DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 46: Long Tướng Kiếm Khí

– Có lẽ Cấm Nhi sư muội không tới nơi này nữa.

Hồn phách Chung Nhạc tắm trong lôi đình. Hắn thưởng thức kiếm bài, cảm thụ kiếm ý mênh mông như đại dương trong kiếm bài, lại nhớ tới cô thiếu nữ tươi sáng như ánh mặt trời, lòng bỗng thấy mất mát, hắn suy tư:

– Ta không biết muội ấy ở đâu, nên chẳng biết phải đi tìm như nào. Chỉ có thể đợi mai sau ta thành Luyện khí sĩ, vào nội môn Kiếm Môn rồi thì sẽ trả lại kiếm bài này cho muội ấy.

Kiếm Môn có yêu cầu với đệ tử nội môn cực cao, chỉ cần hiểu được linh là trở thành Luyện khí sĩ. Đệ tử thượng viện tuy nhiều, nhưng hằng năm số người có thể bước vào nội môn e là chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đó là điếm mấu chốt chia cách con người và Luyện khí sĩ. Ngoại môn là phàm nhân, còn nội môn là Luyện khí sĩ thần thông quảng đại.

– Kiếm ý trong kiếm bài này không tệ, hẳn là một loại công pháp cực kỳ cao siêu trong Kiếm Môn.

Tiểu đồng Tân Hỏa tỉnh dậy, ngọn lửa bé nhỏ này nhảy ra khỏi Long Lân Kiếm, thật không to hơn hồn phách tí hon của Chung Nhạc lúc này đang đứng trên thân Long Lâm Kiếm tắm lôi đình.

Hai kẻ nhỏ tí xíu ngồi cạnh nhau, Tân Hỏa nhìn kiếm bài to lớn trước mặt, cảm thụ kiếm ý, bèn khen:

– Kiếm ý trong kiếm bài rất cao siêu, kiếm văn có chứa loại công pháp thâm ảo, e là ngươi hiện tại chưa thể tìm hiểu được thấu triệt.

Hồn phách Chung Nhạc hóa thành trạng thái Toại Hoàng, khoanh chân ngồi tắm lôi đình, gật đầu nói:

– Công pháp chất chứa trong kiếm văn này ta cũng cảm thấy được, nhưng đây là công pháp mà Luyện khí sĩ mới có thể tu luyện, ta quả thực cân nhắc không ra.

– Luyện khí sĩ của Kiếm Môn có thể tìm hiểu thấu triệt loại kiếm văn này ư?

Tân Hỏa nghe vậy mà khiếp sợ:

– Tìm hiểu công pháp trong kiếm văn này cần trí tuệ cực cao, cho dù linh thể tiên thiên tối đa cũng chỉ tìm hiểu được bốn năm phần mà thôi. Xem ra Luyện khí sĩ của Kiếm Môn quả thực có không ít người tài trí hơn người!

Chung Nhạc nghe vậy mà mờ mịt, lẩm bẩm:

– Không phải Cấm Nhi sư muội nói hầu hết Luyện khí sĩ đều luyện bộ Canh Kim Kiếm Khí này rồi ư? Sao tân Hỏa lại nói rằng bộ Canh Kim Kiếm Khí này khó có thể lĩnh ngộ được như vậy?

Hắn nghĩ mà chẳng hiểu gì, lại chẳng biết Canh Kim Kiếm Khí mà Khâu Cấm Nhi nói chính là ba mươi sáu loại đồ đằng văn chứ chẳng phải đạo kiếm văn kia.

– Kiếm pháp này tên là Canh Kim Kiếm Khí ư? Sao lại đặt cho nó cái tên chẳng phù hợp chút nào vậy?

Tân Hỏa buồn bực, nghiền ngẫm công pháp trong kiếm văn rồi chỉ bảo Chung Nhạc:

– Công pháp, công pháp, một thứ là công, thứ kia là pháp. Công chính là phương thức tu luyện, pháp là mặt ngoài, là thần thông, là biến tu vi thành uy lực, nên mới gọi là pháp môn! Pháp môn là gì? Vì sao lại có một chữ môn?

Chung Nhạc nghe vậy thì một ý nghĩ lóe lên, hắn đáp:

– Môn là môn hộ! Thứ chất chứa trong cơ thể là tu vi, muốn hóa tu vi thành thần thông, hóa thành uy lực uy năng thì cần có một tòa môn hộ để phóng ra, cho nên mới gọi là pháp môn!

