DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 292: Đường Vũ Và Lâm Lạc Nhiên.

Tháng 8, Vương Bạc chính thức nhập chức.

Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ xoay một vòng, cuối cùng quay trở lại đại bản doanh.

Tới Dung Thành, bọn họ không ở trong khu biệt thự thành ủy nữa, mà ở trong khu biệt thự hoa viên Dung Thành, đó là căn nhà Vương Bạc mua từ năm 1998, biệt thự nhỏ phong cách Châu Âu, hai tầng, có bãi cỏ rộng rãi, hàng rào sơn trắng, rất có phong tình.

Chuyển nhà xong, ba người Vương Uy Uy mệt mỏi nằm ngổn ngang trên số pha, không muốn nhúc nhích nữa. Lâm Trứu Vũ thì phì phò:

- Mai hẵng hẹn Tô Xán đi, hôm nay mệt muốn rã xương cổ ra rồi.

Hai người còn lại cũng thều thào nói:

- Đồng ý.

Quán bar bên Cửu Nhãn Kiều.

Khi Tô Xán cùng Đường Vũ đi vào, đám Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ ngồi bên bàn đợi từ lâu nối nhau đứng dậy hoan hô.

Tô Xán mặt ỉu xìu, gần đây quá bận rộn, khó khăn lắm mới hẹn được Đường Vũ đi chơi, định hưởng thụ thế giới hai người một phen, rạp nào chiếu phim kinh dị cũng nghe ngóng rồi, có điều xui xẻo bị ba tên họa hại này làm hỏng.

Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ cùng ôm lấy Tô Xán.

Tình bạn đôi khi là thế, có lẽ đôi bên rất lâu không gặp nhau, thậm chí không có bất kỳ liên hệ gì, không nhớ được giọng đối phương, quên luôn cả mặt mũi. Nhưng chỉ cần gặp nhau, đơn giản nhìn nhau một cái, có thể thân thiết như chưa từng xa cách.

Hiện cũng thế.

Tô Xán đẩy hai tên ra:

- Này bao nhiều người đang nhìn kia kìa, đừng để họ nghĩ chúng ta có quan hệ không bình thường.

- ****! Đồ chết tiệt này.

Lâm Trứu Vũ đấm Tô Xán một cái, song rất vui vẻ.

Có điều Tô Xán nhầm, chẳng ai nhìn ba người họ ôm nhau, mà nhìn hai nữ sinh đứng đối diện.

Lúc này hai cô gái nhìn nhau làm xung quanh không thể miêu tả nổi đó là loại ảnh mắt gì, giống như cuộc đối đầu kinh tâm động phách mà lại không có chút mùi thuốc súng nào.

Lâm Lạc Nhiên luôn biết cách ăn mặc làm nổi bật điểm mạnh của mình, chiếc áo hai giây màu đen, bầu ngực căng tròn lấp lấp ló ló đủ khiến người đối diện phải nóng mắt, phía dưới lại là quần jean trắng tinh khoe cặp chân dài cực đẹp, hông buộc chiếc áo jacket dùng chống nắng, mái tóc dài nhuộm màu hung, khỏe khoắn cá tính.

Đường Vũ lại là sự đối lập hoàn toàn, váy hoa chất liệu nhẹ nền nã nữ tính, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt trái xoan dịu dàng, chiếc váy hai lớp bên trong chất liệu dày hơn ngoài mỏng tựa voan vừa kín đáo mà vẫn gợi cảm thanh thoát.

Tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Lâm Lạc Nhiên mỉm cười thân thiện:

- Trước kia mình nghe Tô Xán nói rất nhiều về bạn, thế nên mình hỏi cậu ấy một câu, rốt cuộc là bạn đẹp hơn hay là mình đẹp hơn.

Tô Xán tay chân rụng rời, nha đầu này trả thù mình đây, vừa mới gắp một cục đá rơi bịch lại thùng đá.

Đường Vũ liếc nhìn Tô Xán một cái đầy nguy hiểm, cười nhẹ:

- Thế sao, rốt cuộc bạn ấy trả lời thế nào?

Động vật nguy hiểm nhất thế giới là nữ nhân, bây giờ Tô Xán đã thấu hiểu đạo lý của câu nói này, đặc biệt là nữ sinh rất khó nhìn ra trong lòng suy nghĩ gì như Lâm Lạc Nhiên.

Từ lần đầu gặp nhau, cho tới quá trình tiếp xúc sau này, không thể phủ nhận, chỉ cần là nam nhân đều khó tránh khỏi sinh thiện cảm với cô, đôi bên chưa bao giờ có một lời bày tỏ gì, giữa hai người thi thoảng xảy ra một số chuyện, làm Tô Xán biết Lâm Lạc Nhiên có một phần tình cảm đặc thù với y.

Vừa mới rồi hai cô gái nhìn nhau mang theo vẻ địch ý, lời nói ẩn chứa giao phong, biến tướng nói lên cái gì?

Cũng có lẽ hai cô gái đều rất ưu tú làm giữa bọn họ sinh ra chút bản năng phòng bị, chứ không bề ngoài tỏ ra thân mật chào hỏi như chị em nhiều năm chưa gặp, thực tế ngầm nguyền rủa nhau.

Bất kỳ cái mặt nạ giả dối nào trước mặt hai cô gái ánh mắt thâm thúy này đều là đồ bỏ.

Giống như Lâm Lạc Nhiên bất kể với nam hay nữ đều có thể tùy tiện, chẳng hề có phong phạm thục nữ, còn Đường Vũ với bất kỳ ai cũng lạnh như băng. Nhưng khi cả hai gặp nhau, không thể không nghiêm túc đánh giá đối phương, cảm giác được đối phương và mình cùng là một loại người, vì thế càng thêm chú ý.

