DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 166: Tạo Vật Kỳ Tích (1+2)

"... John ngồi cùng bàn với em là một tên ngu ngốc, phép trừ ba số mà cũng không làm được, đương nhiên, đa số các bạn trong lớp em đều ngu ngốc như vậy.. Từ khi biết nhà em là Mafia, những người đó bỗng nhiên rất muốn kết bạn với em, chẳng qua em mới không thèm để ý đến bọn họ, mẹ nói bọn họ chỉ muốn dựa dẫm vào em để có ma tuý... Có mấy lần mấy người Johnny còn muốn lừa em hút, nhưng vì ông ngoại đã cho em ngửi thử mùi vị mấy thứ kia trước đó nên bị em đoán được..."

Ngồi cạnh Gia Minh trên ghế salon, Heidy vung vẩy đôi chân trắng như tuyết và kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra trong trường học, Marilyn mặc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản bưng trái cây, món ăn nhẹ từ nhà bếp đi ra, mở to hai mắt nhìn.

"Ồ, trời ạ. Johnny học cùng lớp với con? Nó lại dám làm chuyện như vậy? Mà thậm chí con cũng không nói ra?"

"Ông ngoại sẽ cho người đến chém đứt một tay của cậu ấy."

Heidy nháy mắt, nghiêm trang nói.

"Mẹ biết đấy, tiếp xúc với những chuyện máu tanh kia quá sớm sẽ để lại ám ảnh trong tuổi thơ của con."

"Oh… My... God..."

Liếc mắt một cách khoa trương, Marilyn và Gia Minh đều nở nụ cười.

"Gia Minh, tốt nhất là cậu nhân lúc bây giờ để dạy cho nó những gì nên tò mò, những gì không nên tò mò. Vài ngày trước tôi phát hiện nó đang xem... Ừ, quyển sách kia tên là gì nhỉ, đúng rồi, Sơ lược về thế giới ma tuý, nó mới mười hai tuổi mà thậm chí đã đặt cuốn Hắc Hậu học tại đầu giường, loại sách này sẽ làm ảnh hưởng đến tuổi thơ của nó... Có lẽ tôi nên tính toán đưa nó đi khỏi New York, sau đó mua truyện tranh về cho nó đọc..."

"Con là thiên tài."

Nắm chặt quả đấm nhỏ, Heidy lớn tiếng kháng nghị.

"Thiên tài sẽ không xem những thứ truyện tranh nhàm chán kia, tương lai con muốn trở thành giáo phụ Mafia vĩ đại nhất"

"Giáo mẫu Mafia..."

Gia Minh cười sửa lại cho đúng.

"Có lẽ em nên trở thành một ngôi sao, mặc dù làm ngôi sao cũng không tốt lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn Mafia, cô giáo nói em có giọng rất tốt."

"Ừ, em sẽ là ngôi sao nổi tiếng, sau khi có đủ lực ảnh hưởng mới tham gia vào Mafia sẽ tốt hơn, chú Billy đã từng nói, nếu là Audrey Hepburn lãnh đạo bọn họ, bọn họ sẽ hi sinh tánh mạng vì gia tộc mà không chút hối tiếc. Hơn nữa... Ngẫm lại xem, một ngôi sao có được rất nhiều người hâm mộ, nhất định sẽ không ai nghĩ tới nàng là giáo phụ. Không, giáo mẫu..."

Đứng trước bàn trà, Marilyn đưa tay lên nhẹ nhàng mân mê cánh môi, vẫn luôn nở nụ cười mê người.

"Có lẽ bạo lực có thể làm con thay đổi loại suy nghĩ đó, mẹ nghĩ Gia Minh sẽ rất vui vẻ đánh vào mông con, để đêm nay con chỉ có thể nằm úp sấp để ngủ..."

"Vô cùng vui lòng được ra sức."

"Phản đối bạo lực!"

Vừa nghe nói vậy, cô bé vừa rồi còn có lý tưởng làm giáo phụ của xã hội đen đẫm máu lập tức che mông nhảy xuống khỏi ghế salon, hô lớn khẩu hiệu.

