DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 217: Hội Diễn Văn Nghệ (2).

- Tiết mục tiếp theo thưởng thức cho kỹ nhé, là độc tấu dương cầm của Tạ Vũ, kỹ thuật của anh ấy không thua kém Đường Vũ đâu.

Có loại u oán lờ mờ tựa có tựa không trong ánh mắt Trần Linh San khi nói những lời này:

Tô Xán cũng tính biết đối phó với con gái, khéo léo đáp:

- Mình chẳng nghe ra được hay dở đâu, nói gì tới thưởng thức, nghe hết cả bài là giỏi rồi.

Trần Linh San nghe vậy nhoẻn miệng cười, nói một câu không rõ nghĩa:

- Thế cũng tốt.

Tô Xán coi như không hiểu, ánh mắt vờ chăm chú nhìn sân khấu.

Đoàn ca vũ biểu diễn xong đi qua bên phía họ, nhìn thấy trang phục của Trần Linh San, một số nam sinh sáng lên, tiếp đó thấy Tô Xán, lập tức chuyển sang vẻ mặt "ra la thế", hết sức ghen tỵ. Té ra đám Tiết Dịch Dương vừa nãy còn đứng bên y đã chạy mất rồi, chỉ còn y và Trần Linh San đứng bên nhau.

- Có biết vì sao mình học khiêu vũ không?

Trần Linh San khẽ đột nhiên khẽ hỏi:

- Trước kia xem múa cổ điển ( Hán Đường) trên TV, đầu óc mình cứ hiện lên một cảnh tượng, ao ước một ngày mình mặc áo bào, có ống tay áo thật dài, sau đó biểu diễn trên sân khấu có vạn người theo dõi.

Nói tới đó dừng lại, mở to đôi mắt quyến rũ nhìn y, nhu tình tràn ngập trong ánh mắt, giọng êm ái như gió thu:

- Nhưng bây giờ mình không có giấc mơ được muôn người chú ý nữa rồi, chỉ mong tương lai có ngày được múa riêng cho người mình thích xem là được.

Người Tô Xán run run, chỉ có thằng ngốc mới không nghe ra lời bày tỏ của Trần Linh San. Lấy hết dũng khí nói ra câu đó, mặt Trần Linh San đỏ như táo chín, đầu gần như không dám ngẩng lên, giọng cũng nhỏ đi:

- Điệu múa này nếu như có bạn làm nhạc đệm thì rất tuyệt, tiếc là không có.

Tô Xán mà còn không biểu hiện gì thì thật quá có lỗi với con gái nhà người ta, khẽ gật đầu:

- Đôn Hoàng, Đôn Hoàng, mình dùng thi ca để phối hợp được không? Nhưng bọn mình không diễn tập trước, lỡ mình làm hỏng bài biểu diễn của bạn thì sao?

Hai mắt Trần Linh San long lanh, tay ôm ngực đập thình thịch:

- Hỏng thì cùng hỏng đi.

Lúc này Hạ Tiêu Vũ mặc trang phục biểu diễn đi tới, đi tới:

- Không làm phiền hai bạn chứ?

- Không sao, có chuyện gì thế.

Hạ Tiêu Vũ thoáng nhìn Tô Xán đề phòng, nói:

- Linh San, mình nhìn thấy một bộ trang phục trông còn hợp hơn bộ này, bạn muốn xem thử không?

- Được!

Trần Linh San phát hiện tay mình phấn kích tới run lên rồi, mắt nhìn Tô Xán đầy mong đợi:

- Bạn mau chuẩn bị đi, lát nữa gặp lại.

Ánh mắt của Trần Linh San làm tim Tô Xán hơi đau, mình sắp đi rồi đáng lẽ mình không nên nói những câu đó, không nên để cô ấy có chút hi vọng nào mới đúng, cảm giác hết sức có lỗi với Trần Linh San, gạt rối rắm khỏi đầu, Tô Xán đi tới bên cạnh Nhạc Tử Giang, thì thầm với hắn một lúc, Nhạc Tử Giang ngạc nhiên, song gật đầu bảo y yên tâm.

Tô Xán bắt đầu đi chuẩn bị.

- Tiếp theo đây mời thưởng thức ca vũ kịch cổ điển của lớp số 5 năm thứ hai ... Đôn Hoàng!

Nhạc Tử Giang rất có tiềm chất làm MC, từ giọng nói tới điệu bộ đều rất tốt.

- Trần Linh San! Trần Linh San!

Phía dưới không ít nam nữ hô lên, đây là tiết mục được mong đợi nhất, cũng có ít người biết thắc mắc " không phải múa cổ điển à? Sao lại thành ca vũ kịch rồi?" Nhưng nghi hoặc này chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Tiếp đó ánh sáng dịu đi đôi chút, học sinh cũng yên tĩnh lại, học sinh Nhất Trung tố chất rất cao, đều hiểu thưởng thức cần không khí, không la hét nữa.

Ánh đèn tập trung vào chính giữa sân khấu, Trần Linh San tạo dáng giữa sân khấu, tóc đen bóng mượt xõa sau lưng, hai tay giơ cao, cái cổ thiên nga trắng ngần ngửa lên nhìn trời. Váy trắng như tuyết, ống tay áo như mây, tóc đen như thác, tưởng chừng phiêu diêu tiên tử xuất hiện, đẹp hồn phách của tất cả mọi người.

Nhất là sau lưng một đám nam sinh mặc áo vàng làm nền, khiến cô càng thêm nổi bật.

