DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 7: Chém Ma Diệt Quỷ.

Chẳng mấy ai có cơ hội làm lại cuộc đời như mình, vì thế mình phải nắm chắc lấy, không thể qua loa cho xong chuyện được, trong cái hoàn cảnh xã hội giáo dục thi cử đã thành đá mạ vàng này, tội gì không dùng trữ lượng tri thức về sau, lợi dụng nó thành bàn đạp?

Thế nên Tô Xán nhắm thẳng vào Nhất Trung.

Có điều đây không phải là lúc tự sướng, quan trọng vẫn là phải hành động.

Trước kia nền tảng quá kém là vấn đề cực lớn của y, thiếu nữa là tầm nhìn bao quát, dù chăm chỉ học tập lại nhưng không nắm được trọng điểm, hiệu quả cực thấp, nhưng hiện giờ toàn bộ kinh nghiệm biến thành cơ sở, dựa vào cơ sở sâu dầy đó mới trồng nên được đại thụ rậm rạp.

Mở bài kiểm tra số học photo của Đổng Thanh Vân ra, Tô Xán biết hiện giờ quan trọng nhất với mình là hệ thống lại và nắm chắc kiến thức ba năm sơ trung đã trở nên mơ hồ, một trăm đề số học này là khó khăn lớn nhất hiện nay, vậy nếu có thể thử lửa một lượt ở bài kiểm tra này, vậy khi đi thi sẽ ngon lành thôi.

Tô Xán trải sáu cuốn sách số học ở bên, bắt đầu xem từ đề đầu tiên, không hổ danh là tập đề khó nhất thời sơ trung, ngay đề đầu tiên đã làm Tô Xán mắc kẹt, hiểu thì hiểu đấy, vấn đề là y quên công thức rồi, Tô Xán phải lật từng cuốn sách tìm kiếm.

Đêm chuyển dần về khuya, cha mẹ Tô Xán đi qua cửa sổ mấy lần, thấy Tô Xán mải miết tính toán, đều nở nụ cười.

Tới mười một giờ, Tô Xán giải tới đề thứ ba mươi lăm.

Cha mẹ thúc giục mấy lần rồi, Tô Xán đều bả họ cứ ngủ trước, cuối cùng không lay chuyển được con, Tằng Kha và Tô Lý Thành lại lo mình phá hỏng tính tích cực của con, đành phải đau lòng về phòng.

Thời đi học Tô Xán chẳng bao giờ thức đêm, thế nhưng sau này đi làm rồi tăng ca thức đêm thành cơm bữa, cái cuộc sống lặp đi lặp lại khô khan vô vị đó làm người ta phát điên. Còn hiện giờ chẳng qua là giải bài tập, so với sau này chẳng đáng là gì, cứ sau mỗi đề bài được giải, Tô Xán càng thấy thông thuận.

Ôn tập từ ( tính đơn điệu của hàm số), ( nhân lũy thừa cùng cơ số) tới ( hàm số bậc hai) ...

Nói thật tình là tập đề sơ trung khi đó khó hơn về sau một chút, lên cao trung độ khó liền tăng thêm cấp độ nữa, một số đề bài Tô Xán e rằng ngay cả giáo viên trong cái trường đại học loại ba của y cũng khó mà giải nổi. Có điều Tô Xán đã quen với công tác tiêu thụ, marketing lộn xộn, đối diện với số học sơ đẳng có thể nhìn ra đường lối mạch lạc, đầu óc rõ ràng chưa từng có.

Mười đề đầu tiên Tô Xán mất nửa tiếng đồng hồ, hai mươi đề tiếp theo, Tô Xán thần tốc chỉ mất tới nửa tiếng.

Tiếp theo là hai mươi đề nữa, Tô Xán chỉ dùng hai mươi phút.

Đây là một tốc độ không tưởng, đối với đám học sinh mũi nhọn mà nói khi giải đề phổ thông có lẽ có tốc độ này, nhưng với loại đề nội bộ này cũng chẳng thể đạt tới tốc độ của Tô Xán.

Năm mươi đề cuối Tô Xán dùng thế gió mạnh quét lá, làm một hơi giải quyết toàn bộ.

Thở phào một hơi, tra tư liệu, củng cố hệ thống tri thức, tới khi giải xong đã là hai giờ sáng.

Rời ghế đứng dậy, làm vài động tác vặn mình, Tô Xán thầm kêu một tiếng "sướng".

Không ngờ học tập có thể đem lại khoái cảm lớn như thế, nếu tư duy của y dừng ở đây chắc được liệt vào điển hình của học sinh tốt được các nhà giáo dục lấy làm hình mẫu ca ngợi, có điều tiếp đó y lại liên tưởng, loại sung sướng này cực giống năm 2009 tan giờ làm lên mạng chơi Thiên Long Bát Bộ, vất vả đánh quái cuối cùng được lên LV, ừm, chưa sướng bằng nhưng chỉ kém chút chút.

Tập đề trước mắt được mình ghi chi chít đáp án chính là toàn bộ tri thức số học ba năm sơ trung, thế mà mình chỉ dùng ba bốn tiếng là hạ gục, giống như trong World of Warcraft toàn bộ đám trạch nam trạch nữ còn đang quanh quẩn ở LV-70, còn mình mang toàn thân trang bị thần cấp LV-80 nhàn nhã dạo chơi xung quanh.