"Bạo lực gia đình sẽ khiến trẻ em bị ám ảnh, hơn nữa thân sĩ sẽ không đánh vào mông thục nữ. Mọi người muốn thì có thể tự cảm nhận. Không thể để lại ấn tượng về bạo lực trong ký ức đơn thuần của con!"

"Nhưng chúng ta đang ở Trung Quốc, người Trung Quốc thường dạy trẻ em như vậy."

Marilyn nhún vai không thèm để ý, Gia Minh cười dùng tiếng Trung nói:

"Có lẽ thân sĩ sẽ đánh vào mông thục nữ..."

Những lời này Heidy không hiểu nhưng Marilyn lại mở trừng mắt, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Trừng mắt nhìn hắn, nàng đứng lên nói:

"Tôi đi chuẩn bị bữa trưa. Gia Minh cậu khó khăn lắm mới đến đày một lần."

Cũng như đoạn thời gian hai năm về trước, sắp xếp cho hai mẹ con nàng ở trong ngôi nhà không mấy xa hoa này. Gia Minh tới mấy lần nhưng cũng không coi là nhiều, thỉnh thoảng đến nghỉ ngơi mấy giờ rồi lại vội vã rời đi, rất ít khi ở cùng mẹ con nàng trong thời gian dài Chẳng qua Marilyn không oán trách chút nào, trái lại còn vô cùng vui vẻ, tính cách của nàng giống như một sợi tơ, tìm kiếm nơi gửi gắm tâm linh từ người nàng nương tựa vào, cho dù Gia Minh có muốn nàng ở trong căn phòng này cả đời thì có lẽ nàng cũng không có chút

không vui nào. Tính cách như vậy thuộc về một loại bệnh trạng không thể nghi ngờ gì, nhưng cũng rất đơn giản, vô cùng dễ thoả mãn.

Sau khi Marilyn vào nhà bếp, Heidy lại bắt đầu ríu rít kể lể chuyện từ khi nàng vào học trung học, chuyện học sinh trong trường bắt đầu yêu đương và hút thuốc, chuyện nàng từng phát hiện một khẩu Colt có hình như con rắn ở nhà, bởi vì khẩu súng màu vàng kia quá phong cách khiến nàng không nhịn được bắn thử một phát lên tường, sau đó cánh tay bị phản chấn bị thương, linh tinh vụn vặt, không chuyện nào giống chuyện nào.

"... Vài ngày trước trên lớp dạy về sinh lý, cô giáo phát cho chúng em mỗi người một cái áo mưa... Em bắt đầu có kinh nguyệt từ giáng sinh năm ngoái, trên sách có nói em đã có thể ân ái với người khác nha... Gia Minh, anh có ý kiến gì khì một cô gái mới mười hai tuổi mà đã lên giường không? Có cảm giác có tội không?"

Đang bị chuyện áo mưa khơi gợi lên vài suy nghĩ, Gia Minh vừa ăn trái táo mới gọt xong, vừa thuận miệng đáp:

"Ồ, hẳn là không sao cả."

"Vậy lên giường với em được không?"

Cũng đang ăn táo, Heidy nhìn Gia Minh nói.

"Em đã tính toán thời gian, nếu làm chuyện đó lúc này rất có thể em sẽ mang thai nha, mười hai tuổi đã mang thai có phải là rất thú vị không, anh thích con trai hay con gái? Nghe nói người Trung Quốc đều thích con trai... A... Đau..."

"Ặc..."

Mở trừng mắt, Gia Minh tức giận vẽ lên đầu Heidy một cái.

"Thôi ngay, đầu óc thiên tài của em suy nghĩ đến những thứ gì vậy, trẻ em... À, trẻ em không nên nghĩ đến những chuyện này."

Chua từng có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ em, Gia Minh cảm thấy khá đau đầu.

"Thiên tài đương nhiên sẽ không giống những người khác. Còn nữa..."

Heidy tiếp tục cố gắng, sau đó lại hơi ủ rũ.

"Còn nữa... Vừa rồi anh Gia Minh liếc mắt đưa tình với mẹ, đúng không?"

"…"

Gia Minh không phản bác được.

"Anh lên giường với mẹ..."

Cắn một trái táo, hai má nhỏ phình lên, Heidy buồn bã nói.

