DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 38: Dạy Bảo

- Tô Xán, xuống giúp cha một tay, chuyển cái tủ này ra hiệu nào.

Tô Lý Thành lắp xong tủ, bắt tay làm loa hướng lên tầng ba, lớn tiếng gọi Tô Xán:

- Con xuống ngay đây.

Tô Xán thò đầu ngoài cửa sổ đáp, nhanh chóng cất sách vở chạy xuống lầu:

- Con thấy sao? Không thua gì mua ở cửa hiệu hả?

Tô Lý Thành tự hào vỗ cái tủ hàng mới đóng:

Ở giữa sân, cái tủ ốp mica trắng muốt, được đóng ngăn chỉnh tề đâu ra đó, vẫn chưa lắp kính, tuy không đẹp bằng giá hàng siêu thị đời sau, nhưng được cái chắc chắn, chất liệu chính là ống hợp kim, liên kết với nhau bởi các khớp nối, trọng lượng nhẹ, dễ vận chuyển, cuối cùng chỉ cần lắp kính lên là có thể bày hàng bán rồi.

Tô Xán xắn tay áo lên, cha rất giỏi mấy thứ đồ điện hoặc lắp ráp, hình như hồi xưa cũng nhờ mấy thứ này lừa được mẹ, có điều cha quá bảo thủ, không biết phấn đấu, cũng thường xuyên bị mẹ trì triết.

Người ra vào tiểu khu rất nhiều, trong đó có một phụ nữ trêu:

- Này, Anh Tô, nhà anh đã mở cửa hiệu định không đi làm nữa à?

- Cái này nhân lúc nghỉ ngơi làm thôi, công việc ở đơn vị tất nhiên không bỏ được.

Phụ nữ đó tên là Vương Tiểu Thúy, kế toán trong công ty kiến trúc của cha, nam nhân bên cạnh cô ta là Tiêu Á Trung, là bạn học cao trung của mẹ, bình thường đối xử với người khác lạnh nhạt, nhưng giỏi nịnh nọt quan hệ cao tầng, cho nên không bao lâu rời công ty, tự mở công ty nhỏ, từ đó luôn cho mình cao hơn người trong tiểu khu một bậc, thấy hai cha con Tô Lý Thành chuyển tủ, đại khái là thấy bộ dạng ông Tô trông có vẻ buồn cười, nói:

- Tô Lý Thành, cửa hiệu nhà anh sắp mở ra sao rồi, cửa hiệu bé thế kiếm nổi tiền không? Nhưng mà dù sao nói ra cũng là ông chủ! Nghỉ làm điếu thuốc đã.

Tiêu Á Trung rút ra bao thuốc là cực phẩm, rút một điếu đưa cho cha, đây là loại thuốc là mà giai tầng viên chức phổ thông ở Hạ Hải không hút nổi, hắn cũng hay lấy ra khoe khoang ở công ty.

Tô Lý Thành đặt tủ xuống, đưa tay từ chối:

- Tôi hút thuốc của tôi được rồi.

Khi ấy gặp nhau mời điếu thuốc là một phương thức giao lưu, cũng là tượng trưng cho thân phận, thể diện của nam nhân, bình thường giao lưu, trừ nhìn cách ăn mặc nói chuyện, còn phân đẳng cấp từ loại thuốc là anh hút.

- Ài, khách sáo làm gì, anh cứ hút đi, chẳng mấy khi hút được ...

Có điều tiếp đó Tô Lý Thành rút thuốc lá ra làm Tiêu Á Trung nuốt lời định nói vào, đó là bao thuốc là máu trắng, với ánh mắt của Tô Xán mà xét hơi quê mùa, có điều bên trên viết hai chữ đỏ "Trung Hoa".

Do chính sách phong tỏa bảo hộ, chỉ phê chuẩn kinh doanh thuốc lá do bản địa sản xuất ra, nhà máy thuốc lá Hạ Hải thuộc chi nhánh nhà máy thuốc lá Dung Thành, cho nên loại tốt nhất lưu hành ở Hạ Hải chỉ là Gấu Mèo, thuốc lá vùng ngoài, hoặc ngoại quốc cực kỳ hiếm có, đều là nhờ xách tay từ nơi khác đến.

Tô Xán không hút thuốc, cũng biết Trung Hoa là loại thuốc là đỉnh cấp trong nước, nhà cậu cả hồi Tết được người ta biếu cho hai tút, tới tháng 7 năm nay còn chưa hút hết một tút, tút còn lại cậu út si mê rất lâu, tới giờ vẫn không xin được. Gần đây nhớ thành tích như cưỡi trực thăng lên thẳng của Tô Xán, hôm cả nhà tụ hội đó, cậu cả tâm tình khoan khoái, thuận tay cho cha một bao.

Cậu út ghen tỵ lắm, nếu như trong túi cầm một gói thuốc lá Trung Hoa, đi quan hệ sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Tô Lý Thành tính tình chất phác, không định khoe khoang gì, nhưng trong ánh mắt Tiêu Á Trung thì khác, ngữ điệu cũng trở nên ngọt nhạt:

- Ái chà, bây giờ làm ông chủ có khác, hút cả Trung Hoa cơ đấy, cửa hiệu còn chưa mở mà đã phát đạt rồi.

