DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bá Vương Sủng Ái Cô Vợ Mù
Chương 84: Ông chủ lớn

Biểu cảm của mấy sinh viên trí thức kia chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.

***

Tiết trời vào buổi sáng tháng Mười mang theo ý lạnh nhàn nhạt, đã gần một năm rồi Mạnh Thính không gặp được Giang Nhẫn, giờ phút này khi gặp lại, cô bỗng ngây ngẩn cả người.

Hơn nửa năm trước Giang Nhẫn vẫn phải mỉm cười tiếp đón, kính rượu các vị lão tổng ở Tiểu Cảng Thành.

Mà ngay bây giờ đây, người con trai với mái tóc đen cắt gọn gàng, thắt một chiếc cà vạt vô cùng chỉn chu, mặc trên người bộ âu phục được cắt may hoàn hảo, mở cửa bước xuống chiếc xe Bentley sang trọng. Từ đầu đến chân đều toát ra khí chất của một người thành danh, phát đạt.

Anh nhếch khóe môi, nhìn cô đang từ từ tiến lại gần.

“Sao vậy, không nhận ra anh nữa rồi à?”

Cô gật đầu, nhìn chăm chú vào anh không buồn chớp mắt.

Giang Nhẫn ở trước mặt cô bây giờ không giống với chàng thiếu niên mang theo chút tự ti trong quá khứ nữa, ngược lại anh cực kỳ giống với người trong trí nhớ của cô, một doanh nhân xa lạ lạnh lùng.

Lạnh lùng không hề thích cười, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tàn nhẫn vô tình.

Trong lúc nhất thời cô có chút không dám nhìn anh.

Dường như đã đi qua một cánh cửa của thời gian, Mạnh Thính từng chút một chứng kiến anh trưởng thành. Nhưng cô vẫn còn quẩn quanh trong từng năm tháng trôi qua, tựa như bị bao vây bởi từng tầng tầng lớp lớp sương mù không tài nào nhìn thấu được kiếp trước kiếp này.

Giang Nhẫn nhíu mày.

Cho đến giờ phút này cảm giác khẩn trương thấp thỏm của anh vẫn còn chưa biến mất, đến mức trên mặt anh không có lấy một ý cười nào. Một khi anh không cười, liền sẽ khiến cho người ta cảm thấy thật xa cách và lạnh lẽo.

Mạnh Thính nghiêng đầu, đưa mắt nhìn anh đã đổi chiếc xe mới, cảm thấy người con trai này trưởng thành thật là nhanh chóng.

Trên tay anh còn đeo một chiếc đồng hồ sang trọng có tiếng.

Thậm chí Mạnh Thính còn không dám chạy nhào vào trong ngực của anh.

Giang Nhẫn tiến lên hai bước, trong cái lạnh của buổi sớm mai ôm lấy thân thể mềm mại ngát hương của cô: “Mới có bao lâu mà em đã quên anh luôn rồi hả?”

Chắc có lẽ một ngày nào đó anh sẽ bị cô làm cho tức chết.

Không khen anh đẹp trai, cũng không khen anh lợi hại, còn dám không nhận ra anh nữa chứ.

Cằm anh đặt trên bả vai cô, khẽ nói: “Anh là Giang Nhẫn, là người đàn ông của em.”

Mạnh Thính chớp mắt vài cái, nhỏ giọng nói với anh những lời trong lòng mình: “Nhìn anh không quen thuộc chút nào hết.”

“Cái gì mới là quen thuộc?” Anh nhịn không được cười lên, “Chính là bộ dạng người dính đầy xi măng giống như năm ngoái sao?”

Mạnh Thính không đáp, gò má cô phiếm hồng.

Cô luôn cảm thấy khí thế của anh hôm nay không chỉ mạnh mẽ gấp mười lần, không lẽ trở thành ông chủ lớn thì sẽ có biến hóa to lớn như thế sao?

Giang Nhẫn cong môi, mở cửa bên ghế lái phụ ra cho cô: “Lên xe trước rồi nói nhé?”

“Được.” Dù sao ở đây cũng là dưới ký túc xá của nữ sinh, anh lái chiếc xe sang trọng này đến đây cũng đã tạo nên tiếng vang lớn lắm rồi, có không ít nữ sinh buổi trưa không có tiết, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ mà chạy ra âm thầm lặng lẽ ló đầu nhìn xuống.

