DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 124: Tuyên Chiến

Hiện giờ mới kết thúc học kỳ 1, mà Tô Xán thì đã học trước đủ ứng phó với học kỳ sau, trong đó lịch sử, vật lý, số học và tiếng Anh thậm chí y học tới năm thứ hai luôn. Nếu không phải vì vấn đề của y là ở chuyện học thuộc lòng, thành tích của y không chỉ có thế, không phải là trí nhớ của y kém, mà là bởi vì nội tâm bài xích cái kiểu giáo dục sách vở nghĩa vụ, y biết bản thân trừ chiếm ưu thế "tiên tri" thì không có bất kỳ một sở trường nào, nên y cần tiến hành vũ trang trí tuệ và tri thức cho bản thân làm sao có lợi ích lớn nhất.

Tô Xán sở dĩ chăm chỉ học thứ kiến thức giai đoạn sơ cao trung, một là mở rộng năng lực lý giải của bản thân, hai là cơ sở cho nhiều kiến thức tương lai, lấy một ví dụ đơn giản, một nhà nhân chủng học không cần nghiên cứu tới vật lý và số học, nhưng không thể khi đi mua đồ, đến bảng cửu chương cũng không biết.

Tô Xán là thế, những thứ học thuộc lòng y chỉ dùng để rèn luyện năng lực ghi nhớ của bản thân, chứ không mất thời gian nhiều học thuộc lòng, y thức thời, mất điểm thì mất điểm.

Tiết Dịch Dương xếp thứ 40 trong lớp, cầm bài thi về thiếu chút nữa cười méo miệng, cả lớp có hơn 70 học sinh, đời sau thành tích Tiết Dịch Dương luôn quanh quẩn ở vị trí sáu mấy, thậm chí còn có lần huy hoàng thi tiếng Anh xếp thứ nhất từ dưới lên ba lần liên tiếp, đủ ghi vào sử sách.

Bây giờ lại có thể vào vị trí 40, ở trong trường học trọng điểm quốc gia này, đại khái có thể tuyên chiến với trường đại học có chút danh tiếng trong nước rồi.

Chuyện này với Tiết Dịch Dương mà nói chắc chắn sẽ gây dựng lên sự tự tin cho hắn để bước tiếp trên đường đài rất dài phía trước.

Đường Vũ vẫn đứng đầu cả lớp, Tô Xán tính toán, nếu như mình không mất điểm ở những môn học thuộc, nếu làm bài cẩn thận hơn chút nữa thì cũng không kém Đường Vũ quá xa.

Lần đầu tiên Tô Xán có cảm giác, cuộc đời mình đã chạm tới quỹ tích của Đường Vũ rồi, mặc dù không phải là thành tựu gì, có điều nó là loại nội tại, có ý nghĩa hơn bất kỳ thứ hạng nào.

Tiêu Nhật Hoa lần nữa nhắc cả lớp ngày mùng 1 tháng 3 tới trường báo danh, sau đó cho cả lớp giải tán.

Rời lớp học, đứng trên sườn dốc, Tô Xán nhìn thấy Đường Vũ đứng phía bên kia, Tiết Dịch Dương vỗ vai Tô Xán, làm bộ dạng cực kỳ tủi thân, xua tay:

- Bái bai, đừng quên tối đi chơi cùng tao đó.

Sau đó nhe răng cười với Đường Vũ:

- Hai người cứ thong thả mà hẹn hò nhé, không làm phiền nữa.

Đường Vũ mặt phớt hồng, định nói gì thì Tiết Dịch Dương đã né cú đá của Tô Xán cười thô bỉ chạy mất, trong lòng hắn, đối với cô hoa khôi lớp trưởng này có chút e sợ, chỉ dám ở trước mặt Tô Xán trêu chọc vài câu, bình thường không nộp bài tập, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Đường Vũ, đến xin một câu cũng chẳng dám.

Cùng Tô Xán đứng trên trạm xe, Đường Vũ quay sang nói:

- Lần này thi không tệ nhé.

Nhìn gó má hồng hồng của Đường Vũ, tim Tô Xán cung rung rinh, sau sự kiện KTV kia, gần một tuần không gặp Đường Vũ rồi, lòng tất nhiên rất vui, nhứng thứ ngăn cách giữa hai người lúc này đã ít đi rất nhiều, so với những người bạn khác giới khác của Đường Vũ, mình khả năng là người thân nhất rồi.

Nhưng Tô Xán không chỉ muốn làm bạn của Đường Vũ, y muốn xuất hiện trong cuộc đời sau này của cô, thành tích hôm nay khiến y đủ tự tin nói:

- Ừ, nếu như cứ giữ được thành tích này, mình tin có thể cùng bạn thi vào cùng một trường đại học rồi.

Đây không khác gì một lời công khai bày tỏ, tim Đường Vũ đập rộn ràng, lúc này xe đã tới, lần đầu cô mong xe tới muộn hơn một chút, không biết nói gì, lên xe mua vé, ngồi xuống, lòng vẫn nhẩm đi nhẩm lại câu nói của Tô Xán.

Xe lắc lư đi xuống dốc, bên cạnh là ruộng hoa hiện còn chưa xây thành nhà cửa, mùa xuân hoa nở rộ, rực rỡ như tâm tình của cô lúc này.

Chàng trai khuôn mặt non nớt, nhưng có đôi mắt làm người ta nhìn không thấu đó, lời hứa ngây thơ đó, trong mắt Đường Vũ cho dù không hiện thực, cho dù có chút thương cảm, nhưng cô vẫn muốn say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.

