DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 18: Bà nhịn!

Tô Lăng Phỉ hoàn toàn thua trận trước mặt Lý Lệ, cùng câu chào hỏi nhưng Trương Vệ Đông thì phất tay cười với Lý Lệ, còn đối với cô thì hoàn toàn lờ đi khiến cho trong lòng cô càng tủi.

Tô Lăng Phỉ và Lý Lệ nhanh chóng gọi đồ ăn, bê bát đĩa đến bàn Trương Vệ Đông, ngồi đối diện với hắn.

Trước đó Lý Lệ nghe Tô Lăng Phỉ nói tuy thấy hơi phóng đại, nhưng người ở tuổi này lại có bằng cấp như cô, đồng thời còn là giảng viên đại học, coi như sự nghiệp thành công, dung mạo không thể nói là quá đẹp nhưng cũng ưa nhìn, muốn tìm đối tượng thích hợp quả thực khá khó khăn. Trước kia từng không thiếu người giới thiệu đối tượng cho cô, không phải là cô chướng mắt với người ta, mà là người ta chướng mắt cô, hoặc nghe cô vừa là tiến sĩ vừa là giảng viên thì dứt khoát cả mặt mũi cũng không dám nhìn. Đến giờ đã hơn ba mươi vẫn còn độc thân. Cho nên Lý Lệ thấy Trương Vệ Đông có dáng người nhã nhặn đẹp trai, vừa vặn lại là tiến sĩ mới lấy bằng, vừa là giảng viên đại học, đương nhiên muốn cố gắng, không chừng ông trời mở mắt cho cô ôm anh đẹp trai về nhà.

Mấy năm nay Lý Lệ đi xem mắt không dưới hai mươi lần, coi như thân kinh bách chiến, lại có tâm theo đuổi anh chàng đẹp trai trước mắt này, tất nhiên là nghĩ biện pháp nói chuyện với Trương Vệ Đông để lôi kéo tình cảm.

Trương Vệ Đông chính là cái người chậm hiểu làm người ta phát bực. Người khác không nói chuyện với hắn thì hắn cũng lười trả lời, nhưng nếu người khác chủ động, vậy thì hắn tuyệt đối không thể hiện cái mặt lạnh không để ý tới người. Cho nên Lý Lệ đã nhiệt tình bắt chuyện, hay người liền vừa nói vừa cười, trông như đôi bạn cũ lâu năm vậy.

Tô Lăng Phỉ nhớ lúc ở văn phòng buổi sáng hai người cô nam quả nữ, một trước một sau trong cái văn phòng hơn một giờ mà đến cả rắm Trương Vệ Đông cũng không đánh một cái. Giờ ngồi với Lý Lệ lại vừa ăn cơm vừa cười cười nói chuyện, hơn nữa không thèm liếc cô một lần, hoàn toàn xem cô như không khí. Tô Lăng Phỉ tức giận thiếu chút nữa muốn lật bàn.

Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa càng trợn tròn mắt. Lần đầu tiên họ chứng kiến trong trường có giáo viên trâu bò như thế, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người mà bỏ qua sự tồn tại của đại mỹ nữ Tô!

Nhưng điều làm Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa phải há hốc mồm còn ở phía sau! Chỉ thấy Tô mỹ nữ từ đầu đến cuối bị Trương Vệ Đông làm lơ chẳng những không nổi giận, lúc bữa cơm trưa kết thúc còn nở nụ cười ngọt ngào với Trương Vệ Đông, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, vô cùng nhẹ nhàng nói:

- Thầy Trương, tối nay có thể không?

Xoạch một tiếng, đũa của Đổng Vân Kiệt rơi xuống đất.

Lại xoạch một tiếng, miếng thịt kho tàu trên miệng Triệu Minh Hoa quay trở lại chén.
Không phải đâu, đây còn là giáo sư mỹ nữ Tô Lăng Phỉ danh chấn đại học Ngô Châu sao? Là Tô mỹ nữ khiến cho đàn ông con trai toàn trường đánh nhau vỡ đầu cũng không thể âu yếm đó sao?

Lần nữa Trương Vệ Đông ngửi được mùi vị âm mưu trong nụ cười đẹp của Tô Lăng Phỉ, khẽ chau mày, tỏ vẻ không hiểu phong tình hỏi ngược lại:

- Chuyện gì?

Xoạch một tiếng, chiếc đũa Đổng Vân Kiệt vừa nhặt lên lại rơi xuống đất.

Lại xoạch một tiếng, miếng thịt kho tàu Triệu Minh Hoa vừa đưa lên miệng lại rơi tiếp.
Xin ông anh nhìn cho rõ nha, thầy Trương, đây là Tô mỹ nữ đại danh đỉnh đỉnh đại học Ngô Châu đấy! Sao ông anh có thể nói với cô ấy như thế chứ?

Có điều oán thầm thì oán thầm, nhưng nghĩ xem có bao nhiêu anh hùng hảo hán như tre già măng mọc của đại học Ngô Châu chìm nghỉm trước mặt Tô đại mỹ nữ, hoàn toàn mất hết phong cách đàn ông, nhìn lại dáng vẻ trâu bò hò hét của Trương Vệ Đông, Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa thật sự cảm thấy Trương Vệ Đông làm mát mặt bao đấng mày râu. Cảm giác hào hùng của đấng anh hào xông lên đầu, lưng cũng thẳng hơn, nghĩ thầm, đừng nhìn thầy Trương tuổi trẻ, người mảnh da mặt trắng, nhưng là một người đàn ông đích thực!

