DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 192: Vô đề(1)

Bởi vì cảm giác giật mình quá lớn, xung quanh chỉ có thể nghe thấy từng tiếng thở dốc. Gia Minh nhìn chằm chằm vào nửa trái chuối trước mặt mình, lại nhìn vẻ mặt đặc sắc của hai cha con họ Hoa rồi mở trừng mắt, dường như rất khó xử.

"Ồ, các người... Muốn dùng chuối để giết tôi?"

Vừa nói xong hắn đã rút khẩu súng bên hông ra nhắm thẳng vào Hoa Văn Nghĩa, đó là một khẩu súng lục với ổ tiếp đạn gồm chín viên, thân súng bằng kim loại màu xám lạnh lẽo mang theo cảm giác áp bách của tử vong nặng nề. Chỉa họng súng đen nhánh về phía Hoa Văn Nghĩa, bước lên hai bước, Gia Minh rất không chuyến nghiệp mở chốt an toàn, sau đó kéo búa đánh lửa.

Tiếng cười của đám người vừa mới vang lên, song khi nhìn tư thế không chút chuyên nghiệp nhưng đã hoàn toàn chuẩn bị giết người của Gia Minh, tiếng cười lập tức dừng lại. Đây là nơi công cộng, nếu xảy ra nổ súng giết người thì tuyệt đối không tránh khỏi bị liên quan, song... Xem ra thiếu niên này là một người điên... Cũng phải, có thể được con gái của Liễu lão đại ưu ái, tại sao có thể là nhân vật đơn giản được... Mọi người nghĩ vậy, cũng không dám chắc hắn có dám nổ súng hay không. Liễu chính cũng bắt đầu quơ tay cho Gia Minh bỏ súng xuống, có rất nhiều cách để giết hai cha con người này, nhưng nếu như giết ở chỗ này thì nửa đời sau của Gia Minh trừ ngồi tù ra thì chỉ sợ cũng chỉ còn cách chạy trốn, cho dù Gia Minh chỉ muốn doạ người khác, nhưng đã làm đến mức này, mở chốt bảo hiểm, kéo búa đánh lửa, chỉ cần hơi sơ ý một chút cũng có thể cướp cò, chết người...

Tiếng hít thở, tiếng bàn luận xôn xao, những người đứng phía sau Hoa Văn Nghĩa cẩn thận tránh sang chỗ khác. Vài giây đông hồ sau, Hoa Vi buông trái chuối rất tức cười kia ra, hít sâu một hơi rồi giơ tay lên:

"Tốt tốt... Lần này tao thua, nhưng tao dám đảm bảo, từ nay về sau..."

Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã cứng ngắc đứng tại đó, mấy tên đàn em ở đằng sau lại càng không đám động đậy chút nào, bởi vì ở trước mặt bọn hắn lại có hai khẩu súng đang chĩa sang.

Liễu Chính quay đầu lại nhìn rồi lập tức trợn mắt há hốc mồm, con mắt thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, bởi vì hai người đang chĩa súng về phía Hoa Vi, một người trong đó là Sa Sa con gái hắn, người còn lại dĩ nhiên là Linh Tĩnh có vẻ càng nhu nhược hơn đang đứng bên cạnh nàng.

"Ặc... Sa Sa, chốt bảo hiểm đâu?"

"Ngu ngốc, là cái này, mình giúp cậu..."

Sau mấy câu nói ngây thơ của hai cô bé, Sa Sa nghiêng người sang mở chốt bảo hiểm giúp Linh Tĩnh. Trong chốc lát mọi người xung quanh đều có cảm giác như đây không phải sự thật, một đám người lo lắng nhìn Liễu Chính, thầm nghĩ những khẩu súng này chắc chắn là của Liễu Chính, bây giờ lại bị con gái không chút kiêng dè gì lấy ra chơi, báo chí nói không sai, thế hệ sau năm tám mươi(8x)... Quả nhiên đều hư hỏng...

Sau một khắc, ba người bóp cò.

Đêm khuya, ngoại thành Giang Hải, trong một khu biệt thự tại lưng chừng núi. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn

Một chiếc taxi màu vàng dừng lại trước cổng biệt thự, trả tiền xong, mập mạp cầm theo hai túi cơm hộp lớn bước ra khỏi xe rồi đi thẳng qua vườn hoa, tiến vào phòng khách trong biệt thự, có năm sáu người đang tụ tập xem TV ở đây.

"Thịt bò xào, thịt bò xào... Tôi đã nói muốn ănbò xào..."