Mạnh Thính không thích bị người khác vây quanh quan sát như vậy, cô không do dự mà bước lên xe.

Giang Nhẫn nhổm người sang thắt dây an toàn cho cô, nhấn ga chạy một đường ra ngoài cổng trường. Sương mù sáng sớm dần tan đi, Mạnh Thính cực kì tò mò: “Anh kiếm được rất nhiều tiền sao?”

Anh không nhịn được cười đáp: “Ừm, rất nhiều tiền.”

Đối với những người có xuất thân “sinh ra đã ngậm thìa vàng” như Giang Nhẫn mà nói, khi anh nói rất nhiều tiền thì thật sự rất giàu có thịnh vượng lắm rồi.

Anh không nhịn được muốn xem biểu hiện của cô.

Đôi mắt to của cô đang ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, dường như có chút lơ đãng.

Giang Nhẫn đạp phanh xe lại đỗ ở một góc trên sân trường.

Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn vài cái rồi đưa cho cô: “Em đọc đi.”

Mạnh Thính rũ mắt nhìn, là một tin tức nổi bật, chủ yếu xoay quanh hạng mục bất động sản “Lắng Nghe*” của thành phố H và ông chủ của hạng mục này là Giang Nhẫn.

(*) gốc là 聆听 (Linh Thính), có chữ “Thính” trong tên của Mạnh Thính.

Cô cắn môi, ráng nhịn lại ý cười. Liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người con trai kế bên, giọng nói trong veo của Mạnh Thính cất lên dựa theo đoạn tin tức với nội dung tâng bốc anh: “Giang tổng tuổi trẻ tài cao, có tầm nhìn độc đáo, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã trở thành người tiên phong trong lĩnh vực bất động sản trong nước. Tổng giá trị con người của Giang tổng đã hơn mấy trăm triệu, theo đà giá nhà ở đang tăng tốc trong năm nay, anh ấy xứng đáng được gọi là ông hoàng trong ngành.”

Cô quan sát anh, người con trai đang nghiêm mặt, vẻ mặt không cảm xúc, nhưng vẫn luôn một mực chú ý đến phản ứng của cô.

Không biết cái tin tức này là do ai viết, thật xấu hổ quá đi.

Cô biết Giang Nhẫn muốn nghe cái gì, khi nãy gặp nhau cô còn nói anh thật xa lạ khiến cho anh vô cùng mất mác.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau mấy giây, Mạnh Thính rốt cục nhịn cười không được, ánh mắt cô trong suốt: “Giang tổng thật là lợi hại nha.”

Khóe môi Giang Nhẫn cong lên, thản nhiên nói: “Ừm.”

Cô tiếp tục khen: “Tuổi trẻ tài cao, khôi ngô xuất chúng, phóng khoáng tự nhiên, ông hoàng của bất động sản.”

Giang Nhẫn nghiêng người qua, trong mắt mang theo ý cười: “Em nói thật hay giả đó?”

Đôi mắt Mạnh Thính híp lại thành vầng trăng khuyết: “Có phải anh đang phấn khích muốn chết luôn rồi phải không?”

“Mạnh Thính.” Anh khẽ cười, “Lần sau không cho phép em hỏi câu này khi khen một người hoàn mỹ như anh đâu đấy.”

Nhìn là biết đáp án rồi còn gì.

Cô rất ngoan, không hỏi thì không hỏi. Nhiệt độ trong xe hơi cao, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút cho thông khí: “Lần này anh đến thành phố B trong bao lâu? Chừng nào anh về lại thành phố H?”

“Không về nữa, ở đây nuôi em.”

Mạnh Thính mở to hai mắt: “Nuôi, nuôi em?”

Lúc trước khi anh nói câu này cô còn không cho là thật, bây giờ nhìn dáng vẻ của Giang Nhẫn thế này, thật sự muốn ngang nhiên quang minh chính đại làm bạn trai của cô. Thật khiến cô có cảm giác như đang mơ vậy.

Thiếu niên này vào năm ngoái, ở sân trường đại học B, chỉ khi màn đêm buông xuống không ai có thể trông thấy anh được nữa thì anh mới thoải mái tự nhiên cùng cô đi tản bộ. Anh sợ rằng cô sẽ bị lôi kéo vào trong những tin đồn thất thiệt khiến cho cuộc sống đại học của cô trôi qua không được dễ dàng.