Nói rồi chẳng đợi Tô Lý Thành giải thích, nhận lấy điều thuốc cha mời, quay người đi.

Tô Lý Thành khẽ thở dài, lại gọi Tô Xán tiếp tục khiêng tủ ra cửa hiệu.

Nhìn theo bóng lưng hai cha con Tô Xán, Vương Tiểu Thúy tay kẹp điếu thuốc lá phì phèo, nghi hoặc hỏi chồng:

- Này, anh nói xem, cái cửa hiệu nhà Tô Lý Thành chả lẽ kiếm được nhiều tiền thế sao, giờ hút cả Trung Hoa rồi.

Tiêu Á Trung hậm hực rút bật lửa ra châm thuốc hút:

- Làm ăn nhỏ thì kiếm được bao nhiêu? Chẳng qua dùng để xã giao thôi, có gì lạ đâu.

- Xì, anh thì giỏi, sao không mời người ta hút Trung Hoa đi?

Tiêu Á Trung không nói nữa, biết Tô Lý Thành chẳng định lên mặt với mình, chẳng qua do tính cách của mình gây nên thôi.

Hai cha con Tô Xán khiêng tủ đi dưới con đường rợp bóng hương chương, Hạ Hải nhiều hương chương, đâu đâu cũng có, bên đường là quán ăn vặt, các loại cửa hiệu, người qua người lại tấp nập, người dân tộc nhiều nên nhìn quần áo người đi đường là điều thú vị.

- Cha, vừa rồi một chiêu thái cực của cha thật tuyệt.

Đi một quãng đường rồi, Tô Xán nháy mắt với cha nói, tính cha đơn thuần, y cũng không thấy có gì không ổn hết, chẳng cần phải thay đổi, quan trọng là phải kiến lập tự tin cho cha, lần này chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng thế nào cũng có tình huống tương tự, Tô Xán không muốn cha mình bị người ta xem thường.

Tô Lý Thành lắc đầu:

- Tô Xán, con đã lớn, hiểu chuyện thị phi xử thế, thế là tốt. Có điều phải nhớ, đừng quá so đo tính toán như thế, đôi khi lùi một bước mới khiến đất trời rộng mở, phù phiếm và hư vinh không giúp ích gì được, chỉ có tự mình tự cường mới là quan trọng, mới có tự tin sánh vai với người khác. Cha bị cậu cả con xem thường nhiều lần, nhưng cha không giận vì cha không có khả năng, song cha có con, con trai cha tương lai sẽ thành đạt, lúc đấy ai dám coi thường cha nữa.

Thì ra cha cũng không phải đơn thuần như bề ngoài, cũng không phải người thuần hậu dễ bắt nạt như trong mắt tất cả mọi người, cha biết hết, bất kể người khác chế nhạo châm chích, hay khinh thường miệt thị đều nhận hết, tâm cảnh của cha rất bình thản, vì cha biết bản thân, hi vọng lớn nhất của cha gửi lên người mình, hi vọng con trai tới một ngày làm người khác không dám xem thường mình nữa.

Tô Xán không nói nữa, gật mạnh đầu.

Thời gian qua, Tô Xán quả thực có chút xốc nổi phù phiếm rồi, nhìn như rất nổi trội kiệt xuất, kỳ thực chẳng phải thế, điểm thi xuất sắc? Giống như học sinh cao trung đi làm bài thi học sinh tiểu học? Đáng để tự hào không?

Tô Xán phải thừa nhận mình có hành vi không nên, vì ưu thế biết trước mà xem thường người khác, giống như hôm đạp xe đi chơi đó, y chọc vào đám Lý Ngải làm gì, vốn không đáng. Y không trả lời ngay hiểu lầm của Trần Linh San, bao nhiêu phần do hư vinh trong đó? Vì tác động của ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái xung quanh? Nếu không có Vương Uy Uy xuất hiện, Tô Xán còn không biết phải kết thúc thế nào, cúi đầu bỏ đi trong tiếng chế nhạo?

Còn hiện giờ, nếu không nhờ cậu cả, nhà họ cũng chẳng được người ta tôn trọng.

Muốn thực sự đứng dậy, thì phải như cha nói, phải có thực lực, không thể cứ mãi dựa vào sự bảo vệ hay hào quang của người khác, như mẹ y dạy hạnh phúc phải nắm trong tay mình.

Hạnh phúc do người khác cho, dù ngắn ngủi cũng không chắc chắn, chỉ có bản thân thực sự tranh thủ được, mới có cuộc sống đàng hoàng, có thể diện.

Tô Xán chợt nhận ra, cha biết rõ như thế tại sao còn lấy thuốc Trung Hoa ra mời Tiêu Á Trung, nếu bình thường cha chỉ nhận điếu thuốc của hắn ta, thế xong chuyện, chẳng lẽ cha làm thế là vì đợi cơ hội dạy bảo mình? Có lẽ biểu hiện gần đây của mình, cha đều thấy hết?

Người cha này của mình, thực sự chất phác, khô cứng, không được việc gì như người ngoài nghĩ sao?

Đọc truyện chữ Full