Tân Hỏa gật đầu, khen ngợi:

– Không tệ, cái tên Kiếm Môn của các ngươi chính là có huyền cơ cao siêu giấu ở đó. Nhưng có ít Luyện khí sĩ Kiếm Môn có thể tìm hiểu ra điều này, đều mù quáng học kiếm mà không biết ý nghĩa của nó là gì. Kiếm văn này chính là một bộ công pháp, công cần linh mới luyện được, mà pháp thì đơn giản, chỉ cần kết hợp kiếm văn với đồ đằng văn khác là luyện thành. Thiến biến vạn hóa, có thể nói là tùy theo ý người, khi thi triển ra thì người khác căn bản không biết công pháp vốn có của ngươi là gì. Kỳ quái, đây là một bộ công pháp tầm thường của Luyện khí sĩ Kiếm Môn ư?

Dù Tân Hỏa có kiến thức rộng rãi, sống từ thời Hỏa Kỷ Toại Hoàng tới giờ mà không hiểu được, nên lòng buồn bực không thôi.

Chung Nhạc có phần thất vọng:

– Không tu thành linh là không luyện được ư?

– Chỉ có tu thành linh mới luyện ra được tinh túy của bộ kiếm khí này, hấp thu năng lượng của vạn vật trong trời đất để luyện thành kiếm khí. Nhưng đây là cách mà Luyện khí sĩ bình thường dùng để tu luyện loại kiếm khí này.

Tân Hỏa ngồi trên lưỡi kiếm, rung đùi đắc ý nói:

– Nhưng người thừa kế Tân Hỏa thì không phải khuôn sáo như vậy. Ngươi tuy không phải người thừa kế Tân Hỏa chính thức, nhưng dù sao ta cũng cần dựa vào ngươi để tìm kiếm thần tộc Phục Hy thuần huyết. Nếu bản lĩnh ngươi kém quá thì chẳng phải làm mất mặt ta sao? Ta sẽ bày ra sự ảo diệu của kiếm văn này cho ngươi, để ngươi biết được sự huyền diệu của nó trước đã.

Từ đôi mắt của Tân Hỏa phóng ra hai luồng sáng, tựa như màn che rạp hát đang từ từ kéo ra, chiếu rọi từng chi tiết trên kiếm bài văn. Cùng lúc đó trên mi tâm Chung Nhạc, thần nhãn mở ra nhìn kiếm văn kia. Thần nhãn này chỉ có thể hiển lộ khi hồn phách hóa thành Toại Hoàng. Chung Nhạc nhận ra dùng con mắt này nhìn thì mọi thứ càng thêm rõ ràng, dường như có thể nhìn thấu hư vọng thấy chân thật. Hắn từ kiếm bài nhìn ra kiếm văn đồ đằng duy nhất, chính là dựa vào con mắt thần thứ ba của hồn phách.

Lúc này hoa văn kiếm văn càng lúc càng rõ, từ xa nhìn lại thì hệt như một tòa kiếm môn, một cánh cửa hình kiếm, mà bên trong là kiếm khí.

Cánh cửa này càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, càng lúc càng hùng vĩ. Bên trên cửa là những hoa văn như rồng, như rắn uốn lượn. Đây chính là đồ đằng văn trong đạo kiếm văn kia.

Bản thân kiếm văn là một đồ đằng văn, mà không ai ngờ được rằng đồ đằng văn này lại phức tạp đến thế, lại do vô số đồ đằng văn dựng nên.

Chung Nhạc nhìn thật kỹ, thì thấy nhiều đồ đằng văn giống như đại long, đại mãng uốn mình quanh môn trụ, trông đồ sộ một cách cổ xưa, chấn động lòng người.

Dần dần tòa kiếm môn trước mặt hắn đã cao tới trăm trượng, mà Chung Nhạc thì nhỏ xíu như một ngọn lửa chừng một tấc, nên tòa môn hộ trăm trượng trước mặt hắn dường như đã cao tới vạn trượng. Mặc dù là cao vạn trượng, nhưng hoa văn đồ đằng trên nó trông vẫn rất phức tạp.

Cấu tạo thực tế của đồ đằng văn này phải nói là phức tạp tới mức khiến người ta căm phẫn.

– Cho dù là đồ đằng văn phức tạp như này, vẫn đơn giản hơn quan tưởng Toại Hoàng nhiều.