"Cơm chiên trứng..."

Tình cảnh náo nhiệt như đang gọi đồ ăn trong nhà ăn, mập mạp luống cuống tay chân phân phát đồ ăn khuya cho mọi người. Cũng vào lúc này, một người đàn ông khá ẻo lả từ trên lầu đi xuống, cười nói:

"Thực Thần (thần ăn uống) về rồi sao, thật tốt quá, đã mua bánh bao cho tôi chưa?"

"Xia nhờ, chị cả Diệp Liên, bây giờ ở đâu còn bán bánh bao chứ."

Mập mạp kia cười nói.

"May là ban ngày tôi ăn còn thừa lại mấy cái, anh lấy ăn đi. Lần sau đừng bắt tôi nửa đêm đi mua bánh bao nữa được không, chạy đến mấy quán bánh bao gọi cửa rất mệt"

Đón lấy chiếc bộp được ném tới. Diệp Liên lấy bánh bao bên trong ra cắn một miếng, đương nhiên, đây không phải bánh bao còn thừa lại.

"À, không thể khác được, tôi chì thích ăn cái này... Đúng rồi, cậu có mua chuối không?"

"Mua. Đêm hôm khuya khoắt, tại sao anh lại đột nhiên muốn ăn chuối?"

Mập mạp lấy một nải chuối từ trong chiếc túi lớn ra ném tới. Diệp Liên lắc đầu cười rồi vặn một quả xuống chỉa vào mọi người:

"Không phải muốn ăn, chỉ muốn thử cảm giác khi dùng thứ này để giết người... Đoàng, đoàng, đoàng..."

"Xong, đầu óc chị cả có vấn đề rồi..."

Người đang ăn cơm chiên trứng lắc đầu tiếc nuối, mọi người cũng cười theo phụ hoạ. Mập mạp có biệt danh Thực Thần kia phân phát xong đồ ăn khuya cho mọi người rồi cười hỏi:

"Chị cả, khuya khoắt thế này lại đột nhiên gọi mọi người đến đây tập hợp, sẽ đối phó với Hoa gia sao? Không quá nhanh chứ?"

Diệp Liên gật đầu cười.

"Mấy giờ trước nhận được tin từ tổ thông tin bên kia, tiệc sinh nhật của Liễu Chính xảy ra chuyện... Lúc trước không ngờ được sẽ nhanh như vậy nên cũng hơi vội vàng... Cha con Hoa Vi đã trở về, ăn xong thì chuẩn bị hành động."

"Ồ? Xảy ra chuyện gì?"

"Bắn nhau."

Diệp Liên đưa trái chuối trong tay lên:

"Cha con Hoa Vĩ mang theo súng. Bởi vì Hoa Vi hi vọng hai bang thông gia với nhau nên cầu hôn con gái Liễu Chính cho con trai hắn. Bạn nhỏ Cố Gia Minh của chúng ta trực tiếp lao ra làm mất mặt cha con Hoa Vi, sau đó Hoa Văn Nghĩa đấu đơn với Cố Gia Minh. À, mọi người cũng biết rồi, Cố Gia Minh kia được tiểu thư Giản Tố Ngôn dạy dỗ, luôn luôn không thích dùng biện pháp chậm chạp, sau khi hất một tô canh cá vào Hoa Văn Nghĩa liền chuẩn bị rút súng giết người, cha con Hoa Vi cũng rút ra... Chẳng qua bọn họ rút ra hai trái chuối... Ừ, là thế này, có thấy tôi rất đẹp trai hay không?"

Mọi người hơi sững sờ, tưởng tượng vào lúc chỉ mành treo chuông đó lại có người rút trái chuối ra... Oh... My... God...

"Mặc dù... Mặc dù có Giản Tố Ngôn hỗ trợ, Cố Gia Minh kia thực sự có thể có được súng thật, nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng lấy ra như vậy chứ? Hắn không phải tên ngu ngốc... Nhưng mà, nếu như đó là súng đồ chơi thì sẽ có người nhận ra được mới phải..."

"Nói đến điểm quan trọng."

Diệp Liên cười đưa tay vào trong ngực rồi móc một khẩu súng ra nhắm về phía mọi người, chẳng qua những người này chơi súng đã quen, thấy chốt bảo hiểm vẫn đóng nên không tỏ ra khiếp sợ chút nào.

"Mọi người có ai cảm thấy đây là một cây súng giả không?"

Đọc truyện chữ Full