DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 138: Về Nhà.

Khi Rẽ Ngôi đang phát triển không quân tấn công thì bên kia kêu lên, từ phía đối thủ một hàng xe Bố Lôi phóng vù vù ra.

Xe Bối Lôi là quân có tốc độ nhanh nhất trong game, chớp mắt đã vượt qua đám quân chặn cửa của Rẽ Ngôi, phóng thẳng tới căn cứ của hắn, đám chó và thủy long như ngựa thoát cương đuổi theo.

Xông vào căn cứ, xe Bối Lôi tàn xát nông dân, còn đặt mìn ở cửa, nổ quân Zerg đuổi theo, rồi lại kéo cả đội quân chạy sang căn cứ khác.

Đến khi Rẽ Ngôi phát hiện binh lực bị mấy cái xe Bố Lôi không ngừng được bổ xung tới tiêu hao năm sáu phần, mới biết mình mắc bẫy.

Cuộc chiến dưới sự chỉ đạo của Tô Xán, Rẽ Ngôi hoàn toàn bị Vương Uy Uy dẫn dắt, Vương Uy Uy lợi dụng kỹ thuật điều quân của mình quấy nhiễu, Rẽ Ngôi căng thẳng đối phó, cuối cùng vẫn phải chủ động đầu hàng, cảm thấy mệt không khác gì ôn thi tốt nghiệp.

Không thèm để ý tới rẽ ngôi ra ngoài đường hô lên “tôi là thằng ngu!”, Vương Uy Uy đang hả hê tìm đối thủ tiếp theo thử chiến thuật vừa học mót được, thì Tô Xán nói: - Hôm nay chơi thế thôi, chúng ta về đi.

Vương Uy Uy ngớ người ra.

- Đừng quên cậu hứa đồng ý với tôi một điều kiện, điều kiện chúng ta về thôi.

Thấy Vương Uy Uy mặt trầm xuống, Lâm Lạc Nhiên giật áo Tô Xán: - Đừng nói nữa.

Hôm nay Lâm Trứu Vũ đã coi mình là bạn kể ra tâm sự của Vương Uy Uy, vậy y cũng phải có trách nhiệm nên làm của một người bạn, nếu bạn bè mà không khuyên bảo nhau làm chuyện đúng đắn, thì đó không phải cách làm bạn của Tô Xán,

- Đương nhiên cậu có thể lờ đi, tiếp tục cùng Lạc Nhiên và Tiểu Ngũ chơi thâu đêm, tôi cũng không làm được gì.

- Hay, lại thêm một thuyết khách nữa rồi. Vương Uy Uy cố kiềm chế để giọng mình không quá gai góc: - Vậy cậu biết họ có trách nhiệm với tôi hay không?

- Tôi chỉ biết trước khi cha cậu tới Hạ Hải đã an bài sẵn nhà cửa, chỉ vì muốn ở cùng cậu, cậu cũng oán giận cha mình ở Dung thành không tới thăm mình, cần gì giận dỗi phản kháng như thế?

Vương Uy Uy bị Tô Xán nói trúng, nhưng nghĩ cha mình lúc nào cũng trấn định thản nhiên, mỗi một suy nghĩ, một hành động của mình đều bị kiểm soát, hắn biết mình sớm muộn cũng phải khuất phục, nên trong lòng Vương Uy Uy uất ức không phát tiết được, nhìn chằm chằm Tô Xán, nói từng chữ một: - Cậu không biết gì thì đừng có nói.

Làm sao lại thành thế này.

Thấy hai người bọn họ đối đầu nhau, Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên đều không biết làm sao, bọn họ có thể nhất trí đối ngoại, nhưng chuyện nội bộ chia rẽ thế này chưa bao giờ gặp qua.

Nghĩ tới người chơi cùng bọn họ trước kia, có ai là không nghĩ cách lấy lòng họ, chiều theo ý kiến bọn họ, nếu có chia rẽ luôn nghe ý kiến họ trước. Có một lần, tên kia là con trai vị chủ nhiệm văn phòng tỉnh, bình thường cũng là trung tâm trong nhóm hắn, ít nhiều không ưa Vương Uy Uy, trong nhóm có hai mấy người, hắn tranh thủ được không ít, công khai khiêu khích vị trí cầm đầu của Vương Uy Uy trong nhóm.

Kết quả hai bên ý kiến chia rẽ, Vương Uy Uy không thèm để ý, chỉ nói một câu: - Theo tôi, hoặc theo hắn.

Kết quả hai mấy người gần như hoàn toàn đứng hết về phía Vương Uy Uy, phía đối phương chỉ có một mình và cô gái thanh mai trúc mã.

Từ đó trở đi tên đó hoàn toàn bị cô lập, lúc nào cũng lẻ loi một mình, Vương Uy Uy cũng không nói gì thêm, nhưng ai cũng có ấn tượng, xung đột chính diện với hắn, hậu quả sẽ rất thảm.

Tình huống hiện giờ chẳng phải cũng ép Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên chọn phe? Nhưng tình huống thì khác, tên kia rõ ràng có ý làm nội bộ chia rẽ, còn lần này Tô Xán lại chiếm lý.

- Tôi đúng là không biết. Tô Xán nhún vai: - Tôi chỉ biết rằng nếu hôm nay các cậu chơi game cả đêm không về, chưa nói mai Lạc Nhiên mắt sẽ thâm quầng, mà cha cậu cả ngày xử lý vô số công việc cũng không ngủ ngon.