Chung Nhạc quan sát tòa kiếm môn này, lòng không hề ngại khó chùn bước. Hắn đã được nhìn thấy công pháp phức tạp tới không thể tưởng tượng được, đó chính là Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ mà Tân Hỏa truyền thụ cho hắn. Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ mới thực sự phức tạp, thực sự vô biên, thực sự không thể tưởng tượng được.

Tuy hắn mơ hồ quan tưởng được Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, nhưng về đồ đằng văn chi tiết tạo thành Hỏa Kỷ Cung, Toại Hoàng và Hỏa thụ thì hắn không cách nào quan tưởng ra được.

Muốn quan tưởng ra Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng là một công trình vô cùng to lớn, hơn tòa kiếm môn này rất là nhiều, cần tinh thần lực vô cùng mạnh mới làm nổi.

Nay tinh thần lực của Chung Nhạc hóa thành thức hải rộng ba nghìn mẫu, cho dù có sử dụng hết tinh thần lực thì phỏng chừng cũng chỉ quan tưởng được một đầu ngón tay đầy đủ của Toại Hoàng mà thôi.

– Kỳ thật nền tảng của bộ… Ừm, Canh Kim Kiếm Khí này cũng là quan tưởng. Nếu có được linh, ngươi có thể từ trong kim thiết vật mà luyện ra kim khí, từ trong rừng rậm luyện ra mộc khí, từ sông ngòi luyện ra thủy khí, từ núi lửa mặt trời luyện ra hỏa khí, hóa thành kiếm khí của mình, chứ không chỉ là Canh Kim Kiếm Khí đơn thuần như vậy. Nhưng giờ ngươi chưa tu thành linh nên không thể từ vạn vật luyện ra kiếm khí được.

– Từ

Tân Hỏa cực kỳ ghét cái tên “Canh Kim Kiếm Khí”, cho rằng cái tên này quả thật là sỉ nhục bộ công pháp này, nên có phần miễn cưỡng nói:

– Là dựng dục ra một tòa kiếm môn ở trong thức hải, nuôi dưỡng kiếm khí, nhưng cũng không hẳn là chỉ dùng tinh thần lực để chăm sóc, mà là dựa vào năng lượng của muôn vật trong trời đất. Nếu có được linh thì ngươi có thể từ vật kim thiết luyện ra kim khí, từ cây cối rừng rậm luyện ra mộc khí, từ sông ngòi biển hồ luyện ra thủy khí, từ núi lửa mặt trời luyện ra hỏa khí, để hóa thành kiếm khí của bản thân, chứ không chỉ Canh Kim Kiếm Khí như vậy. Nhưng giờ ngươi còn chưa tu luyện ra linh nên chưa thể luyện ra kiếm khí từ vạn vật trong thiên địa được.

– Từ thiên địa vạn vật lấy ra kiếm khí?

Chung Nhạc nghe vậy mà ngẩn người, không khỏi bội phục Luyện khí sĩ Kiếm Môn, nói:

– Chỉ một bộ công pháp bình thường mà thần diệu khó lường như vậy, truyền thừa của Kiếm Môn quả nhiên hùng mạnh. Tân Hỏa, không tu thành linh thì không thể tu luyện được ư?

Tân Hỏa dương dương đắc ý:

– Hiện tại ngươi không thể từ thiên địa vạn vật luyện ra kiếm khí, nhưng ngươi có tinh khí của thần thú. Tinh khí ấy sớm đã được thần thú tinh luyện xong xuôi, ngươi chỉ cần nắm tinh khí thần thú trong tay là có thể luyện thành thú kiếm khí rồi.

– Thú kiếm khí? Cái tên gì kỳ quái vậy.

– Thật ra là kiếm khí có hình dáng của Long Tướng ấy.

Tân Hỏa nghĩ nghĩ rồi nói:

– Thú kiếm khí nghe đúng là kỳ quái thật, chi bằng đặt tên là Long Tướng kiếm khí. Ngươi có thể dùng tinh khí trong nội đan thần thú để luyện thành Long Tướng kiếm khí. Giờ thì ngươi hãy quan sát cẩn thận tòa kiếm môn này, đến khi hoàn thiện kiếm môn rồi thì từ nội đan thần thú hấp thu tinh khí rồi đưa vào trong kiếm môn.

Chung Nhạc chớp chớp mắt:

– Này Tân Hỏa, có cái gì cần phải cẩn thận không?