Mặc dù không tận mắt thấy Gia Minh và Marilyn lên giường nhưng cảm giác của cô bé lại tương đối nhạy cảm, một lát sau nàng mới ngẩng đầu lên nói:

"Mười hai tuổi thực sự không được sao?"

"Đương nhiên không thể."

Nhẹ nhàng nhéo má Heidy, Gia Minh nở nụ cười.

"Vậy đến bao giờ mới có thể?"

"Anh cảm thấy..."

Vốn không có ý kiến gì với chuyện này, Gia Minh suy nghĩ một lát, miễn cưỡng xác định thời gian.

"Ít nhất là mười sáu tuổi, chẳng qua anh cho rằng, ở phương diện này bảo thủ một chút sẽ tốt hơn, đến lúc đó em phải lựa chọn cẩn thận..."

"Nếu như anh yêu thích người xinh đẹp, khêu gợi như mẹ, có lẽ em phải chờ đến mười tám tuổi mới được, đến lúc đó em đã là ngôi sao, mẹ cũng nên tặng anh cho em..."

Chống cằm lên đầu gối nhìn Gia Minh, tiểu Heidy lại rơi vào sự buồn bã khác.

"Nhưng không phải người Trung Quốc đều thích xử nữ sao, ở Mỹ, mười lăm tuổi mà còn là xử nữ đều rất ít nha..."

"Hiện giờ anh xác định, quả nhiên em xem rất nhiều sách không phù hợp với lứa tuổi..."

Sau khi Heidy ngủ trưa, Gia Minh nói về chuyện Heidy với Marilyn, Marilyn cũng trợn mắt há hốc mồm, quần jean mới cởi được một nửa cũng dừng lại, đôi chân thon dài cuộn lại, nơi gợi cảm giữa hai chân mơ hồ lộ ra sau lớp quần lót mỏng, cảnh tượng vô cùng mê người. Heidy đã nói sẽ gả cho Gia Minh, chẳng qua hai người đương nhiên cho rằng đó là nói đùa, chỉ là nàng lại đoán được chuyện mình lên giường với Gia Minh, hơn nữa còn xem mình như tình địch, điều này thực sự khiến Marilyn kinh ngạc.

"Vậy, vậy, vậy... Nó, nó, nó..."

Ấp úng một hồi lâu, đợi Gia Minh chỉnh lại quần áo cho nàng, mặc lại quần dài, Marilyn mới vội vàng xuống giường, muốn đi xem Heidy có nhìn lén không. Trong lúc tâm tình hỗn loạn, một ngày qua trở thành lần duy nhất không cởi quần áo khi chung đụng với Gia Minh từ khi Marilyn tới Trung Quốc. Gia Minh nói một số chuyện khác với nàng.

"Về mâu thuẫn giữa gia tộc cô và gia tộc Gambino, theo suy đoán của tôi, ít nhất phải nửa năm nữa mới đến tình trạng sống mái với nhau. Tình hình bên Mỹ tôi không tiện nhúng tay vào, cho nên nếu không có chuyện gì xảy ra với cô và Heidy thì tôi sẽ không nhúng tay vào. Mấy ngày nữa Joseph sẽ về nước, cô chỉ cần phủ nhận tất cả mọi chuyện là được, cứ nói là không gặp bất kỳ ai ở đây, cô chỉ dẫn Heidy ra ngoài giải sầu, dù sao có một số việc trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ."

"À, chuyện này..."

Marilyn đỏ mặt xấu hổ.

"Tôi và Heidy chỉ muốn đến gặp..."

"Ừ, tôi hiểu. Chẳng qua đám người đang nhìn chằm chằm vào cô bây giờ thực sự cũng hơi khó giải quyết, tính ra nguyên nhân cũng là vì tôi."

"Một đám người khác?"

"Tạo Vật Kỳ Tích."

Gia Minh gật đầu.

"Hẳn là cô chưa nghe nói đến cái tên này, nhưng chắc là đã nghe nói đến Trí Tuệ Thiên Quốc."

"A! Trí Tuệ Thiên Quốc?"

Marilyn gật đầu.