Nhưng ngay bây giờ đây anh bày ra dáng vẻ hận không thể thông báo cho toàn bộ thế giới biết được “Ông đây là người đàn ông của em”, khiến cho cô trong phút chốc không thể nào thích ứng được.

Giang Nhẫn cười nói: “Em dám nói không thử xem.” Đầu ngón tay anh chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Xin lỗi em, là anh đến muộn.”

Giang Nhẫn lái xe ra ngoài trường đi đến một khu nhà, giá phòng xung quanh đại học B rất đắt, nhưng bây giờ đối với Giang Nhẫn mà nói, cũng chỉ là một ít tiền.

Thành phố H bên kia chỉ còn chờ đợt siêu bão lợi nhuận kéo về mà thôi, giá phòng đắt đỏ chạm tay là có thể bỏng, nhưng anh căn bản không còn lo về vấn đề tiền bạc nữa.

Giang Nhẫn đưa chìa khóa cho Mạnh Thính để cô mở cửa.

Một căn nhà hai ba trăm mét vuông khiến cho cô ngây ngẩn cả người.

Giang Nhẫn mở rộng một tầng lầu, cho cô một căn nhà mới.

Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, căn phòng này đã sớm sửa xong rồi, thậm chí còn có bậc thang xoay tròn. Đèn thủy tinh treo bên dưới, mặt tường được trang trí theo kiểu hồ cá, bên trong còn có mấy chú cá vàng đang quẩy đuôi bơi lội.

Ghế sô pha rất ấm áp.

Giang Nhẫn từ phía sau ôm lấy cô: “Thích không?”

Mạnh Thính bị hù dọa rồi.

Mặc dù cô biết Giang Nhẫn rất hào phóng, nhưng một Giang Nhẫn có tiền thế này quả thật rất dọa người à nha. Lúc anh chỉ có mười hai tệ đã dùng toàn bộ số tiền đó để mời cô ăn cơm, nhưng bây giờ khi anh đưa cho cô cả một căn phòng xa hoa như thế quả thật như hai người khác nhau vậy.

Vốn đã quen thuộc với lối sống nghèo giản đơn, chuyện này xảy ra đột ngột khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.

Mạnh Thính nhẹ nhàng nói: “Em không muốn cái này đâu, anh thật đáng sợ quá.”

Anh vòng chặt tay đặt ở trên vòng eo nhỏ nhắn của cô, cong môi cười, nói ra từng chữ một: “Em chắc chắn sẽ thích.”

***

Lời đồn lan truyền nhanh chóng, chuyện buổi sáng xe Bentley sang trọng tiến vào khuôn viên trường đã lan truyền khắp toàn bộ trường học. Đám sinh viên cũng không ngốc, chuyện này trùng hợp với dòng chữ màu đỏ thông báo hoan nghênh kia của nhà trường, bọn họ liền đoán ra được thân phận của người kia.

Đó là ông hoàng đi đầu trong lĩnh vực bất động sản không hề tầm thường – Giang tổng.

Giang tổng lái xe tới trường học, quên luôn hiệu trưởng và chủ nhiệm.

Chỉ đi đón vị hoa khôi khoa Luật – Mạnh Thính.

Khoan nói đến những người ngoài cuộc không hiểu chuyện, ngay đến cả Tống Hoan Hoan cũng cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ. Cô nàng lôi kéo Mễ Lôi cũng đang mù mờ giống mình: “Bạn trai Mạnh Thính không phải là cái người đi làm ở công trường đó sao?”

Mễ Lôi cũng ngây ngốc: “Làm ở công trường là tin đồn thôi mà, cậu hỏi tớ tớ làm sao mà biết được.”

“Cả người toàn là xi măng không phải làm ở công trường thì còn gì nữa?”

Mễ Lôi trầm mặc một lát: “Cũng có thể là ông chủ đang lập nghiệp.”

“…”

Tống Hoan Hoan: “Cậu nghĩ xem đây có phải là bạn trai cực phẩm mới toanh mà Mạnh Thính vừa tìm ra được thì sao?”

“Cậu lên mạng tra thông tin về tổng giám đốc Giang là biết.”

“Ừ ha.” Có trời mới biết bây giờ hai tay của cô nàng đều đang run rẩy.

Tống Hoan Hoan ấn mở một trang web, gõ vào mấy chữ “Tổng giám đốc Giang của hạng mục bất động sản Lắng Nghe.”

