DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 330: Dạ Tiệc.

Thứ ba, một chiếc Lincoln đen xì đỗ ngoài trường, sau khi túc xúc với trường học, những người này được đưa vào phòng khách.

Mark và Tô Xán tới phòng khách gặp nhóm người mặc đồ tây đeo cà vạt này, một nam nhân trên hai mươi hết sức khí thế nói:

- Đây là tổng giám đôc chấp hành của Cty Minh Đạt chúng tôi, chúng tôi rất hứng thú với ý tưởng tạo ra facebook của các cậu. Tuần trước các bạn đưa ra facebook ở đại học Harvard chỉ trong hai tiếng đồng hồ đã có hơn 300 người đăng ký, giờ đã là 2.000 người, thành tích xuất sắc. Công ty chúng tôi đánh giá rất cao tiềm năng tương lai của facebook, muốn bỏ ra 300.000 USD, mua 30% cổ phần của các bạn.

- 300.000 mua 30% cổ phần?

Tô Xán nhướng mày, Mark ở bên cạnh không nói không rằng nhìn chằm chằm vào viên CEO béo tốt, đối phương hiển nhiên không thích cách ăn mặc lôi thôi xuồng xã quần jean áo phông của hắn.

Đại khái đối phương cho rằng hai thiếu niên này đang bất ngờ vì cơ hội lớn từ trên trời rơi xuống, có chút đắc ý nói tiếp:

- Trước tiên chúng tôi chúc mừng các cậu, ở trong các hạng mục đầu tư của công ty chúng tôi, đầu tư vào trang web nhỏ như thế đã là số tiền cực lớn rồi, là do các cậu dùng ý tưởng thiên tài của mình thu được cơ hội.

- Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể rất xin lỗi mà nói rằng, 300.000 USD chỉ có thể mua 0.03% cổ phần của chúng tôi mà thôi.

Tô Xán nghĩ một lúc rồi nói:

Vị CEO béo tốt ngồi trên ghế sô pha với phong cách rất ngầu mặt cứng đờ, sau đó không nói không rằng đứng dậy rời đi, bước được mấy bước không kìm được cơn giận quay lại, ngồi phịch xuống trước mặt bọn họ.

- Các cậu thiếu thành ý và tự đại, sự cuồng ngạo này che lấp hào quang trên người các cậu, các cậu dựa vào cái gì tự đại như thế, với độ tuổi của các cậu, có được khoản đầu tư 300.000 là một chuyện đáng mừng rồi, chúng tôi đưa tay ra giúp đỡ vào lúc các cậu cần nhất.

- Dùng 300.000 mua 30% cổ phần của chúng tôi là sự cướp bóc chứ không phải giúp đỡ. Có lẽ các vị có thể đổi phương thức đầu tư mạo hiểm, 300.000 USD này là khoàn vay cho chúng tôi, như thế chúng tôi sẽ cho các vị báo đáp đúng dự định.

Tô Xán bình tĩnh trả lời:

- Đám trẻ tuổi các cậu đứa nào cũng mạnh miệng như thế, ai cũng tưởng rằng mình là Bill Gates tiếp theo! Bill Gates thật đáng sợ, ông ta làm cho học sinh toàn nước Mỹ này ôm giấc mơ không thực tế.

Vị CEO giọng nói vài phần mỉa mai xen lẫn tiếc nuối:

- Chúng tôi có thể tăng thêm đầu tư, nhưng các cậu cũng không thể giữ cổ phiếu như giữ báu vật như vậy, đó là điều không thực tế.

Tô Xán lắc đầu:

- Tôi nghĩ cần tuyên bố một nguyên tắc, chúng tôi sẵn lằng tuyển chọn nhà đầu tư, đồng thời mong muốn nhà đầu tư thu được ích lợi. Nhưng chúng tôi sẽ không bán Facebook cho bất kỳ công ty hay cá nhân nào, dù Microsoft muốn mua cũng thế. Ông có thể coi chúng tôi ngông cuồng, nhưng khi ông ở tuổi chúng tôi, ý tưởng mỗi người có được một cái máy vi tính không phải cũng bị coi là điên rồ sao?

Chỉ sang Mark cực kỳ tự tin nói:

- Đế quốc Windows ở ý nghĩa nào đó đã thay đổi cả tiến trình xã hội của nhân loại. Tôi không cho rằng mình là Bill Gates tiếp theo, nhưng cậu ấy sẽ là Bill Gates tiếp theo đấy.

- Tốt lắm, tôi thích các cậu! Tôi sẽ đợi ngày các cậu thành công hoặc thất bại.

Vị CEO béo đứng lên đi thẳng, lần này không quay trở lại nữa.

Trợ thủ của ông ta lắc đầu đi theo, còn lẩm bẩm:

- Điên rồi, đúng là điên rồi.

Đợi tất cả đi hết, Mark vít cổ Tô Xán kéo xuống:

- Wow, chúng ta phải uống chút gì ăn mừng, cậu thấy mặt gan ngỗng của tên CEO đó không, nói thực tôi không ưa ông ta! Bill Gates tiếp theo, tại sao không chứ?

Tính ngược thời gian giao lưu học sinh của Tô Đường chỉ còn hai tuần.

