộn. Vì thế ta liền trở thành con rể của cả năm thị tộc.

– Còn có thể như vậy được ư?

Chung Nhạc ngạc nhiên hỏi:

– Ngũ đại thị tộc không giết luôn ngươi ư?

– Điều này thì không, nhưng năm sư muội sư tỷ kia suýt nữa thì giết ta rồi.

Đàm Chân ảo não đáp.

– Đàm sư huynh, ngươi dạy ta Kiếm lục thập tứ thức, ta dạy ngươi pháp môn chiến đấu của võ đạo tông sư, được không?

Chung Nhạc chớp mắt, cười nói:

– Ngươi phù hợp với đấu pháp chiến đấu của võ đạo tông sư hơn, mà ta phù hợp với Kiếm lục thập tứ thức, trao đổi lẫn nhau, cả hai ta không ai thiệt cả, mà còn khiến thực lực tăng vọt.

Đàm Chân sớm đã thèm thuồng pháp môn chiến đấu của võ đạo tông sư, nghe vậy thì hào hứng lắm, nhưng lại chần chừ:

– Kiếm lục thập tứ thức của Thủy Đồ thị không thể truyền ra ngoài, nếu mà truyền ra ngoài, bị Thủy Đồ thị truy cứu…

Chung Nhạc cười nói:

– Chúng ta chỉ trao đổi tâm đắc, nghiệm chứng sở học giữa đệ tử với nhau, hẳn là không tính là truyền thụ ra ngoài…

Đàm Chân nghe vậy thì mắt sáng rực, gật đầu lia lịa:

– Hẳn là không tính truyền thụ ra ngoài… Nào, tới động phủ của ngươi, chúng ta cẩn thận nghiên cứu!

***

– Hiếu Sơ Tình, ngươi lỗ mãng quá, lại đi châm ngòi Luyện khí sĩ nội môn vây công Chung Sơn thị ngay trước mặt mọi người, là rút dây động rừng, khiến hắn phòng bị ngươi.

“Thủy Thanh Nghiên” nhíu mày nhìn Hiếu Sơ Tình, nói:

– Nay hắn đã nghi ngờ ngươi, muốn giết hắn đã không dễ lại càng không dễ!

– Lão Mẫu hiểu nhầm ta rồi.

Hiếu Sơ Tình bật cười, đáp:

– Người ta chẳng qua muốn xả giận thay Lão Mẫu mà thôi. Cơ mà lần này Chung Sơn thị kia ra tay cũng khiến ta có chút thu hoạch. Cao tầng của tộc ta để cho ta tới tra cứu kẻ cứu Quân Tư Tà là ai, mà người nọ dùng giao long để di chuyển, trên mặt đất cũng có để lại dấu chân giao long, mà Chung Sơn thị này lại giỏi về điều khiển giao long, rất đáng nghi ngờ..

Đọc truyện chữ Full