DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 7: Bảo tiêu Trung Nam Hải? Hoàng Phi Hồng?

- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Có tiếng động lớn vang lên, hơn mười chiếc xe mô-tô kéo theo một trận cuồng phong vượt qua Trương Vệ Đông, sau đó xoay đuôi, lốp xe lê từng vệt đen ngòm trên đường, ngăn cản đường đi của Trương Vệ Đông. Chính giữa đám xe là một người đàn ông có thân hình cao lớn, cơ ngực nhô lên, cưỡi chiếc mô-tô Halley màu đen, tay nắm ống tuýp, tạo hình rất giống Schwarzenegger, rất uy mãnh. Người đó chính là tên Hổ.

Gần như cùng lúc đó, tiếng xoẹt xoẹt lại vang lên, lại có hơn mười chiếc mô-tô chạy như bay đến, đứng lại sau lưng Trương Vệ Đông, phối hợp với hơn mười chiếc xe trước mặt vừa vặn hình thành một vòng tròn, bao vây Trương Vệ Đông lại.

Trương Vệ Đông hơi nhíu mày, ánh mắt chậm rãi đảo qua bọn côn đồ cưỡi mô-tô, tay cầm ống tuýp, cuối cùng rơi vào một chiếc xe việt dã hiệu Land Rover màu đen ở ngoài vòng vây.

Mái tóc phấp phới, khuôn mặt mặt thon gầy, quần áo chỉnh tề, Thiết thủ Đỗ Uy miệng ngậm điếu thuốc nghiêng người dựa vào cửa xe việt dã, ngược lại có phong phạm của Hứa Văn Cường trong phim Bến thượng hải.

- A Hổ, không phải chứ? Đối phó một thư sinh như vậy mà mày phải gọi tới ba mươi hai anh em, còn phải mời cả lão đại! Bà mẹ nó, thằng nhãi con mày dứt khoát đừng có gọi là Hổ ca nữa đi, gọi là Miêu ca được rồi!

Một người đàn ông tóc dài nói với Hổ ca, giơ ống tuýp chỉ chỉ Trương Vệ Đông, mà nói với vẻ mặt khinh bỉ, nói xong giả tiếng mèo “Meo meo” mấy tiếng, làm cho đám lưu manh cưỡi mô-tô phá lên cười.

Chỉ có tên Hổ và hai gã lưu manh một béo một gầy là không cười. Thực tế sắc mặt Tên Hổ càng ngày càng khó coi.

- Cười, cười, cười con em mày ấy, có bản lĩnh tự mày đi đánh ngã thằng nhãi kia coi. Chỉ cần mày có bản lĩnh một mình đánh hắn, từ sau này bố mày thấy mày đều phải gọi mày là Long ca!

Thủ hạ của Thiết thủ có bốn tay đấm, ngoại hiệu phân biệt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Cái thằng tóc dài này là một trong bốn tay đấm kim bài, ngoại hiệu Thanh Long, lưu manh bình thường thấy gã đều phải gọi là Long ca. Có điều tên Hổ chẳng quan tâm, gọi thẳng là A Long, giống như tên Hổ bị y bị gọi là A Hổ vậy.

- Gào!

Tên Long nghe vậy hưng phấn tru một tiếng sói, sau đó nhe răng với tên Hổ nói:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Tên Hổ thấy hai mắt Long ca lóe sáng hưng phấn, nét mặt coi như ăn chắc, không biết vì sao đột nhiên có cảm giác hả hê, gõ ống tuýp lên mặt đất một cái nói:

- Con mẹ nó, bố mày nói không giữ lời lúc nào? Có điều nếu như mày bị người ta đánh té, mày nên gọi bố mày là Hổ ca.

Tên Long nghe vậy chần chờ một chút, nhưng nhìn Trương Vệ Đông dáng người cao gầy, ra dáng học sinh yếu ớt, thật sự không có lý do nào tin rằng mình cầm đồ chơi trong tay, cưỡi mô-tô dưới chân mà còn không hạ nổi hắn. Còn nói ngược lại bị hắn đánh té, có đánh chết gã cũng không tin.

- Ha ha, thằng ranh nhà mày cứ đợi đến lúc gọi bố mày là Long ca đi!

Nói xong tên Long vung mạnh tay phải, tay trái nắm ống tuýp thả lỏng xuống mặt đường.

- Rầm! Rầm!

Tiếng động cơ mô-tô, tiếng ống tuýp kéo lê trên đường kèm với tiếng sói tru của yvang lên nhức tai, y như viên đạn phóng tới Trương Vệ Đông.

- Xem ra lần này A Long phải chịu thiệt rồi!

Thiết thủ ngoài vòng vây thấy Long ca cưỡi mô-tô xông ra ngoài mà Trương Vệ Đông vẫn còn cầm bọc lớn bọc nhỏ trong tay đứng nguyên tại chỗ, đồng tử y co rụt lại, ánh mắt sắc lên như đao.

- Ú ú ú!