Nhạc nền vang lên, thân hình nhu mỹ của Trần Linh San chậm rãi di chuyển, nam sinh đằng sau cũng xoay theo vòng tròn, mọi người phát hiện ra có một người cầm theo micro lặng lẽ đi lên, dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Trần Linh San.

Không ít người nhận ra Tô Xán, liền có tiếng xôn xao nho nhỏ.

Nhạc dạo qua đi, Trần Linh San bắt đầu xoay mình tung hai ống tay dài, Tô Xán cũng bắt đầu nói.

- Tôi muốn mang hành trang chứa đầy giấc mộng

Dắt lạc đà tới phương sa mù mịt gió cát

Tôi muốn dọc theo con đường cổ xa xôi

Tìm kiếm sa mạc Đôn Hoàng trong mộng

Xuyên qua Kỳ Liên Sơn tháng sáu tuyết bay

Tiến vào sa mạc cát nóng

Tôi tìm khiến thạch phủ tiền nhân để lại

Xem nó có thể phát ra ánh lửa bốn nghìn năm không

Đuổi theo tịch dương con đường tơ lụa.

Bôn ba hành lang Hà Tây từng vang lừng tù và.

Tôi muốn tìm đồ gốm người Tam Miêu để lại.

Để chứa đầy vào lịch sử hào hùng.

Mọi người chăm chú từng điệu múa của Trần Linh San, hai mắt mơ màng, tai lắng nghe âm thanh tang thương trầm bổng, như đang bày tỏ về mộng tưởng vô cùng vô tận cả đời truy đuổi. Xúc động tâm khảm mỗi người, mộng cảnh theo đuổi lý tưởng đó, tỉnh lại chỉ còn mảng nước ướt đẫm bên gối.

Trần Linh San hoàn toàn chìm vào điệu múa, y phục và mái tóc tung bay, tựa như tiên tử lướt sóng, lần đầu tiên cô cảm thấy vũ đạo của mình đầy thần vận, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm được thi vị hóa, khiến khán giả xem như si như mê.

- Tôi thấy lang yên của Hán Vũ

Lá cờ hùng tráng che kín đất trời

Tung bay trên biên quan gió lồng lộng

Minh Na Sơn ngàn ngăm vang mãi tiếng reo hò.

Ôi! Đôn Hoàng thần bí.

Ngươi diệu kỳ như bích họa kinh thư làm người khao khát.

Ngươi vang vọng đường tơ lụa làm người ta say mê bi tráng.

Đôn hoàng khó quên.

Ngươi là bi hùng của sa mạc lúc mặt trời lặn.

Ngươi là một chương trong lịch sử sáng lạn huy hoàng.

Trần Linh San váy trắng tung bay, tới trước mặt Tô Xán, đôi mắt long lanh chứa nước, mũi nhỏ xinh xắn đỏ hồng.

- Bạn biết không, đoạn kết thúc mình chuẩn bị xong lâu rồi.

Ống tay áo trằng xoay tròn trên không, đứt ra, từ từ rơi xuống như đám mây.

- Bạn từng nói, muốn xem biểu hiện của mình.

Trần Linh San cười duyên dáng:

- Đây là biểu hiện của mình.

Váy trắng lướt đất, người hướng tới trước, Tô Xán chỉ kịp thấy một làn gió mang theo hương thơm ngát của thiếu nữ ập tới, khuôn mặt diễm lệ của Trần Linh San tới gần, hai cánh môi mọng ướt dán lên môi của y.

Cơ thể thiếu nữ mềm mại nhào vào lòng, cảm thụ rõ ràng độ đàn hồi của bầu ngực thiếu nữ, sự ngọt ngào của bờ môi kia, Tô Xán bị xô lùi lại nửa bước, mắt sửng sốt nhìn khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc.

Tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Tô Xán chưa kịp phản ứng lại thì Trần Linh San đã quay đi, để lại câu nói êm ái như vọng xuống từ thiên đường:

- Đợi bạn ở bên ngoài.

Lúc này nhạc đã chấm dứt.

Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi sân khấu Nhất Trung mùa xuân năm 2000.

Trần Linh San nhoài người tới, giống như tiên nữ từ trong bích họa bước ra, tay ôm lấy Tô Xán, tay áo như mây trắng phủ xuống bọn họ, không chân thật lắm, nhưng thời khắc này, rất nhiều thứ đều không chân thật.

Bao gồm cánh môi mềm mại của Trần Linh San áp lên môi mình, bao gồm hương thơm cơ thể thiếu nữ, hương thơm này như từng biết tới, lại như đã để lạc trong góc ký ức.

Đương nhiên sóng người đứng dậy vỗ tay, chỉ nhìn thấy Trần Linh San xoay người ôm ai đó, sau đó màn sân khấu kéo lại, thành cảnh nóng thực sự trong buổi hội diễn hôm nay.

Những người có mặt hôm đó, rất nhiều năm sau không còn nhớ cô gái mà mình trèo tường vào KTX nữ xem trộm thay y phục, cũng quên đi cô giáo nóng bỏng vì trời hè nóng nực, mồ hôi thấm ướt sơ mi lộ ra áo lót gợi cảm bên trong, thậm chí không còn nhớ được mặt người bạn ngồi cùng bàn với mình ba năm.

Nhưng không ai có thể quên được thời khắc này, cô gái như mây bước tới, váy trắng phất phơ, tay trắng mịn quấn quanh người con trai, tạo thành cảnh tượng làm người ta trắng đêm khó ngủ.

Đây không phải mùa hè, nhưng lại có tình tiết nóng như lửa.

Sân khấu khép màn.

Đọc truyện chữ Full