"Đúng là tôi đã nghe nói qua cái tên này, theo như tình báo của chúng tôi, nghe nói đó là một tập đoàn lớn thần bí nhất của Mỹ. Nghe nói FBI và cục An toàn quốc gia đều có rất nhiều người của bọn họ, bọn họ được chính phủ ủng hộ sao?"

"Tương tự như vậy, nói hoàn toàn là một ngành thuộc chính phủ cũng không đúng, trong đó có người của chính phủ, cũng có rất nhiều người tự do, thành viên trung tâm là những nhân viên kỹ thuật như mấy nhà khoa học biến thái, hacker, thành viên bên ngoài là đặc công, sát thủ. Đối với bọn họ, Mafia chỉ là những tổ chức xã hội không đáng nhắc tới. Tạo Vật Kỳ Tích lại càng bí mật hơn một chút, bọn họ thân cận với giáo đình Vatican hơn là với chính phủ Mỹ, từ khi thành lập đã cố gắng vì mục tiêu truy tìm dị năng giả, tự nhận là những kẻ tài trí hơn người đại biểu cho Thượng Đế, ha hả, thực ra cũng không khác những tổ chức tà giáo bao nhiêu."

"Tôi đã từng nhắc tới dị năng giả rồi, thành thật mà nói bọn họ cũng chỉ là những người hơi kỳ quái là tiến hoá giả, không cần quá để ý. Chẳng qua có một số người hết lần này tới lần khác lại rất thích đem chuyện này ra để nói, dị năng giả mạnh nhất được gọi là tự nhiên tiến hoá giả, dị năng giả như vậy có khả năng phi thường, mấy trăm năm mới xuất hiện một người. Có người cho rằng mình cũng là một trong số đó, đương nhiên hiện giờ không thể nào xác định được, căn cứ chính xác duy nhất còn lưu lại cho đến bây giờ là một tổ chức rất mạnh ở châu Âu tên là U Ám Thiên Cầm, người thành lập nên nó là một tự nhiên tiến hoá giả rất mạnh, hơn nữa còn tìm được phương pháp truyền thừa dị năng của mình từ đời này qua đời khác, Tạo Vật Kỳ Tích và phía Vatican cũng có hứng thú tìm kiếm những người như vậy, sau đó tôn sùng bọn họ là thần hoặc hi vọng thông qua bọn họ để thống trị thế giới, hiện giờ bọn họ cũng vì nguyên nhân đó mà theo dõi tôi..."

"Gia Minh, cậu là... Cậu là tự nhiên tiến hoá giả?"

Gia Minh lắc đầu:

"Đương nhiên tôi không phải"

"Vậy tại sao bọn họ lại theo dõi cậu? ồ, tôi hiểu rồi."

Marilyn gật đầu.

"Vào năm ngoái ở Trung Quốc xảy ra một sự kiện kinh khủng gây ảnh hưởng rất lớn, một du thuyền tên là Tinh Mộng bị tấn công trên biển, một người Trung Quốc thần bí đánh lui sát thủ mạnh nhất thế giới. Gia Minh, là cậu sao?"

"Đầu mối không chỉ dừng lại ở đây."

Gia Minh thở dài.

"Tóm lại có rất nhiều nguyên nhân. Mà khi phân tích tất cả mọi chuyện, đại đa số người đều bởi vì tôi là một đứa trẻ nên phớt lờ đi, nhưng sau khi chuyển sự chú ý đến các phương hướng khác, bọn họ trái lại lại dự đoán rằng tôi có thể là tự nhiên tiến hoá giả, vì vậy trước tiên sẽ giám thị cô và Heidy, hiện tại lại phái người đến để đánh giá tình tình."

Dừng lại một chút, Gia Minh bĩu môi bất đắc dĩ, trong mắt xuất hiện vẻ đùa cợt:

"Là một người nước ngoài tên là James Cook, mỗi ngày đều cho người đến giám sát tôi, muốn âm thầm bày mưu đặt kế thông qua Vĩnh Thịnh bang, còn cho rằng tôi không biết chuyện gì cả..."

Khi ánh sáng mờ lúc chạng vạng dần tắt đi, bóng đêm phủ xuống, tiếng nhạc vang lên trong phòng khách, người trong nhà ăn cơm xong, ngồi trên salon xem ti vi.