Tên Long hưng phấn tru lên, mô-tô như trận gió sượt qua người Trương Vệ Đông. Ống tuýp trong tay gã đã giơ lên thật cao, kèm theo tốc độ của mô-tô giáng thẳng vào vai Trương Vệ Đông. Gã cũng không dám đánh vào đầu Trương Vệ Đông, bởi đó là tai nạn chết người đấy.
Điểm này, Long ca quanh năm đánh nhau như ăn cơm có biết đấy.

Ngoại trừ ba người tên Hổ và người đang đứng dựa vào xe việt dã, những người còn lại đang nhìn Long ca như gió bão cuốn về phía Trương Vệ Đông. Lúc này hai tay Trương Vệ Đông còn đang xách túi lớn túi nhỏ, không hề động đậy. Tất cả mọi người cho rằng Trương Vệ Đông sợ tới mức choáng váng, căn bản không biết nên ứng phó thế nào.

Nhưng khi tất cả cho rằng Trương Vệ Đông đang bị dọa sợ, và Long ca lập tức sẽ đắc thủ, Trương Vệ Đông giơ chân đạp một phát vào chiếc mô-tô đang lao tới.

Thấy Trương Vệ Đông lại dám nhấc chân đạp mô-tô đang lao tới, tất cả mọi người phải hít mạnh một hơi, thằng nhóc này điên chắc? Một đạp này mà đụng phải mô-tô chẳng phải tàn phế!

Chỉ có Thiết thủ và bản thân Tên Hổ từng nếm lợi hại của Trương Vệ Đông thì đồng tử trong mắt co rụt lại. Sự dũng mãnh và lớn mật của Trương Vệ Đông vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

Ngay lúc ống tuýp của tên Long giáng xuống, Trương Vệ Đông đạp mạnh vào mô-tô. Thân xe mô-tô đang lao tới nhanh chóng văng theo hướng đạp, vạch một vết thật sâu lên mặt đất. Rầm, tên Long cùng với xe đều ngã ngửa lên đất. Chiếc Halley cồng kềnh đè lên người tên Long, lốp xe vẫn còn quay tròn trên không.

Tất cả mọi người ngây ngẩn nhìn tên Long bị chiếc Halley đè dưới, dường như đã quên cả hít thở. Một cước đạp văng cả người và xe đang phi tới ra xa bốn năm mét, vậy cần lực chân tới bao nhiêu! Một cước này mà đá vào thân người, vậy thì xương cốt cũng phải nát rồi!

Trời đêm đột nhiên yên tĩnh trở lại!

Mùa hè nóng bức, dường như trong cái nóng đã có một chút hơi lạnh của mùa đông.

- Tên Hổ đúng không? Xem ra ban ngày ngã còn chưa đủ nặng à!

Trương Vệ Đông thu hồi chân, ánh mắt đảo sang tên Hổ, nhe hàm răng trắng bóc, nói một cách thản nhiên.

Nhìn Trương Vệ Đông dáng vẻ mây bay gió nhẹ, tên Hổ không kìm lòng được rùng mình một cái, cái trán sáng bóng chợt chảy mồ hôi lạnh.

- Ha ha, người anh em thân thủ tốt thật, bội phục, bội phục!

Ngay lúc tên Hổ đối mặt Trương Vệ Đông không biết trả lời như thế nào, Thiết thủ ném mạnh thuốc lá xuống đất, dùng giày da di di hai cái, sau đó cười ha ha đi nhanh tới.

- Đại ca!

Bọn côn đồ thấy lão đại xuất mã, mỗi người thầm nhẹ nhàng thở ra, thối lui sang hai bên, nhường một con đường.

- Bội phục? Tôi đánh anh một hồi rồi lại nói bội phục được hay không?

Trương Vệ Đông nào có để một lão đại rắm thối vào mắt. Thấy Thiết thủ tóc dài phất phới, dạng chó hình người đi về phía mình, trong lòng không khỏi nóng lên, nhấc chân đạp một cước tới.

Thiết thủ thấy Trương Vệ Đông chẳng nể mặt mình chút nào, sắc mặt không khỏi biến đổi, lật bàn tay một cái, mười ngón cùng giương ra, chộp tới chân Trương Vệ Đông.

Thế nhưng mắt thấy hai tay sắp bắt được chân đối phương, Thiết thủ đột nhiên hoa mắt. Chân kia đột nhiên tăng tốc, trong đêm tối dường như chỉ lại một chút ảo ảnh. Đúng, chính là bóng được miêu tả trong tiểu thuyết!

Đồng tử Thiết thủ lập tức nở lớn, hoảng sợ, đón lấy một lực lượng khổng lồ nặng nề đụng vào bụng y. Thiết thủ đau đớn cong người xuống như con tôm luộc, sau đó bay thẳng ra ngoài xa bốn đến năm mét, nằm sõng xoài ra đất.

- Lão đại!

Nhìn Thiết thủ bị Trương Vệ Đông đá một cái lăn ra đất, có hai tên côn đồ vội vàng xuống xe đỡ y lên lui qua một bên. Những tên còn lại thì nhao nhao vặn ga, mô-tô rú lên ầm ầm chạy quanh Trương Vệ Đông. Ống tuýp kéo trên mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, còn có ánh lửa tóe ra.

