DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 392: Đánh cược - Trường quân đội (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe xong, Hoắc Hoành nhíu mày trông có vẻ ngạc nhiên.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh, “Không phải anh đã điều tra rõ về tôi rồi sao, giả vờ ngạc nhiên làm gì?” Hoắc Hoành cười khẽ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng vì đã điều tra rõ nên mới ngạc nhiên, trong tư liệu của tôi thì em không hề hòa hợp với mẹ kế và em trai, tại sao lại muốn đi đón cậu ta?” “Ai nói thế, tư liệu của anh không chính xác, quan hệ giữa tôi và bọn họ rất tốt.” Nhiếp Nhiên nói đến đây thì nhếch miệng nở một nụ cười.

Hoắc Hoành vừa nhìn thấy nụ cười không có ý tốt này là hiểu, chắc chắn cô nàng này lại định làm chuyện xấu gì đây.

Nhưng anh lại thích nụ cười gian xảo của cô khi làm chuyện xấu, nhìn nó mà trong lòng thấy rất vui vẻ.

Nhưng sau đó anh nhớ đến thân phận nằm vùng của mình mà cảm thấy đắng lòng.

Anh cố đè nén cảm giác buồn bực trong lòng, tiếp tục nói: “Thật sao? Chọc tức mẹ kể đến mức bà ta phải nhập viện, sau đó tổng đứa em đến trường quân đội, đây là biểu hiện của sự hòa hợp?” Nhiếp Nhiên nhún vai, nói thản nhiên: “Bà ta vào viện là do sức khỏe không tốt, đầu liên quan gì đến tôi.

Còn việc đưa Nhiếp Dập vào trường quân sự là do tôi hi vọng nó có thể thành tài để thừa kế nhà họ Nhiếp, đây là tôi quan tâm đến nó đấy chứ.”

“Bị em quan tâm như thế, cậu ta cũng thật đáng thương.” Hoắc Hoành than nhẹ một câu từ tận đáy lòng, không ngờ Nhiếp Nhiên lại sầm mặt: “Anh vừa nói gì?” Ngay sau đó Hoắc Hoành cảm thấy đầu vai của mình tê rần, “Ui!” Đôi mắt mệt mỏi của anh trợn to, anh nói với dáng vẻ cầu xin: “Ý của tôi là, có thể được em quan tâm như vậy thật là quá vinh hạnh.” Sau khi nghe được đáp án hài lòng, Nhiếp Nhiên mới hơi nới lỏng bàn tay đang ấn vào băng gạc.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Hoành thấy được dáng vẻ đắc ý rất trẻ con của cô, anh không kiềm chế được mà bật cười.

Anh hi vọng thời gian có thể dừng lại vào giây phút này, “Tôi nghe thấy nói là em muốn xin sang Quân khu 2.”

“Có phải...

sau khi làm xong chuyện em muốn làm thì em sẽ đi?” Hoắc Hoành thấy hơi khó khăn khi mở miệng.

Thật ra anh đã muốn hỏi vấn đề này từ ngay sau khi nhận được điện thoại của Lý Tông Dũng vào hôm qua, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ nắm chặt điện thoại mà không dám làm gì.

Đúng như vậy, anh không dám, đến giờ này anh mới xác định được cảm xúc mãnh liệt mà lại phức tạp kia chính là sợ hãi.

Đã chấp nhận rộng lượng vì muốn cô đạt thành mong ước, nhưng khi thật sự biết cô muốn đi, trong lòng anh vẫn hơi đau nhói.

Tạch!

Đột nhiên có một âm thanh nhỏ đến mức có thể bỏ qua làm anh tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn, lông mày Hoắc Hoành bắt đầu trở nên lạnh lùng, cặp mắt dưới lớp kính như kết thành lưỡi đao mỏng.

Lúc này Nhiếp Nhiên cũng dùng động tác, đôi mắt cô híp lại một cách nguy hiểm.

Rất hiển nhiên, hai người bọn họ đều không bỏ qua âm thanh của bánh răng này.

Hai người nhìn nhau, Hoắc Hoành bình tĩnh nói trước: “Phía dưới chỗ ngồi của tôi.” Dù đã mất nhiều máu như vậy nhưng đến thời khắc nguy hiểm, ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng tỉnh táo.

Nhiếp Nhiên cúi người nhìn xuống dưới ghế Hoắc Hoành, có một chiếc hộp màu đen nằm yên lặng ở đó, nó là một quả bom.

Mà quan trọng nhất là âm thanh vừa rồi đến từ một chiếc máy bấm giờ, vào lúc này nó đã hoàn toàn được khởi động.

Đọc truyện chữ Full