DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 116: Dạy Bảo

Thiểm Quân Hào bực mình hất tay Vương Lộ ra, nhưng không Vương Lộ ôm quá chặt, hất đi được:

- Anh nói rồi, không phải lỗi của em, là anh thấy chúng ta không thích hợp, em hiểu chưa? Vả lại hiện giờ anh muốn tập trung vào chuyện học tập, không muốn nói tới chuyện này, anh nói chưa rõ ràng à?

- Anh muốn chuyên tâm học tập cũng được, em cam đoan sẽ không làm phiền anh, em sẽ đợi anh. Dù chúng ta không học cùng trường đại học, em cũng đã nói tốt nghiệp xong sẽ tìm anh, sẽ lặng lẽ ủng hộ anh, anh đi xa bao nhiêu, em sẽ cùng anh đi xa bấy nhiêu, thế còn chưa đủ sao?

Tô Xán và Đường Vũ đứng sững người ở hành lang chứng kiến tất cả, trong lòng không khỏi bi ai thay cho Vương Lộ, suy nghĩ tuổi trẻ, nhiều lúc nghĩ lại khiến mỹ hảo làm người ta đau lòng, nhưng biết bao người chia tay sau khi tốt nghiệp đại học, lời hứa thậm chí còn xa hơn đại học này không thể thực hiện.

Mà tên Thiểm Quân Hào này cũng không phải là người đáng để Vương Lộ hi sinh, chờ đợi.

- Em đừng ngây thơ như thế, tới đại học chúng ta còn ở bên nhau được sao? Bản thân em cũng tin lời này được hay sao?

Vương Lộ buông áo Thiểm Quân Hào ra, có điều gật đầu, nước mắt lăn dài theo hai gò má:

- Em tin.

- Nhưng anh không tin! Anh không có lòng tin, anh không tin vào bản thân, em hiểu chưa, nên so với sau này đau khổ, không bằng bây giờ sớm chia tay.

Vương Lộ nhìn hắn chăm chăm, sau đó ôm mặt khóc lao vào phòng bao.

Thiểm Quân Hào hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu cười, không ngờ rằng Vương Lộ lại từ phòng bao xông ra, tay cầm cốc bia lớn, hất thẳng vào mặt hắn:

- Thiểm Quân Hào, đồ khốn kiếp.

Thiểm Quân Hào rất nhanh nhẹn nhảy tránh, đúng lúc ấy phòng bao bên cạnh có một nam tử trung niên vịn vào cô gái xinh xắn mặc váy cũn cỡn loạng choạng đi ra, Thiểm Quân Hào chạm vào ông ta không tránh được, bia mang theo cả đá lạnh hất hết vào cả hai.

Nam tử trung niên mặt xầm lại, cơ thịt trên mặt run run, nhưng thấy Vương Lộ là nữ sinh lại khóc sưng mắt không tiện phát tác, lại thấy Thiểm Quân Hào xô vào mình, trút hết oán hận lên hắn, tóm lấy cổ áo hắn xốc lên, hơi rượu trong miệng phả ra nồng nặc:

- Thằng chó chết này, chơi bố mày đấy à?

Thành phố Hạ Hải nằm ở vùng tây nam bộ kinh tế không phát triển, bản thân lại phát triển cực chậm, nếu chẳng phải sát nhập với mấy huyện hành chính ở gần thì cũng chỉ là thành thị cấp huyện mà thôi, nhiều người dân tộc, tác phong con người ở đây rất hung bạo.

KTV Đỉnh Thịnh, chiếm vị trí long đầu trong giới giải trí thành phố, nơi này chuyện xung đột ẩu đả diễn ra như cơm bữa, có điều không có sự kiệt đổ máu, mà đánh nhau quy mô lớn cũng không có, đây là vụ va chạm đầu tiên hôm nay đang diễn ra.

Nam tử trung niên tên là Phùng Hữu Phúc, là là một vị xử trưởng văn phòng vũ trang, hôm nay cùng đám bạn chơi đùa hứng khởi, dần dần cùng cô em tiếp rượu trở nên thân thiết, vì phòng bao không có WC, ông ta nốc khá nhiều bia rồi, có hơi mót, cô em tiếp rượu tên Tiểu Lan rất khéo léo, nói:

- Xử trưởng Phùng, để em đi cùng anh.

Thế là cả phòng rộ lên, cô chỉ thấy vị xử trưởng Phùng này hôm nay uống quá nhiều nhiểu rồi, đi được hay không cũng thành vấn đề, nên chủ động yêu cầu, tất nhiên không thể nói anh đi không nổi, nghề các cô là thế, chiều khách mới có nhiều tiền boa.

Phùng Hữu Phúc nghe Tiểu Lan khéo léo như vậy lòng càng lâng lâng, liền khoác vai Tiểu Lan đứng dậy, cảm thụ hương vị thanh xuân của thiếu nữ, đang suy tính đêm nay làm sao có thể vui vầy cùng mỹ nhân, các cô gái ở đây tiếp khách rất cởi mở, song muốn qua đêm lại chuyện khác rồi, dù gì KTV này cũng rất chính thức, ai ngờ bị cốc bia lạnh dội thẳng vào mặt.

Đương nhiên cơn giận bốc lên, xốc cổ Thiểm Quân Hào hỏi tội.

Phùng Hữu Phúc không cao, nhưng tay phải to gấp đôi tay Thiểm Quân Hào, lại hơn gần tới gần hai mươi tuổi, mặt mày bặm trợn cực kỳ đáng sợ.

