DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 88: Con Gái Không Thích Con Trai Khô Khan.

- Chú nhóc Tô Xán này ngày càng được nữ sinh hoan nghênh, hôm nay có cô bé lớp số ba công khai bày tỏ, rất ầm ĩ.

Ân Tiểu Thiên thích nhất kể mấy chuyện học sinh trong giờ nghỉ, khiến các giáo viên trẻ đều hiếu kỳ:

- Buổi học chiều nay tôi lên lớp vừa vặn gặp phải, cả đám đông nữ sinh đứng kín cầu thang luôn. Tô Xán này thường ngày đúng là không nhìn ra, trên lớp rất ít phát biểu, thi tiếng Anh được 137 điểm, là con ngựa ô hiếm đấy.

Tiêu Nhật Hoa khinh thường hừ một tiếng:

- Yêu sớm quá nghiêm trọng sẽ bị trường học cảnh cáo. Bàng môn tà đạo.

Ân Tiểu Thiên thè lưỡi với đám giáo viên bên cạnh, thầm nhủ đúng là lão già cổ hủ, học sinh sơ trung yêu đương quản một chút còn được, chứ lên cao trung rồi, giáo viên nào chẳng mắt nhắm mắt mở cho qua. Tin đồn Tiêu Nhật Hoa không ưa Tô Xán xem ra không phải là giả, không cần biết lý do, là thầy người ta, cũng là trưởng bối, đi nhắm vào một chú nhóc như vậy, quá mất tư cách.

Thành tích giữa kỳ của Tô Xán với Tiêu Nhật Hoa mà nói đúng là một sự chấn động, thử tưởng tượng xem một học sinh bị mình chỉ trích không chú tâm học tập, thành tích như thế có khác nào cho ông ta một cái tát. Nên thấy Tô Xán thành tích tốt không khiến Tiêu Nhật Hoa vui vẻ mà càng rối rắm.

Nhận định Tô Xán gian lận, Tiêu Nhật Hoa tìm thành tích nhập học của Tô Xán ra, phát hiện thành tích trung khảo của Tô Xán đứng thứ 15 của lớp, bây giờ chẳng những không thụt lùi mà lại còn tiến vào thứ 10, nếu là người khác đảm bảo Tiêu Nhật Hoa đã vui mừng không khác gì tìm ra đại lục mới rồi.

Song liên tưởng tới Điền Phong, chuyện liền biến vị, đôi khi một chuyện đơn giản đem tư tưởng âm u vào suy đoán liền trở nên phức tạp.

Cái cạm bẫy này chứa mưu đồ gì đây?

Người rối rắm không chỉ có Tiêu Nhật Hoa mà còn có Tiết Dịch Dương, hắn đã nhìn Tô Xán nữa buổi rồi, vừa hết tiết, Tô Xán không chịu nổi nói:

- Có gì thì mày phun ra đi, đừng bày cái bộ mặt táo bón đó nữa.

Tiết Dịch Dương ấm ức làu bàu:

- Tao lăn lộn ở Nhất Trung bao năm chưa, chưa bao giờ có cô gái nào bày tỏ với tao ... Sao giữa người và người lại chênh lệch lớn như thế?

Tô Xán hơi thất thần, về sau Tiết Dịch Dương cùng nói với y một câu như thế trong lần cuối họ gặp nhau, nhưng đề tài là :" Thành viên trong liên đội bọn tao cưới một cô tiếp viên hàng không, cô gái đó, chậc chậc, vóc người ngon khỏi nói, trong nhà còn là doanh nhân Tô Chiết. Trong quân đãi ngộ bọn họ cũng rất tốt, cấp một chung cư 150 mét vuông, mày nói xem cùng sửa máy bay, sao giữa người và người lại chênh lệch lớn đến thế?"

Chẳng thèm để ý tới Tiết Dịch Dương, nhưng không có nghĩa thế là yên chuyện, tổ trưởng phụ trách thu bài tập mỗi ngày còn trêu Tô Xán:

- Thế nào, có định đáp lại Thẩm Lộ không?

Giữa tiết tụ tập với nhau, Lý Lộ Mai lại lôi chuyện này ra nói, khiến mấy cô gái có cớ trêu ghẹo Tô Xán, Trần Linh San cũng cười nói:

- Thẩm Lộ thành tích tốt này, tính cách tốt này, tính cách rất rụt rè, dám nói như thế, nhất định không đơn giản là vì đánh cuộc đâu, không chừng là thích bạn thật đó ... Thế nào, có nên suy nghĩ chút không?

Lý Lộ Mai giật góc áo Trần Linh San, nha đầu này bị váng đầu rồi chắc.

Trần Linh San bĩu môi không nói nữa, chỉ là vẻ ghen tuông trong mắt làm sao che giấu được cô bạn thân từng ngủ chung giường tâm sự qua đêm.

Tô Xán đối diện với đám nữ sinh líu ríu không ngớt, còn có Tiết Dịch Dương thêm dầu thêm mỡ, cuối cùng cũng phải lên tiếng:

- Chỉ là một vụ đánh cược thôi, mình không nghĩ nhiều như vậy. Mọi người xem sách đi, tiết sau có kiểm tra.

Câu này đại biểu Tô Xán không có ý gì với Thẩm Lộ rồi, đám nữ sinh tiếc nuổi, nhưng y không dễ dàng thoát nạn như vậy:

- Đầu gỗ, thật uổng tâm ý con gái nhà người ta, ít nhất cũng phải tỏ ra cảm động một chút chứ ...