– Không, ngươi cứ an tâm tu luyện, ta cam đoan ngươi không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào…

Sau một lúc lâu, hồn phách Chung Nhạc bị tinh khí thần thú đầy hung mãnh xâm nhập, hóa thành một con Long Tướng đứng trong lôi đình, bị đánh cho toàn thân cháy đen thui, hắn căm giận nhìn ngọn lửa nhỏ trên thân kiếm.

– À thì, hình như cũng có chút xíu nguy hiểm ấy mà.

Tân Hỏa chột dạ:

– Nhưng cũng không phải là quá nguy hiểm, ngươi cẩn thận chút là được.

Chung Nhạc mất nửa ngày mới luyện hóa được tinh khí thần thú dư thừa, hồn phách khôi phục về trạng thái Toại Hoàng, hắn lại dùng tinh thần lực xây dựng một tòa kiếm môn, rồi cẩn thận hấp thu tinh khí thần thú rồi đưa vào trong kiếm môn.

Mười ngày sau, hắn cuối cùng cũng luyện thành Long Tướng kiếm khí. Đạo Long Tướng kiếm khí này dài tới năm thước, có hình dáng như một con Long Tướng đang phóng vụt đi, mà lại còn vô cùng sắc bén, lại đầy sát tính thú tính mênh mông như biển máu tươi.

Long Tướng kiếm khí vừa xuất hiện, không khí dường như sắp bốc cháy, trở nên đỏ rực.

Chung Nhạc lập tức tế Long Lân Kiếm, cho va chạm với Long Tướng kiếm khí, một tiếng xoẹt vang lên, Long tướng kiếm khí bị Long Lân Kiếm chém đứt, khiến hắn không khỏi nhíu mày.

– Muốn hơn mười ngày mà thắng được hồn binh nào có dễ.

Chung Nhạc lập tức dùng ý nghĩa, lúc này Long Tướng kiếm khí bị cắt thành hai nửa từ từ phục hồi lại. Hắn thầm nghĩ:

– Long Lân Kiếm dẫu sao cũng là do huyền thiết và huyền kim tạo ra, thuộc hàng thượng phẩm trong đám hồn binh của đệ tử thượng viện, nếu Long Tướng kiếm khí chỉ được tu luyện trong chục ngày mà chặt đứt được Long Lân kiếm thì thật quá khoa trương. Nhưng điểm tốt của Long Tướng Kiếm khí so với hồn binh là không cần tế hồn, dù kiếm khí bị phá thì ta cũng không tổn thất bao nhiêu.

Hắn chỉ ngón tay ra, Long Tướng kiếm khí bay vào trong hộp kiếm. Hắn lại giơ ngón tay ngoắc xuống, Long Tướng kiếm khí từ từ bay ra rơi vào mi tâm hắn, tiếp tục hấp thu tinh khí thần thú, làm cho kiếm khí thêm mạnh, thêm củng cố.

Đạo kiếm khí này ngày đêm đều được đề thăng, mà đồ đằng văn tạo nên kiếm môn cũng từ từ vững chắc. Với tốc độ này, việc Long Tướng kiếm khí vượt qua Long Lân kiếm là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

– Vô Cấm Kỵ Quyết Đấu cuối năm sắp diễn ra rồi, không biết trước lúc đó đạo Long Tướng kiếm khí này của ta có thể tăng lên tới cấp độ nào?

Chung Nhạc thầm nghĩ.

Đột nhiên Tân Hỏa nhảy dựng lên, vỗ tay bôp bốp rồi nói:

– Ta có cái tên rất hay! Sau này đừng có gọi là Canh Kim Kiếm Khí nữa, kiếm khí do môn công pháp này biến thành thiên biến vạn hóa, luyện linh của thiên địa vạn vật làm kiếm khí, vậy hãy gọi là Tự Tại Đại Kiếm Khí đi!

– Tự Tại Đại Kiếm Khí?

Chung Nhạc nghe vậy ngớ ra, vội đề nghị:

– Chi bằng gọi là Đại Tự Tại Kiếm Khí đi, nghe hay hơn nhiều.

– Gọi là Tự Tại Đại Kiếm Khí thì khí phách hơn nhiều! Chỉ phất tay một cái là kiếm khí hùng mạnh chém xuống, ngươi thấy có lợi hại hay không?

Đọc truyện chữ Full