Đối với Trương gia, rất lâu mọi người chưa từng ngồi xem TV cùng với nhau như thế, ngay cả Trương Kính An vẫn luôn nghiêm túc cũng không có lên lầu ngay sau khi ăn xong mà vẫn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, giả bộ nhìn chằm chằm TV và nói chuyện phiếm với người vợ thứ hai của mình, ông ta nói về chuyện ở công ty, người phụ nữ mặc y phục rất gợi cảm thì nói về chuyện đi dạo phố mua đồ, mà thực ra rõ ràng sự chú ý của hai người đều nhằm vào Nhã Hàm.

Kể từ khi đi dạy học, hơn nữa sau lần trước Trương Kính Anh ép nàng lập gia đình, Nhã Hàm rất ít về nhà vào những lúc không cần thiết, rất ít yên lặng ngồi trong phòng khách xem TV, rất ít khi lộ ra vẻ mặt u buồn mà cô đơn như vậy.

Mặc váy ở nhà đơn giản, Nhã Hàm ôm gối ôm màu xanh biếc, co chân lên ghế salon, nhìn chằm chằm TV, đôi mắt vô thần, không nói một lời.

"Lại nói, mấy hôm nay công ty gặp tổn thất rất lớn..."

Liếc nhìn con gái, Trương Kính An nhíu mày nói tiếp chuyện công ty.

"Một kỹ thuật viên máy tính thích lên mạng, nghe nói còn thích kĩ thuật hacker, kết quả là chiều hôm đó bị dính virus gì đó trên mạng dẫn đến toàn bộ hệ thống mạng của công ty bị tê liệt, tất cả phần cứng đều bị hỏng khiến phải ngừng sản xuất cả mười hai tiếng, sau đó vẫn không thể giải quyết được, may là sau đó có người công bố phương pháp giải quyết trên internet mới có thể khôi phục lại dữ liệu... Sớm biết như thế thì không nên triển khai tin học hóa toàn diện trong công ty... Chẳng qua người công bố ra phương pháp giải quyết kia cũng rất thú vị, tên là Công Trư Bạch Tuyết..."

"Công Chúa Bạch Tuyết?" Mẹ hai hỏi lại.

"Không phải, là Công Trư, chính là heo thường bị giết mổ, Công Trư Bạch Tuyết."

"Ha hả, ha hả..."

Mẹ hai che miệng cười, ngồi ở bên, mặt Nhã Hàm cũng hơi thay đổi.

"A, em nhìn xem, trong mục tin tức cũng nhắc đến rồi, loại virus này bộc phát trên toàn thế giới ngày hôm qua, rất lợi hại. Nhã Hàm, không phải con nói gần đây có học máy vi tính sao? Hacker lợi hại như vậy là tấm gương đáng để học tập đó, đương nhiên, không nên học tập hành động của hắn, ha hả .."

Trương Kính An vừa nói xong, trong mục tin tức trong TV đã xuất hiện bức tranh Hùng Miêu Thiêu Hương rất xấu xí.

"Khoảng bốn giờ ba mươi chiều hôm qua, một virus tên là Hùng Miêu Thiêu Hương đã lây lan trên toàn thế giới..."

"Ha hả, con gấu trúc kia thật là khó coi, xem ra mặc dù là một hacker lợi hại, nhưng lại là một người vẽ tranh rất kém cỏi."

Mẹ hai cười nói, để khiến con gái chú ý. Trương Kính An cũng ừ một tiếng, gật đầu cười theo.

Nhìn bức tranh kia, cô gái vừa bị mẹ kế mắng là kém cỏi ngây người một hồi lâu, sau đó nói:

"Bức tranh kia là con vẽ..."

"Ha hả..."

"Ha hả..."

Hai người ngồi bên cạnh ngẩn người, sau đó cười khúc khích phụ hoạ. Một lát sau, mẹ hai nói:

"Lão gia, hôm qua em mua một chiếc đồng hồ đeo tay... vốn cũng định mua cho anh một chiếc... Chỉ là đó không phải loại dành cho tình nhân đợi lát nữa em cho anh xem..."

"Ừ"

Hiển nhiên, bọn họ không tin lời nói dối kém cỏi của Nhã Hàm...

Đọc truyện chữ Full