Vương Uy Uy liếc nhìn Lâm Lạc Nhiên một cái, lòng thoáng qua chút buồn bã, Lâm Trứu Vũ muốn nói lớn "uống nào" để đả thông không khí ngưng trệ, nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp trí tuệ đó, không nói ra lời.

Tô Xán không cho rằng hai cô gái có chút địch ý này là hoàn toàn do mình, mặc dù y cũng không chê giấu ý nghĩ nếu Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ sinh va chạm vì mình là chuyện rất thỏa mãn hư vinh nam nhân.

Bắt gặp ánh mắt cầu viện của Tô Xán, Vương Uy Uy nói:

- Thảo luận vấn đề này làm gì, vẻ đẹp đâu có tiêu chuẩn, chỉ có loại con trai nông cạn mới dùng mắt đánh giá xấu đẹp, vẻ đẹp cũng có muôn vàn thể loại, cho nên không cần thiết nói nữa.

Thấy Tô Xán vì câu "con trai nông cạn" mà trừng mắt nhìn mình, Vương Uy Uy thấy mắng y thật là sướng.

Đường Vũ đưa mắt nhìn Vương Uy Uy, cười nhẹ:

- Charles-Louis de Secondat và Oscar Wilde lại không nói như thế, phụ nữ yêu qua lỗ tai, còn nam nhân các cậu nếu như sinh tình cảm, trước tiên thông qua đôi mắt.

Nếu như sức mạnh đôi mắt có thể biểu đạt ái tình, thời khắc này trong quán bar có rất nhiều người dùng nó biểu đạt đầy đủ tâm ý của mình, tiếc rằng hai cô gái từ đầu tới cuối không chuyển ảnh mắt sang họ.

Câu này của Đường Vũ nhìn giống như đối đáp lại với Vương Uy Uy, nhưng mùi vị không đúng, nghe thế nào có chút uy hiếp, dứt khoát quay lại chủ đề cũ.

- Chỉ biết đề cao bên trong mà bỏ qua bề ngoài cũng là nông cạn.

Lâm Lạc Nhiên cũng nói:

- Đầu hàng.

Vương Uy Uy giơ tay, ném cho Tô Xán ánh mắt "tự lo hậu sự " đi.

- Người Trung Quốc chú trọng nhất là ấn tượng đầu tiên, nam nhân cũng thế, mình nghĩ không có nam nhân nào ánh mắt đầu tiên nhìn nữ nhân lại không đánh giá bề ngoài. Cho dù có là người suy nghĩ bằng nửa thân trên hay nửa thân dưới đều thế, nếu như ai đó nói không phải, đừng trách em bày tỏ sự khinh bỉ trực tiếp nhất.

Lâm Lạc Nhiên không thẹn là con gái cán bộ ngoại giao, tính cách và lời nói đều sắc bén.

Tiếp tục vấn đề này e không khí buổi gặp mặt sẽ hỏng mất, Tô Xán phải lên tiếng:

- Vấn đề này chúng ta đừng đi sâu hơn nữa, còn tiếp tục không khéo chúng ta thảo luận tới cả tôn giáo lẫn triết học mất.

Sau đó đối diện với ánh mắt thảo phạt của hai cô gái, nói:

- Mình chính diện trả lời đề tài của Lạc Nhiên, mình không nhớ chúng ta có khi nào có cuộc đối thoại như thế.

Lâm Lạc Nhiên bật cười:

- Đùa thôi mà, lâu không gặp, chọc cậu chút chơi.

Nụ cười của cô lúc này hết sức ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn khác vẻ sắc bén vừa xong, kéo tay Đường Vũ lại gần mình:

- Đừng để ý nhé, oa, da bạn thật là mịn.

Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ lòng thầm tán thưởng, họ ở Nhất Trung từng thấy Đường Vũ, song chưa tiếp xúc gần thế này, cảm thấy cô như đóa sen trắng, lạnh lùng độc lập, đó là ấn tượng trực quan nhất.

Đương nhiên ánh mắt thế nào cũng phải lướt qua đồi ngực dưỡng mắt của Đường Vũ, hoàn toàn là bản năng của nam nhân, không hề có tà niệm nào, nếu không để ý chút nào trừ khi đó là cô gái không hề có sức hút.

Làn da Đường Vũ rất tốt, trắng mịn không phải loại trắng bệnh tật, giống như phủ lớp nến, ánh mắt dừng ở làn da lộ ra ngoài cổ luốn khiến người ta muốn hướng tới chỗ đáng lẽ không nên nhìn, ví như khe cổ áo thấp thoáng phong cảnh sinh đủ loại tơ tưởng kia.

Đường Vũ lắc đầu:

- Cho dù là nói đùa, nhưng không đại biểu rằng họ chưa bao giờ so sánh.

Câu nói này làm đám Vương Uy Uy, Tô Xán toát mồ hôi.

- Có điều, đây chẳng phải là chuyện xấu, có câu, nếu như một cô gái không có chút lòng hư vinh nào, hoàn toàn không vui mừng vì mình thu hút người khác, chẳng qua cô gái đó đa mất hết sức hấp dẫn. Tin rằng không có cô gái nào muốn trở thành tấm gương vẻ đẹp nội tâm chứ không phải bề ngoài. Mình cũng rất có hư vinh.

Lần chạm trán đầu tiên của hai cô gái không tồi hả?

Đọc truyện chữ Full