DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 496: Phòng nhỏ ở Nguyệt Trì gia (1)

Có lẽ do bị máu tươi hù dọa, Linh Tĩnh không còn lón tiếng như trước nữa, nàng nhìn TV, thanh âm chỉ hơi to, Gia Minh ở bên kia không trả lời, sau khi mặc áo xong, hắn thống khổ nhắm hai mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó, hai người cứ ngồi im như vậy, để mặc cho cái đồng hồ kêu tích tắc.

Mười phút, hai mươi phút, trong tivi đã hết, thay vào đó là một bộ phim hành động, ánh sáng ở ngoài cửa sổ báo hiệu trời đã về chiều, Linh Tĩnh ngồi im, không biết mình nên làm gì, không biết mình chờ mong thứ gì, cũng không biết mình có thể tha thứ cho Gia Minh chuyện này không, trong đầu nàng rất loạn, có Sa Sa ở đây thì tốt rồi...

Không, có Sa Sa ở đây không tốt, cậu ấy sẽ không chịu nổi chuyện như thế này, nhưng mình cũng đâu có chịu nổi, chị Nhã Hàm… nàng chợt nhớ tới những chuyện lúc nhỏ.

Nàng nhớ khi mình còn học tiểu học, do quá mạnh mẽ nên có bạn học nói là đàn ông, nàng bỏ ra sườn núi ngồi khóc, Gia Minh tới hỏi, nói:

"Cho dù cậu là đàn ông, tớ cũng cưới cậu."

Khi đó mình chỉ cảm thấy ngại quá, nên tiện tay đánh hắn một bạt tai, sau đó chạy về nhà ba ngày không chịu nói chuyện với hắn, nhưng trong lòng lại đợi Gia Minh chủ động tới đây xin lỗi, chủ động bắt chuyện.

Nhưng mà Gia Minh thủy chung không tới tạ tội, khi đến võ quán thì mình đóng cửa không cho hắn vào, mong hắn có thể ở ngoài gõ cửa, nói một câu "mở cửa đi", vậy là mình sẽ có lý do ra mở cửa, nhưng mà hắn cứ như vậy mà bỏ đi.

Từ lúc còn nhỏ, vì tính cách hắn như vậy, mình đã ủy khuất khóc thật lâu, cuối cùng thì mình lại là người tìm hắn, theo hắn như không có việc gì.

Tình hình khi đó sao mà giống bay giờ tới vậy, mình đang mong đợi điều gì, có lẽ là sự giải thích, xin lỗi, sám hối, có thể nói dối như những nam nhân vô liêm sỉ ngoài kia cũng không sao, có thể... Có thể mình sẽ bị những hoa ngôn của hắn đả động, tiếp tục tìm lý do tha thứ cho hắn, cho dù có bị lừa cũng cam tâm...

Nhưng mà tất cả đều không phải như vậy, hắn chọn im lặng để xin lỗi, nàng biết mình đang áy náy, vì nàng đã cầm dao ném hắn, nếu mình muốn giết hắn có lẽ hắn cũng không nhúc nhích và tiếp nhận, như vậy thì có lợi ích gì, khi còn nhỏ, cho dù như thế nào thì mình cũng là người chủ động nói chuyện, chủ động mỉm cười, chủ động hòa giải… nhưng bây giờ đã khác rồi..

Nàng cứ im lặng như vậy, chờ đợi, chời đợi, cho tới khi ánh nắng mặt trời mất đi, tivi đã chiếu một bộ phim hoạt hình, không ai nói gì. Đột nhiên điện thoại vang lên, Linh Tĩnh vô ý thức cầm máy nghe, người bên kia nói:

"Alo..."

Đầu bên kia điện thoại vang lên những thanh âm phấn khích và kích động:

"Alo, ai nghe điện thoại vậy? Tớ Đông Phương Uyển."

"Tớ là Diệp Linh Tĩnh."

"Linh Tĩnh à, cậu thuyết phục được Gia Minh chưa? Sáng sớm ngày mai đã đi rồi đó, thời tiết nóng như vậy, ngồi xe có điều hòa tới Quế Lâm sơn thủy hữu tình, đi vào những hang động đông ấm hè mát chơi, còn có thể đến Li Giang bơi lội, chuyện tốt như vậy sao lại không đi."

"Gia Minh nói hắn không đi."

"A? Bỏ đi bỏ đi, tớ đã sớm biết là hắn sẽ không đi, vậy còn Sa Sa thì sao? Cùng nhau đi đi, mọi người tham gia chơi đùa với nhau một trận, tới Bắc Kinh rồi không biết còn cơ hội như vậy nữa không."

"Sa Sa cũng không đi..."

Linh Tĩnh như u linh trả lời, qua một lát, nàng nói:

"Tớ có thể đi không?"

"Đương —— nhiên —— rồi —— hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh, sáng sớm ngày mai sáu giờ tới trước cửa trường học tập trung, sau đó đi ăn sáng rồi xuất phát, tớ và Hứa Nghị Đình tới đón cậu nhé?"

"Không cần, tự tớ tới, cám ơn."

"Thật tốt quá, nhớ là mang áo bơi và áo phao nhé, à, mua được áo phao là tốt nhất..."

Đông Phương Uyển líu ríu thông báo trong điện thoại một hồi, lúc cúp điện thoại, Linh Tĩnh ôm đầu, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, đứng lên, trong mắt đầy lệ, nhưng không hề chớp.