Vòng tròn quay càng lúc càng nhanh, càng quay càng nhỏ. Trương Vệ Đông bị giam trong vòng tròn.

- Xem ra không đánh ngã các người xuống, các người còn chưa dứt!

Trương Vệ Đông thấy vòng tròn càng ngày càng co lại thì nhíu mày. Hắn đặt đồ xuống đất, hai chân đạp mạnh xuống đất, nhảy thẳng lên trời cao hai, ba mét.

Bốp! Bốp! Bốp! Trương Vệ Đông nhảy lên lên tục đá xoáyvới từng cú đá cực nặng. Chỉ thấy đám côn đồ trợn mắt há mồm, nếu không phải người bên cạnh liên tục ngã xuống, chúng còn thật sự cho rằng đang ở trong phim trường xem đánh võ!

Không quá năm giây, cả đám lưu manh đều nằm rạp. Mấy chục chiếc mô-tô ngã ngửa, bánh xe quay vù vù. Khung cảnh lúc này thật sự không bút nào tả xiết.

Sau khi giải quyết xong đám lưu manh, Trương Vệ Đông mới phủi tay, xoay người nhặt túi lên, quay người đi về phía đại học Ngô Châu.

Mấy tên côn đồ kể cả lão đại Thiết thủ đều hoảng sợ nhìn Trương Vệ Đông rời đi, không người nào dám lên tiếng.

Thằng này là ai vậy? Bảo tiêu Trung Nam Hải? Má nó, bảo tiêu Trung Nam Hải trâu chó thế sao? Đó là Hoàng Phi Hồng? Má nó, Hoàng Phi Hồng đã xong từ khuya rồi!

- Con mẹ mày Kê Oa, run cái đếch gì, người ta đã đi từ lâu rồi!

Sau khi Trương Vệ Đông hoàn toàn biến mất trong bóng đêm mịt mờ, thấy một gã tóc đuôi gà co ro, ôm đầu run rẩy, sững sờ không dám đứng lên một tên khác đầu nhuộm xanh nhìn ngứa mắt liền hung hăng đá cho một cước.

(*Kê Oa: Ổ gà)

- Cái gì? Đã đi xa! Con mẹ nó, có gan thì chớ có đi nhá, có gan thì solo với bố mày! Bố...

Kê Oa bị đá một cước, lập tức lăn lông lốc một cái bò lên, sau đó ra vẻ trâu bò hò hét về phía Trương Vệ Đông đi, vừa mắng vừa giơ lên ngón tay giữa.

Thế nhưng câu chửi còn chưa ra khỏi miệng, Kê Oa lập tức trợn tròn mắt! Đêm tối đen, một bóng dáng quen thuộc, từng để lại cho băng đảng đua xe sợ vỡ mật, vậy mà đang xách túi quay lại chỗ họ.

Thế mà hắn đang quay về!

- Là vị hảo hán nào muốn solo với tao thế?

- Là Kê Oa!

Tất cả mọi người thấy Kê Oa mỏ quạ đen gọi cái tên đáng sợ kia trở về, giật mình một cái, sau đó tất cả đều nhìn về phía Kê Oa. Ánh mắt kia thật sự là sắc bén tựa như đao, Thiết thủ càng tức giận một đạp thẳng vào cái mông của Kê Oa.

- Là hắn!

Gần như ngay lúc Kê Oa bị Thiết thủ đá một cái văng ra, tất cả mọi người trăm miệng một lời chỉ vào Kê Oa đang run rẩy nằm rạp trên mặt đất, chỉ điểm.

- Má! (*)

Kê Oa thấy mọi người đều chỉ gã, chữ “Má” cuối cùng cũng văng ra ngoài.

(*Nguyên bản là ‘操’, một câu chửi, không thể dịch được, mình mạn phép thay đổi sang câu chửi khác)

- Không nhìn ra, ông anh cũng rất có gan đấy!

Chữ “Má” vừa mới ra khỏi miệng Kê Oa, bên tai gã liền vang lên một câu nói nhẹ.

Kê Oa run bắn lên một cái, lúc này mới biết chữ “má” này văng ra không đúng lúc, vôi vàng nhổm dậy, nước mắt nước mũi tràn ra tới trước mặt Trương Vệ Đông, nức nở nói:

- Đại hiệp, đại hiệp, hiểu lầm, hiểu lầm, em không phải nói anh, em nói là má…

Chữ sau Kê Oa không nói, liền cảm thấy sau lưng lạnh toát. Nhìn lại, phát hiện ba mươi hai cặp mắt như dao đang nhìn gã chằm chằm, lập tức run lẩy bẩy một cái, vừa khóc vừa nói:

- Em tự ngất còn không được sao?

- Đó là một chuyện có độ khó cao đấy!

Trương Vệ Đông nói một câu, sau đó lướt thẳng qua gã đi đến chỗ Thiết thủ.

Đọc truyện chữ Full