Một loạt các tin tức lớn nhảy ra, không chỉ có như thế, phía trên còn liên quan đến tập đoàn Tuấn Dương của nhà họ Giang.

Tống Hoan Hoan chết lặng tắt trang web, một hồi lâu sau cô nàng mới tiếp thu được vị ông chủ lớn kia tên gọi là Giang Nhẫn.

Đã từng là thái tử gia của Tuấn Dương, bây giờ mọi người đều xôn xao gọi anh bằng một thân phận mới khác, đó là ông chủ lớn của công ty Hi Đình.

Nếu là nói trước đây, ông chủ Giang vẫn được xem là một phú nhị đại*, thì bây giờ anh đã tự mình trở thành đại biểu cho những người giàu có.

(*) Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này thường được dùng ở Trung Quốc để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước. Hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn tại Trung Quốc. Nói đơn giản chính là những đứa con sinh ra trong gia đình có cha mẹ giàu có.

Mặc kệ là vế trước hay vế sau thì đều khiến cho người ta phải kinh ngạc đến ngẩn người.

Trước tám giờ ba mươi lăm phút sáng hôm nay, tất cả mọi người đều cho rằng vị bạn trai kia của Mạnh Thính chỉ là một tên đắp gạch ở công trường, nhưng từ sau tám giờ ba mươi lăm phút trở đi, cái người đắp gạch kia vậy mà lái một chiếc Bentley, diện âu phục giày da, lấy thân phận là khách quý của hiệu trưởng tiến vào sân trường.

Những kẻ từng bàn tán soi xét hoa khôi khoa Luật, xem cô như trò cười tiêu khiển lúc trước, bây giờ đây đã phải tự mình vả mặt đau nhức vô cùng.

“Không phải chứ, đó chính là người bạn trai lúc trước của cô ta sao! Các cậu nhìn lầm rồi chăng, bạn trai cô ta là Giang tổng?” Không phải là cái người đắp gạch nghèo túng quẫn không có tiền đó sao!

“Buổi sáng nhiều người nhìn thấy như vậy, sao có thể là giả được nữa?”

“Giống như đang nằm mơ vậy.”

Ngẫm lại trước đây bọn họ chế giễu cười nhạo, đem bạn trai Mạnh Thính với bạn trai của Chu Tịnh ra so sánh nữa chứ.

Lúc ấy cảm thấy bạn trai của Chu Tịnh nho nhã gia thế lại tốt, còn rất lãng mạn, mua quần áo mới cho Chu Tịnh, đưa cô ấy đi dùng bữa tối dưới nến.

Còn bạn trai của Mạnh Thính chỉ mời cô đi ăn ở một tiệm mì hoành thánh nho nhỏ, chuyện này đã trở thành một câu chuyện cười khôi hài.

Thế nhưng người con trai lúc trước bị một đám người chê cười là không học thức, bây giờ người ta chỉ tiện tay thôi đã tài trợ cho trường một số tiền lớn, gia thế cực kỳ ‘khủng’, giàu có quyền thế một tay che trời.

Trong năm nay, chỉ với một căn nhà thôi cũng đủ để hưởng thụ cuộc sống khá giả.

Sau khi hoàn thành xong công trình kia, thì sự xuất hiện của anh đã trở nên vô cùng rực rỡ chói mắt.

Giang tổng là một chàng trai thành thục, chín chắn và mạnh mẽ, bỏ xa rất nhiều so với tên bạn trai ngây thơ như con nít ranh kia của Chu Tịnh.

Lời đồn này lan truyền rất rộng rãi, bởi vì quá mức nổi trội, hơn phân nửa người đều không tin tưởng. Bọn họ thậm chí còn hoài nghi rằng Mạnh Thính rốt cuộc đã thông suốt đổi bạn trai mới mà thôi.

Trong lúc người ở hai phía tranh chấp không hạ nhiệt thì Giang Nhẫn đang dẫn Mạnh Thính đi mua quần áo và dùng cơm.

Lúc trước khi anh dẫn cô đi siêu thị, trên người chỉ có vẻn vẹn bốn trăm tệ.

Bây giờ ngay trong trung tâm thương mại, Mạnh Thính bị anh nắm chặt tay cưỡng ép phải mua đồ.