Đi ra cửa đi giầy, Linh Tĩnh kéo cửa đi ra ngoài:

"Tớ trở về nhà ngủ."

Nhẹ nhàng đóng cửa, sau một lát, truyền tới thanh âm chào hỏi ông chủ cửa hàng game của nàng.

Khoảng chừng mười phút sau, Gia Minh hít sâu một hơi, đứng dậy tắt TV, sờ sờ băng gạc trên cánh tay, hắn cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.

"Alo... Huân à, chiều tối mai tôi sẽ bay tới Tokyo."

*****

Khi màn đêm buông xuống, trong một gian biệt thự ở ngoại ô thành phố Tân Trữ.

Nơi này mặc dù rộng, nhưng cũng chưa tính là một ngôi nhà, lúc này ánh đèn bên trong đang sáng, bầu không khí trong biệt thự hơi có chút vắng vẻ. Hơn 10 chiếc xe có rèm che đang đỗ ở lề đường bên ngoài khu biệt thự, một số người mặc trang phục khác nhau đang ở trong phòng khách, đợi chủ nhân tiếp kiến.

"Này, lão Hoàng, có lợi hại như ngươi nói vậy không?"

Người đang nói là một trung niên hơi mập mạp, gần mắt một có nuốt ruồi, nếu như thời gian có thể trở lại, chúng ta có thể nhận ra hắn là một trong những lão đại ở một trong những hội nghị hắc bang, đây là lão đại của một bang phái trung bình ở thành phố Giang Hải. Nguồn truyện:

Biệt hiệu của hắn là Sơn Vương Thôi, hiện giờ hắn không theo Sa Trúc bang, nên tới Tân Trữ Bang, chủ nhân của biệt thự này chính là lão đại của Tân Trữ Bang - Triệu Chấn Hải.

Thấy hắn hỏi một câu như vậy, lão Hoàng giảm thấp thanh âm xuống nói:

"Không lợi hại? Đến nơi này, ta cũng không ngại nói với ngươi... Tập đoàn Triêu Hải, nghe đã nghe nói tới chưa?"

"Nói đùa à, là người buôn bán ai chẳng biết tập đoàn Triêu Hải , sao vậy, người bên trong kia có quan hệ với Triêu Hải à?"

"Đâu chỉ là quan hệ, hắn là nhị công tử của chủ tịch tập đoàn Triêu Hải - Ứng Hải Sinh, tên là Ứng Tử Phong, ngươi nghĩ một chút xem loại nhân vật này mà ra tay, thì một cái Sa Trúc bang nho nhỏ có thể làm được gì?"

Lão đại họ Thôi sửng sốt một lát:

"Oa, thật không? Tân Trữ Bang lại quan hệ với nhị công tử của tập đoàn Triêu Hải sao?"

"Quan hệ thì có một chút, nhưng mà quan trọng nhất là nha đầu Sa Trúc bang kia đắc tội nhị công tử, cũng nhờ Triệu lão đại có thủ đoạn, chẳng phải Sa Trúc bang gần đây đang chỉnh đốn hay sao, có thể họ bắt đầu hoàn lương, Triệu lão đại mua được quan hệ, gần đây có dẫn họ tới một quán bar nằm dưới địa bàn của Sa Trúc bang, một người bạn của nhị công tử coi trọng một vị tiểu thư trong đó, nguyện ý dùng tiền... Loại chuyện như vậy dù sao ngươi cũng thừa biết..."

Họ Thôi gật đầu, hắn là người trải qua sóng gió, vừa nghe chuyện này thì đã hiểu:

"Cô gái kia không chịu?"

"Họ nói là cô gái này đang học đại học đi làm thêm ngoài giờ, thế nhưng nhị công tử có thân phận gì, trước kia đã từng gặp bao nhiêu chuyện kiểu này, chỉ cần họ dùng tiền là xong ngay, sự tình đương nhiên rất dễ giải quyết, bạn của nhị công tử uống rượu say, nào ngờ nha đầu kia lại ở gần đó, chẳng hỏi han gì gọi người tới đánh cho bạn của nhị công tử một trận."

Họ Thôi phá lên cười:

"Vậy là kết thù."

"Không chỉ như vậy."

Lão Hoàng thì cười rộ lên:

"Khi nhị công tử xuất hiện, nào ngờ nhị công tử và tiểu nha đầu kia lại biết nhau, lúc đó nhị công tử không nói gì, nhưng mà ông chủ mà Triệu lão đại mua được tương đối sợ hãi. Sau khi ra ngoài, nhị công tử chỉ hỏi là Sa Trúc bang gần đây bá đạo thế nào, sau đó cười nhạt, sau nữa là có chuyện này. Dù sao thì khi nhị công tử xuất thủ, muốn hạ đài tiểu nha đầu kia vô cùng đơn giản, sở dĩ gọi các ngươi là cho dù Sa Trúc bang có xảy ra vấn đề, Giang Hải lại không thể xảy ra vấn đề, mọi người có thể chia nhau địa bàn của Sa Trúc Bang. Nhưng mà chuyện này phải từ từ, nếu khiến cho xã hội rung chuyển, sẽ chẳng ai nhận được gì cả, cho nên nhị công tử đã đứng ra làm chứng, mọi người có thể hòa giải giữ hòa khí là tốt nhất, còn về phần Sa Trúc bang..."

Hắn phất tay một cái, âm hiểm cười.

"Ha hả, vậy ta sẽ chờ xem."

Đọc truyện chữ Full