- Đúng vậy, Tô Xán, bạn không sửa cái tính này đi thì ế suốt đời, con gái có thể chấp nhận con trai xấu tính một chút, nhưng mà không thích con trai khô khan đâu.

- Thật đó, không rút được chút kinh nghiệm gì từ Trần Linh San sao …

Tô Xán chỉ biết giơ hai tay đầu hàng, ở trong cái nhóm này y thuộc thành phần luôn bị bắt nạt.

Bộp! Bộp! Bộp! ...

Từ khi nhập đông tới nay thời tiết lạnh dần, trời lúc nào cũng âm u, gió đã chẳng còn khoan khoái như mùa thu nữa, thi thoảng khiến người ta sởn gai ốc. Trên sân bóng rổ lộ thiên, Tô Xán đầu mướt mồ hôi, áo ngoài đã cởi ra từ lâu, chỉ mặc cái áo may ô, cũng đã ướt đẫm.

Đập bóng rất tốn thể lực, khuỵu chân mà không được cong lưng, trọng tâm cơ thể hạ xuống thắt lưng, ngả về phía trước, cổ tay giữ ở vị trí dán sát đùi, sau đó cứ thế đập bóng tầm thấp, còn phải đảm bảo tốc độ phải nhanh, nhìn đơn giản lắm, nhưng cứ duy trì ba phút, năm phút thậm chí mười phút xem.

Lúc mới tập động tác này, trở về lớn học hai chân Tô Xán vẫn còn run, ngón giữa ngón trỏ sưng tới không cầm được bút, đổi sang tay trái cũng gặp phải vận mệnh tương tự.

Lâm Lạc Nhiên nói cơ sở của y quá kém, đập bóng thế này sẽ rèn luyện cơ thể tốt nhất, cũng rèn kỹ năng cơ bản, cụ thể là vì sao thì cô cũng không giải thích được, chỉ nói năm xưa mình tập chơi bóng rổ cũng được huấn luyện như thế.

Hiện thực chẳng bao giờ phong quang như tưởng tượng, khi đám Mậu Tiểu Thị và Lâm Lạc Nhiên chơi tưng bừng trong sân bóng, Tô Xán lủi thủi đứng một mình đập bóng, thi thoảng Lâm Lạc Nhiên quay đầu nhìn còn cười phì một cái làm Tô Xán nghiến răng nghiến lợi, không biết có phải nha đầu này cố ý chơi mình không nữa?

Một đồng đội cùng lớp không nhìn được, ghé tai nói nhỏ:

- Ê, không phải cô ấy chơi mày chứ? Không thực chiến, cứ đập bóng thế này ích gì? Kệ đi, ra chơi với bọn tao.

Tô Xán lắc đầu:

- Bọn mày cứ chơi đi, tao tập thêm lúc nữa.

Người trong đội rất bội phục, ai chẳng thích thể hiện trước mặt mọi người, người vào đội bóng rổ không ít mang tâm tư gây chú ý với đám nữ sinh, vậy mà Tô Xán kiên trì ở bên cạnh chỉ luyện tập động tác cơ sở, đội trưởng kiêm ủy viên thể dục Mậu Tiểu Thì còn chuyên môn mượn phòng thể dục một quả bóng cho Tô Xán huấn luyện.

Đôi khi Lâm Lạc Nhiên cũng thấy Tô Xán thật là ngốc, vốn cô cho rằng Tô Xán chỉ hứng lên tập được mấy ngày là cùng, chủ động dạy Tô Xán thực sự có ý chỉnh y, ai bảo cô thích chơi bóng rổ, nhưng vì là con gái không thể chơi thỏa thích, Tô Xán lấy bóng rổ làm công cụ tán gái.

Không nghĩ rằng Tô Xán thực lòng muốn chơi bóng rổ, mình bảo sao không do dự làm theo, không khỏi cảm thấy mới mẻ, trong nhóm cô mấy chuyện tương tự không ít, gặp cái gì mới mẻ cũng thề dứt khoát phải học tốt, nhưng thường thường kỳ hứng thú ban đầu nhạt đi, khô khan và lặp đi lặp lại ngày càng nhiều, làm người ta buồn chán.

Giống như anh trai mình, trước kia thích hip hop, còn thề dứt khoát phải tham gia Hip-hop Cup ở Hàn Quốc, giờ thì sao, thành con lợn béo rồi.

Tô Xán bướng bình và kiên trì làm Lâm Lạc Nhiên động lòng, nhân lúc mọi người nghỉ giải lao uống đi tới trước mặt y, nói:

- Thấp hơn chút nữa đi.

Tô Xán hạ thấp bàn tay, lực bóng đập lại tay càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng khó khống chế, quan trọng nhất là cơ bắp y bắt đầu nhức mỏi.

- Tay không nên đong đưa, nhớ kỹ điều khiển bóng bằng ngón tay, không phải lòng bàn tay.

Thấy Tô Xán thực sự mệt mỏi rồi, nói:

- Mọi người đang nghỉ cậu ra ném rổ vài cái cho thoải mái.

Tô Xán thở phào, đứng thẳng lên vươn mình một cái, thấy xương cốt dãn ra một cách sướng khoái, cầm bóng ra sân.

Đọc truyện chữ Full