Mạnh Thính lên tiếng: “Thôi không cần đâu, chúng ta về nhà trước đi.”

“Buổi tối năm ngoái lúc anh trở lại thành phố B, đi bộ từ trường học của em quay về nhà mình, đi đến rạng sáng bốn giờ. Lúc đó khi anh trông thấy tủ kính chứa đầy quần áo xinh đẹp thì đã muốn tất cả những thứ đó thuộc về em rồi.”

Toàn bộ những gì tốt đẹp nhất trên thế giới, đều nên thuộc về cô.

Mạnh Thính cảm thấy vừa cảm động vừa buồn cười: “Vậy thì cũng phải từ từ mua có được không? Anh không sợ em như vậy sẽ càng làm em tham lam tiền bạc của anh sao?”

Trong mắt Giang Nhẫn mang theo ý cười: “Càng tham càng tốt. Có anh ở đây, cả đời sẽ kiếm tiền cho em tiêu xài.”

Gò má cô nóng lên.

Cô không thể nào nhanh như vậy đã tiếp nhận được chuyện này, Giang Nhẫn cũng không ép buộc cô nữa. Anh dẫn cô đi dùng cơm nước xong xuôi rồi đưa cho cô một văn kiện.

Buổi chiều đầu thu, trước cửa sổ sát đất.

Anh sờ vào tóc cô: “Năm nay em lên năm hai rồi.”

Mạnh Thính nhìn xấp văn kiện với nội dung chuyển nhượng cổ phần, anh nắm chặt tay cô, nhét vào đó một cây bút.

“Nếu không mua đồ thì em ký tên đi.”

Mạnh Thính hoảng loạn muốn chết rồi, là chuyển nhượng cổ phần đó, Giang Nhẫn điên rồi sao?

Giang Nhẫn vẫn điềm tĩnh hướng dẫn cô: “Ký ở chỗ này nè.”

Anh chỉ vào chỗ trống trên tờ giấy, khẽ hôn nhẹ lên khóe miệng cô.

Vừa ôn nhu vừa bá đạo.

Giang Nhẫn nuôi một người con gái với số tiền lớn như thế, ba anh mà biết được chắc sẽ tức chết đi. Mạnh Thính chặn mặt của anh lại: “Không ký, bây giờ anh quá kích động rồi, đang không tỉnh táo. Đợi anh bình tĩnh lại rồi chúng ta hãy nói đến chuyện này nhé.”

Số tiền hơn trăm triệu lận đó, đây không phải mấy tờ giấy nháp bình thường đâu.

“Anh rất tỉnh táo.” Anh nói, “Cái gì cũng đều cho em hết, em yêu anh không?”

Cô mở to hai mắt, hồi lâu sau mới đem đống giấy tờ kia nhét lại trong tay anh.

Văn kiện chuyển nhượng cổ phần kia cũng không phải mới làm hôm nay, vậy nên những thứ này anh đã trù tính trong bao lâu rồi?

Cô cảm thấy anh muốn một người con gái đến điên rồi. Nếu người con gái mà anh ấy muốn điên không phải là mình, cô vẫn có thể xem như một chuyện mới lạ lý thú mà nghe một chút, nhưng bây giờ thực sự là không thể cười nổi.

Mạnh Thính chăm chú nhìn anh: “Từ từ đi anh.”

Chuông điện thoại di động vang lên.

Giang Nhẫn trầm mặc hồi lâu mới cong môi: “Được.”

Là Tôn Nghị gọi đến.

Giang Nhẫn nói chuyện với ông ấy vài câu, sau đó cười đáp được rồi.

Giang Nhẫn cúp điện thoại, không cách nào thoát ra khỏi sự kích động vừa rồi. Anh nhìn Mạnh Thính nói: “Có biết vốn dĩ hôm nay anh định làm gì không?”

“Không biết.”

“Lúc đầu anh nên đi thảo luận với bọn họ về bài phát biểu.”

Mạnh Thính bỗng có một dự đoán đáng sợ: “Diễn thuyết ở trường của bọn em sao?”

Anh khẽ cười trêu đùa cô: “Phải đó, người chỉ có bằng cấp ba như anh sẽ dốc lòng mang đến bài phát biểu truyền cảm hứng cho các sinh viên đại học danh tiếng tụi em đó nha, có vui không nào?”

Biểu cảm của mấy sinh viên trí thức kia chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.

Đọc truyện chữ Full