Vương Lộ hoảng sợ nhào tới ôm lấy cánh tay ông ta, vừa khóc vừa nói:

- Cháu xin lỗi, là tại cháu cả, là cháu không cẩn thận, xin chú tha cho anh ấy.

Thiểm Quân Hào thấy Đường Vũ và Tô Xán lén cùng nhau bỏ ra ngoài, trong lòng bực bội không chỗ phát tiết, lại nhìn Trần Linh San rất được mọi người hoan nghênh, với ai cũng vui vẻ, duy chỉ có mình là đối xử lạnh nhạt bài xích, căn bản không cho mình có cơ hội tiếp cận, Vương Lộ lại ở bên mè nheo làm nũng, nhất thời bực mình nói muốn chia tay, Vương Lộ nhất quyết không chịu cứ bám dính lấy hắn, Thiểm Quân Hào bỏ ra khỏi phòng bao, tiếp đó là bị Phùng Hữu Phúc xách cổ áo quát tháo. Cơn giận trong lòng hắn bộc phát:

- Con mẹ nó, buông tay ra!

Đây vốn là chuyện tình nhân nhỏ tuổi mâu thuẫn thôi, người có kinh nghiệm sống từng trải như Phùng Hữu Phúc nhìn ra ngay, vốn Vương Lộ năn nỉ cũng làm ông ta nguôi giận rồi, ai ngờ Thiểm Quân Hào lại còn mở miệng chửi, làm ông ta điên tiết.

Rầm! Đẩy Thiểm Quân Hào va mạnh vào tường, "bốp!" Cho hắn thêm một cái tát trời giáng:

- Cha mẹ mày không biết dạy mày, hôm nay tao sẽ thay họ dạy mày cách làm người.

Bên ngoài ầm ĩ làm đám Trần Linh San ở trong phòng cũng đổ cả ra, nhìn thấy cảnh này thì ngơ ngác không hiểu thế nào, hai nam sinh Ngoại Hải tiến lên khuyên giải, bị Phùng Hữu Phúc dùng một tay đẩy về va vào tường, hai người đều thấy tay vẫn đau, vừa mới giao thủ đã nhận ra thực lực hai bên chênh lệch thế nào. Đối diện với Phùng Hữu Phúc rõ ràng hơn về số lượng không phải là ưu thế.

- Là bọn cháu không đúng, bọn cháu xin lỗi.

Vương Lộ lại ôm lấy cánh tay Phùng Hữu Phú ra sức lắc, nhưng không ăn thua.

Thiểm Quân Hào bị bóp cổ, mặt đỏ dừ như gà chọi, mắt long lên sòng sọc:

- Gọi chú tao, mau đi gọi chú tao, thằng điên này mày đợi đó, tao sẽ xử lý mày.

Tô Xán bội phục, thằng này trông bộ dạng mọt sách cũng cứng đấy, Phùng Hữu Phúc thì tức tới bật cười, trên đời có thằng có thằng không sợ chết.

Trần Linh San mặt trắng bệnh, lại càng giận Vương Lộ, vốn mọi người ra ngoài chơi vui vẻ, lại đi gây ra chuyện này, giờ hay rồi, bọn họ đánh nhau, phía mình cũng bị cuốn vào, nếu chuyện ầm ĩ lên, cha mẹ mình biết, không những bị mắng, thế nào cũng bị cấm túc.

Mấy học sinh khác cũng cùng chung lo lắng, xuống giọng xin lỗi cùng, nhưng không một ai dám tới gần phạm vi công kích của cái cánh tay ngắn ngủn kia.

- Tao cho mày biết thằng nhãi, hôm nay dù mày gọi ai tới cũng vô ích, vênh váo quá nhỉ, con mẹ nó còn kém bố mày đây mấy chục tuổi đấy, nứt mắt ra đã bố láo bố toét rồi, chửi nữa đi, tao xé nát mồm mày.

Phùng Hữu Phúc một tay bóp trán Thiểm Quân Hào ấn dính vào tường, tuy mồm miệng hung tợn, song vẫn còn lý trí, không đánh hắn nữa, mắt quét xung quanh quan sát tình hình, liền thấy ngay Tô Xán và Đường Vũ.

Mắt Phùng Hữu Phúc vừa nhìn tới, Đường Vũ hoàng sợ, cô gái ngoan ngoãn như cô đã bao giờ gặp chuyện này, nhưng ánh mắt Phùng Hữu Phúc chuyển ngay sang Tô Xán, khựng lại.

Với thân phận xử trưởng văn phòng võ trang của Phùng Hữu Phú, thực sự chẳng ngán ai hết, một là ông ta chiếm lý, hai là thằng nhãi kia mồm quá thối, ra tay giáo huấn một chút, không quá nặng, không ai làm ầm lên làm gì.

Dù đối phương có bối cảnh lớn, với tính ông ta, thực sự là không sợ.

Nhưng nhìn thấy Tô Xán thì giật mình.

Hôm đó quân khu tổ chức tiếp đãi ở Khách sạn Bát Nhất Khải Toàn, ông ta chính là một trong số thành viên tổ chức, khi ấy nhân vật có trọng lượng của chính phủ địa phương, đầu não quân khu đều có mặt. Cô đại tiểu thư Lâm gia với các vị đại lão gia ngực đeo đầy huân chương cũng hời hợt xa cách, vậy mà thấy chàng trai này, lập tức quay lại điệu bộ của cô gái nhỏ, thực sự khiến nam nhân nhìn thấy ai có vợ có bạn gái chỉ muốn về nhà tìm vợ, ai chưa có bạn gái muốn mau mau có bạn gái được một lần đãi ngộ như vậy.

Đọc truyện chữ Full