Tô Xán mặc một bộ âu phục, tuy không phải là thương hiệu nổi tiếng nhưng rất tinh tế, sơ mi trắng, cài chiếc nơ đỏ, mái tóc hơi quăn luôn được Tô Xán vuốt thêm rối bù hôm nay được dùng đống gel vuốt tóc thuần phục, trông hết sức hào hoa phong nhã.

Y đi đi lại lại trước KTX nửa tiếng đồng hồ, đang thở dài định ra ghế đá ngồi thì nghe tiếng giày cao gót bước trên sàn đá, vừa xoay đầu lại thì nín thở không nói lên lời, một chiếc váy voan nhẹ nhiều tầng mỏng manh lay động theo từng bước chân cô gái, cổ áo khoét sâu khe bầu ngực tuyệt mỹ tròn trịa, chiếc cằm thanh tú và là da trắng muốn như tuyết, môi đỏ thắm như son, mái tóc đen nhánh, đẹp vô ngần.

Thường ngày Đường Vũ khí chất không tầm thường, nhưng cô ăn mặc đơn giản, lúc này trong bộ váy dự dạ hội bao quanh vóc dáng tha thướt, cô gái cao gần 1m70, với khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng. Thế nên Tô Xán dù quá quen thuộc với Đường Vũ, lần này vẫn bị vẻ đẹp của cô làm tim rung rinh.

Thấy Tô Xán nhìn mình tới thất thần, Đường Vũ có chút ngượng ngùng cũng có chút tự kiêu, cô rất ít khi ăn mặc cầu kỳ như vậy, trang điểm gần như không có.

Tới trước mặt Tô Xán, cô thản nhiên nói:

- Chúng ta đi thôi.

Tô Xán nuốt nước bọt, giọng lạc đi:

- Hay là chúng ta không đi nữa.

Đường Vũ ngớ người, giọng có đôi phần giận dỗi:

- Không đi nữa thì làm gì bây giờ ?

Mình tốn công trang điểm như vậy, nửa phần còn lại cô không nói ra.

- Chúng ta tìm chỗ nào đó vắng vẻ không có người …

Không cho Tô Xán nói hết câu, Đường Vũ mặt đỏ bừng bừng bỏ đi trước.

Vũ hội cao trung là hoạt động cuồng hoan tiến hành ở hội trường học viện, hội học sinh lắp sân khấu, vũ trường, bố trí cảnh quan, đèn màu, âm thanh, thức ăn, đồ uống, không thiếu thứ gì.

Học sinh tham gia từ lớp 9 tới lớp 12, không giới hạn nam nữ, đám học sinh thường ngày ăn mặc kiểu hippy, tóc tai lộn xộn, miệng nhai kẹo cao sau, chửi thề nói tục, bây giờ ai nấy lễ phục trang trọng, tóc vuốt keo, cử chỉ lời nói văn nhã, cứ như biến thành người khác, thực sự làm Tô Xán không nhận ra.

Các cô gái thì không cần phải nói, đến Đường Vũ còn bỏ công sức như vậy, ai cũng như những đoá kiều diễm nở rộ, truyền tới không khí xung quanh những mùi thơm say mê lòng người, đây đúng là bữa tiệc thị giác.

Ít nhất có một phần ba học sinh tham gia vũ hội, học sinh trao đổi lại càng quý trọng cơ hội này, vì đây khả năng là lần tụ hội cuối cùng của bọn họ ở Mỹ.

Đèn màu rực rỡ đủ mọi sắc thái, phía dưới là đầu người nhung thúc, cùng với tiếng nhạc jazz êm ái.

Chủ trì dạ hội là Raul của CLB thiên văn, đồng thời trường đoàn hợp tấu, trong lễ Noel năm 2000, từng làm MC, là nhân vật phong vân trong giới học sinh. Khi đó Tô Xán học sinh trao đổi lên mặt báo vì chuyện vui nho nhỏ trong trường, Đường Vũ vì tính cách tương đối cô độc, không mấy khi được người Mỹ sôi động cởi mở hoan nghênh.

Nhưng lúc này đây Đường Vũ mặc một thân váy dạ hội ôm lấy cơ thể mạn diệu, được một đám nam nữ học sinh quây quanh, thi thoảng nở nụ cười nhẹ, tay cầm ly nước quả hơi co lại, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Tô Xán trong biển người.

Tô Xán và Mark không dứt mình ra được, bị các thành viên cốt cán các CLB bao vây, truy hỏi đủ mọi vấn đề, thi thoảng cùng Đường Vũ nhìn nhau.

Cảm giác ánh mặt chạm nhau như có dòng điện li ti xuyên qua không khí, chạy vào tận tim.

Tô Xán không ngờ gặp được người quen ở đây, trong vũ hội có nhóm cô gái Á Châu sôi nổi chịu chơi rất được chú ý, bọn họ mặc chiếc váy đẹp đẽ, cảm giác chuyên nghiệp, trong đó có cô gái du học ở Anh.

Chính là Diệp Huy Thường, học ở trường Westminster nước Anh, cô gái trong mộng của Vương Uy Uy.

Đọc truyện chữ Full