Có điều giải xong không có nghĩa đúng, hôm qua Tô Xán chỉ sao đề bài mà quên sao cả đáp án tham khảo, cho nên hiện giờ bài y giải không đảm bảo, đôi khi tự sướng thì sướng thật, kết cục chuyện không như ý muốn. Thế nên qua một thoáng sung sướng, trải nghiệm tàn khốc trước kia của Tô Xán làm y không quá tin vào cảm giác của mình nữa.

Tô Xán không có sự tự tin.

May là mai còn có một buổi học nữa, khi ấy tham khảo đáp án đối chiếu thành tích của mình.

Y còn phải mượn loại tập đề của những môn khác để ôn tập hệ thống.

Hiện giờ thời gian eo hẹp, hi vọng năm ngày nữa vẫn còn kịp.

Ngày hôm sau tiếng chuông reo đánh thức Tô Xán, dù tỉnh ngủ rồi song Tô Xán vẫn dài trên giường nhắm tịt mắt không muốn mở ra, giấc mơ đêm qua đẹp biết chừng nào, y quay lại năm 1998, lúc đó y còn rất trẻ, cha mẹ còn rất trẻ, ông trời cho y một cơ hội làm lại.

Hôm nay là ngày thứ 3 trở về nhà, phải đi tìm một công việc mới thôi, Tô Xán không muốn quay lại công ty cũ nữa.

- Tô Xán, con đã dậy chưa vậy?

Tằng Kha thấy chuông đã reo lâu rồi mà con chưa ra liền gọi:

- Dạ, con dậy rồi.

Tô Xán lười nhác ngồi dậy, mở mắt ra nhìn căn phòng, nhìn hai tay mình, chẳng lẽ … Tô Xán sờ mặt mũi, véo má mình, y nhảy cẫng lên trong vui mừng, người như quả bong bóng phồng căng. Chạy ra ngoài, nhìn thấy mẹ, thật rồi, không phải mơ, mình quay về năm 1998 thật rồi.

- Còn làm cái gì đấy, nhanh lên ăn sáng không muộn.

Tằng Kha không nhận ra sự khác thường của con, giục:

- Vâng, xong ngay ạ.

Hôm nay là ngày cuối cùng tới trường trước khi tốt nghiệp, cũng là ngày quan trọng nhất với Tô Xán, định đoạt y có thể vươn lên trong cuộc giáo dục thi cử tương lai hay không. Y cần phải có được "bí tịch" tri thức sơ trung, nếu bỏ qua thì y không còn cách nào nữa, trường học sẽ cho nghỉ hai ngày, sau đó là kỳ thi sẽ tới, hiện giờ thời gian với y là món tài phú lớn nhất.

Đánh răng rửa mặt xong đi vào bếp, thấy mẹ cầm quả trứng gà chuẩn bị đập vào chào, Tô Xán nhanh miệng nói:

- Mẹ, lòng đào nhé.

Năm 2009 chẳng ai dám ăn sống nữa rồi, món gì cũng hận không thể nấu chin ba bốn lượt mới dám ăn. Tô Xán còn nhớ trứng gà nhà mình thời đó không phải mua, thường là đổi hoặc hàng xóm cho. Tiểu khu nhà y rất rộng, Hạ Hải thời đó không thiếu đất, tiểu khu xây dựng rất khang trang, có tường bao song sắt, có sân trước sân sau, có nhà để xe hẳn hỏi đàng hoàng.

Nhưng nhà cửa mới, tư duy con người vẫn kiểu cũ, một ít người trong tiểu khu là cán bộ về hưu, một số từ nông thôn lên, thế nên chỉ sau nửa năm sân sau liền bị tận dụng biến thành vườn rau, chuồng gà, nếu đủ đất Tô Xán sẽ chẳng ngạc nhiên nếu như tiểu khu nhà mình có thêm cái ao cá.

Cầm cái bánh mỳ kẹp trứng mẹ làm, Tô Xán cắn miếng thật to, cảm thụ lòng đỏ ngầy ngậy chảy trong miệng, ngon tuyệt vời, trứng ốp lếp lòng đỏ không chín kỹ là một trong số món khoái khẩu của Tô Xán.

Đã rất lâu rồi Tô Xán không ăn sáng, áp lực công việc, cùng với công tác nghỉ ngơi hỗn loạn không có giờ giấc, làm dạ dày của y đã không còn thích ứng với bữa sáng, cả đêm làm việc tới khuya, cơm tối đã tiêu hóa sạch vậy mà sáng ra bụng cứ đầy đầy, chẳng buồn ăn uống gì, biết sáng không ăn thì không tốt, không có sức làm việc, cố ăn một ít thôi cũng khó chịu nửa ngày trời, đến trưa cũng chẳng tiêu hóa được.

Bây giờ Tô Xán nhận thức trọn vẹn được cái cơ thể này mỏng manh yếu đuối, thế nhưng trong đó ẩn chứa sức sống dồi dào. Không được, phải chăm sóc cái cơ thể này nếu không về sau hối hận, xa đâu chưa nói, cơ thể không mạnh khỏe thì ăn uống cũng không thấy ngon.

Đọc truyện chữ Full