Lâm Lạc Nhiên hơi lo, tuy nói cô có tính cách con trai, nhưng cô gái nào không thích đẹp.

Lâm Trứu Vũ thấy Vương Uy Uy tay bóp chặt, nói không cừng sắp bùng nổ, nhướng mắt lên: - Tô Xán, đừng nói nữa, với tính cách Uy Uy, lát nữa hai người có chuyện gì tôi lại khó xử. Rồi đi về phía Vương Uy Uy, ý tứ rõ ràng.

Tô Xán chỉ còn trông đợi vào Lâm Lạc Nhiên, y luôn có cảm giác, Vương Uy Uy rất nghe lời cô.

Lâm Lạc Nhiên ngần ngừ hồi lâu mới, khéo léo nói cho Vương Uy Uy có cớ xuống thang: - Buổi tối lạnh lắm, hôm nay em không mang theo áo khoác, hay là chúng ta về thôi.

- Được chúng ta về, cậu đi theo tôi để thấy tận mắt ông ấy là người thế nào, rồi sau này đừng chõ mõm vào việc của người khác nữa.

Vương Bạc ngồi trong phòng khách rộng rãi trống không, tắt TV đi, TV đang phát bài phát biểu nhậm chức của ông, và tin bài biểu đạt toàn thành phố kỳ vọng vào bí thư thành ủy mới.

Mặc dù bị điều khỏi vòng tròn hạch tâm, nhưng ông ta vẫn là quan lớn chấp chính một phương, hoàn toàn có thể lấy lui làm tiến, đưa thành phố nhỏ này lên, làm một lần cá chép vượt long môn.

Ở chính đàn ông ta có thể khí thế sục sôi, không chịu lui bước, nhưng khi về nhà tĩnh mịch một thần một mình, ông ta suy nghĩ mình có phải người cha hợp cách không?

Vương Uy Uy tới giờ vẫn chưa về, thằng bé này quyết tâm đối đầu với mình rồi, mẹ nó tính cách rất mạnh mẽ, quản nó cũng nghiêm, nhưng đôi khi nghiêm tới hà khắc, như bắt nó mỗi ngày chơi đàn violon, làm tính cách của nó phản nghịch nghiêm trọng, ăn đòn không ít, nhưng ăn đòn xong, chơi đàn ngày càng kém.

Mình đối xử với nó cũng thế, Vương Bạc không thích lên mặt giáo huấn con, nhiều năm sĩ đồ làm ông ta học được tránh uy hiếp xung đột không hài hòa, ông dùng thủ đoạn này để đánh vào điểm yếu của Vương Uy Uy, bắt con không thể không đi vào khuôn khổ.

Ông ta chưa bao giờ đánh con, nhưng đôi khi thể hiện quá lạnh lùng, giống như cái vòng sắt, bóp trái tim Vương Uy Uy tới nhỏ máu.

Cho nên ông ta mặc kệ con cả ngày không ăn cơm để phản kháng, lạnh lùng nhìn con hai tuần không có tiền sinh hoạt phải đỏ mắt vay tiền bạn nuôi một con chó con, hiện nó lại dùng chuyện bỏ đi qua đêm không về để kháng nghị yêu cầu của mình.

Nhưng ông là cha, ông có lý do để con mình quán triệt và chấp hành lời của mình, cho nó biết mình là hậu thuẫn kiên cường nhất của nó.

Ngồi dựa vào ghế sô pha, tắt đèn, Vương Bạc day mắt, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có. Vương Uy Uy hiện chắc ở cùng anh em Lâm Trứu Vũ, có hai đứa bé đó, không lo nó làm chuyện gì hoang đường quá đáng, có điều nó cả tuần không lấy tiền sinh hoạt rồi, tối nay chúng đi đâu, biết vậy mình lén cho Lạc Nhiên ít tiền để chiếu cố nó.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa.

Vương Bạc mở mắt, đi ra nhìn qua lỗ quan sát, lòng mừng rỡ, vội cởi giày da, áo véc ném vào phòng ngủ trên tầng, thay bộ áo ngủ màu thẫm rồi mới đủng đỉnh ra mở cửa.

Trước cửa là Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên và một cậu con trai không quen.

Vương Bạc nhìn con trai có chút mệt mỏi, lòng xót xa, có điều mặt vẫn uy nghiêm nói: - Về nhà rồi thì tắm rửa rồi đi ngủ đi. Lại Nhìn Tô Xán: - Đây là?

- Không quen! Vương Uy Uy nhìn thấy bộ dạng cha mình, té ra ông ta ngủ ngon lắm, làm gì có một chút lo lắng nào như Tô Xán nói, trong lòng tức tối, vượt qua mặt ông, về thẳng phòng.

Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên thầm nghĩ may mà cha mẹ mình không nghiêm như thế, Lâm Trứu Vũ chào xong đuổi theo Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên cười nói: - Chú Vương, đây là bạn bọn cháu, đưa Uy Uy về.

Tô Xán kín đáo quan sát người cha khiến Vương Uy Uy hận nghiến răng nghiến lợi, vị bí thư thành ủy cấp trên của cả Hồng Tiểu Thiên này.

Y chú ý thấy Vương Bạc mặc áo ngủ, đi dép lê trong nhà, nhưng mặc đôi dép đen, có ai lại tắm rửa thay áo ngủ rồi đi tất vào? Quá nửa ông ta lo cho con, khi họ về, mới vội thay y phục, trong lòng cười thầm.

Đúng là giống nhau, con trai ương bướng khó thuần, cha cũng muốn lên mặt chút mới chịu.

Đọc truyện chữ Full