Buổi trưa Tô Xán ăn cơm ở cửa hiệu, sau đó đi ra ngoài, quảng trường Tinh Hải đang xây dựng khẩn trương, con phố đi bộ đời sau chưa có. Thật tiếc là xe bus đến không đúng lúc, không rõ phản ứng Đường Vũ thế nào, dù sao mình đã chính thức tuyên chiến rồi, Tô Xán thấy tâm tình rất khoan khoái.

Tô Xán tòa nhà bách hóa, đèn sợi đốt trên đầu tuy vẫn rất sáng, song ít nhiều có thể nhìn ra được trần nhà nhiều năm chưa tu xửa, nhiều chỗ bị bóc tróc, trước mỗi quầy đều có mấy nữ phục vụ, tuổi chừng 18, chắc là tốt nghiệp sơ trung đi làm luôn. Hiện giờ các siêu thị lớn đã bắt đầu thịnh hành ở các thành phố vừa và lớn, Hạ Hải phát triển chậm hơn bên ngoài, nhưng thứ sản vật cũ kỹ này sắp bị thay thế rồi.

Tô Xán sờ cái kính râm trước mặt, nghe bên cạnh có người nói:

- Cái kính này tôi mua, có điều nếu cậu trả gấp đôi tiền thì tôi nhường cho cậu đấy.

Tô Xán quay lại, không ngờ là đám Triệu Lục từng gặp ở Khách sạn Bát Nhất, đã chơi với nhau một trận bóng rổ, sau khi thua Triệu Lục muốn thân cận với Tô Xán, song bị Lâm Trứu Vũ mỉa mai một trận, nên bực bội bỏ đi.

Triệu Lục mặt cợt nhả, dựa vào quầy nói:

- Chúng ta có duyên phết đấy, bọn tôi vừa đi chơi một chuyến về đã gặp cậu rồi, sao không thấy đám Lâm tiểu tử đâu, còn cả cô bé Lạc Nhiên nữa, để cậu lạc bầy thế này.

Bên cạnh hắn còn có ba bốn đứa con trai, đi cùng còn một phụ nữ bộ dạng giám đốc, họ Vương, tuổi sấp xỉ rồi, đã có vài nhăn khóe mắt, nhưng trông vẫn rất hấp dẫn, thấy Tô Xán bị gây sự thì ái ngại.

Mấy tên Triệu Lục đột xuất muốn mua ít đồ cắm trại, thư ký trưởng chờ bọn họ tới tòa bách hóa trứ danh của Hạ Hải, sau đó bỏ đi, để lại mấy tiểu tổ tông khó hầu hạ này, tuy nói cô ta cũng không tới mức khom lưng uốn gói với đám nhóc, nhưng dù sao cũng do đích thân thư ký trưởng căn dặn đón tiếp, Vương Phượng đành đi bên cạnh.

- Giờ tôi biết vì sao đám Lâm tiểu tử nhìn thấy các cậu lại có vẻ mặt đó rồi, đúng là thích tự chuốc

Tô Xán đưa cái kính cho cô phục vụ, chỉ vào Triệu Lục:

- Gói lại cho cậu ta.

- Này nói rõ xem, là vẻ mặt gì?

Một tên bên cạnh Triệu Lục ầm ĩ lên, nhưng bị Triệu Lục ngăn lại, vẫn cười hì hì:

- Không sao, đám Lâm tiểu tử có thái độ gì thì chúng tôi cũng quen rồi, có câu để bụng mới nổi giận, tôi không thèm quan tâm nên chẳng nổi giận! Tôi đã nói, giá gấp đôi, tôi lấy cái kính này.

Thấy Triệu Lục cố chấp trả tiền, giám đốc Vương Phượng cũng không tiện nói gì, ra hiệu cho cô phục vụ đang lúng túng, tạm thời thu lại đã, tiền thừa trả sau.

Tô Xán lắc đầu, không để ý tới đám người vô vị này, đi vào chỗ sau hơn, xem giá cái bút máy, lấy một cái, đám Triệu Lục lại xuất hiện như một bóng ma, nói với Vương Phượng :

- Cái bút này tôi cũng trả gấp đôi tiền! Có điều nếu cậu trả bằng tôi thì tôi nhường.

Đây rõ ràng là khiêu khích rồi, chỉ đợi Tô Xán không nhịn được, so tiền với hắn.

Tô Xán mỉm cười với Vương Phượng :

- Gói lại cho cậu ấy.

Triệu Lục vốn tưởng Tô Xán sẽ bộc phát, ít nhất cũng khó chịu, ai ngờ vui vẻ nhường hàng cho hắn, ương lên, nhất quyết chơi Tô Xán, làm mất mặt y cũng khoái lắm.

Tiếp theo đó chỉ cần Tô Xán nhìn cái gì hơn một phút là Triệu Lục đều dùng giá gấp đôi mua lấy, Vương Phượng xấu hổ khỏi phải nói, lúc này người trong bách hóa không ít, người ta nhìn thấy cảnh ngang ngược này diễn ra ngay trước mắt, làm sao cô ta chịu được, trong lòng dùng suy nghĩ chỉ là trẻ con kèn cựa nhau để an ủi mình. Nhưng đám "trẻ con" này đều 16, 17 cả rồi, đứa nào đứa nấy thành thục sớm, nên lý do không thuyết phục lắm.

Đọc truyện chữ Full