Thấy mình đã hạ thấp lòng tự tôn, tươi cười hỏi vậy mà Trương Vệ Đông xa cách như thế, còn ra vẻ mất kiên nhẫn hỏi nàng có chuyện gì, Tô đại mỹ nữ tức đến mức ngực muốn nổ tung.

Nhịn! Bà nhịn!

Bộ ngực cao ngất của Tô mỹ nữ chập chờn gợn sóng mê người, sau đó lại cười tủm tỉm nói:
- Chuyện gì à? Tất nhiên là muốn anh mời khách!

Liên tiếp qua mấy lần rèn luyện, tố chất tâm lý của Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, lần này không thất thố. Chỉ thấy mỹ nữ Tô không chỉ không nổi giận mà còn cười tủm tỉm nói muốn Trương Vệ Đông mời khách ăn cơm, thì sự kinh ngạc tất nhiên là khó tránh khỏi.

Nếu đổi thành vị nam sĩ khác, được mỹ nữ Tô đuổi theo muốn mời khách, chắc là phải hạnh phúc đến mức cho rằng phần mộ tổ tiên bốc khói xanh. Nhưng Trương Vệ Đông tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy. Tiền trong túi áo hắn vốn không nhiều, cho dù hôm qua lấy được hai ngàn tệ về, tất cả tài sản cũng chỉ có hai ngàn đó thôi, sao có thể tùy tiện dùng tiền. Đương nhiên nếu đổi người hỏi là Lý Lệ thì hắn cũng phải hào phóng một lần, dù sao thì người ta vừa thấy mặt đã bắt chuyện với hắn, nhiệt tình thân thiết thế kia khiến Trương Vệ Đông có cảm giác cảm động khi tha hương gặp cố tri. Còn mỹ nữ Tô ấy à? Từ buổi sáng lần đầu gặp, Trương Vệ Đông đã liệt cô nàng vào sổ đen, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ lãng phí tiền tài trên người cô. Hơn nữa, nếu cô ta chủ động mở miệng thì dựa vào đâu còn muốn hắn phải mời khách?

Cho nên Trương Vệ Đông nghe vậy lại nhíu mày, ra vẻ chuyện đương nhiên hỏi ngược lại:

- Tại sao phải mời khách?

Dù Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đã củng cố tinh thần hơn nhiều, nghe vậy vẫn phải nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu không phải vừa rồi chứng kiến Trương Vệ Đông và Lý Lệ cười cười nói nói, họ thực sự hoài nghi Trương Vệ Đông là cái thằng có chỉ số tình cảm dưới mức độ âm. Nhưng một người đàn ông con trai có thể nói chuyện hòa hợp với cô gái có nhan sắc trung đẳng như Lý Lệ, hiển nhiên không phải gã đàn ông có chỉ số tình cảm thấp. Ít nhất dù thấp cũng không thấp đến độ hỏi tại sao phải mời mỹ nữ ăn cơm.

Tuy rằng khi muốn Trương Vệ Đông mời khách ăn cơm thì Tô Lăng Phỉ không có lòng tốt gì, nhưng thấy hắn hỏi lại như vậy, giống như không ai cần cô, đừng nên quấn quít hắn, lập tức bộ ngực cao vút lại sóng cả phập phồng.

Trương Vệ Đông ngồi đối diện Tô Lăng Phỉ nên thấy hoa mắt một trận. Hắn nhớ lại cảnh xuân hôm đó, nghĩ thầm, thực ra bộ ngực của bà cô này nhìn hay đấy, vừa lớn lại vừa trắng, đáng tiếc tâm nhãn thì hơi nhỏ!

Đương nhiên Tô Lăng Phỉ không biết mình trong mắt Trương Vệ Đông đã thành loại gái ngực to não không to, nhớ tới kế hoạch trong lòng, rốt cuộc đã thầm trấn an mình: “Nhịn, bà nhịn nữa! Xem tối nay bà hành hạ thế nào!”

- Phòng chúng ta có quy định người mới vào phải mời khách.

Tô Lăng Phỉ chớp chớp hai mắt thật to, dùng ngữ điệu nghịch ngợm nói.

Có chuyện như thế sao? Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa nghe vậy nao nao, liếc nhìn nhau một cái, đều thấy hoang mang trong mắt người kia. Nhưng Tô mỹ nữ đã nói như vậy, họ đương nhiên không dám mở miệng nghi vấn.

Trương Vệ Đông mới tới, đương nhiên không biết văn phòng có quy định này không, lúc này tự nhiên không thể ra vẻ quá mức keo kiệt, đành nói:

- Thì ra là vậy, vậy hai vị đồng sự khác trong phòng có rảnh không?

- Thầy Tiền và thầy Vương về nhà rồi, có lẽ phải đến khai giảng mới tới.
Tô Lăng Phỉ thành thật nói.

- Đã vậy thì chờ họ đến rồi hãy mời cùng.

Trương Vệ Đông coi là đương nhiên nói.

Lời đã nói đến mức này, Tô Lăng Phỉ cũng bất kể, da mặt dày thì da mặt dày. Đôi mắt sóng sánh quyến rũ nhìn Trương Vệ Đông, ngữ điệu nũng nịu dịu dàng nói:

- Tối nay người ta không có chỗ ăn cơm, hôm nay anh mời một chầu đã, chờ họ tới đủ rồi lại mời nữa là được mà!

Đọc truyện chữ Full