DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 138: James

"Rốt cuộc là ai làm! Điều tra cho tao, tao quyết không tha cho nó!"

Trong căn biệt thự thuộc sở hữu của Vĩnh Thịnh bang, Lê Vĩnh Thịnh đang giận dữ nói.

Bây giờ là chạng vạng tối, ánh mặt trời giống như màu máu chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong, trên lầu truyền tới tiếng nhạc lớn, trên TV thì đang phát tin tức về vụ án giết người ở gần Thánh Tâm học viện. Lần này, Lê Vĩnh Thịnh mất đi một trợ thủ đắc lực hơn nữa còn tổn thất một chiếc xe nâng trị giá hơn mười vạn.

Cũng khó trách hắn lại tức giận như vậy, tuy xe nâng đắt nhưng chỉ đứng thứ nhì, quan trọng là hắn bị mất đi một trợ thủ đắc lực, từ khi a Trí gia nhập vào bang hội thì hắn đã nhiều lần bày kế, trên thị trường nhà đất, hắn đã kiếm được hơn một nghìn vạn tiền lời, giữa cuộc đấu trong Hắc đạo. Vĩnh Thịnh bang tạm thời kiềm chế dáng vẻ bệ vệ của Sa Trúc bang, thậm chí hiện nay còn có chút lấn áp chính là nhờ hắn.

Nhưng hiện tại, hắn cứ vậy mà mơ hồ chết đi. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn

Lúc này hắn đang cảm thấy rất phiền muộn, bọn đàn em đứng đối diện thì đang cúi đầu, tiếng từ TV và tiếng nhạc từ trên lầu phát ra kéo hắn ra khỏi suy nghĩ, hắn vỗ lên cái TV một cái rồi bình tĩnh nói: "Nói đi, có kết quả gì?"

"Ách, ông chủ, bên phía cảnh sát không có chút tiến triển nào."

Một gã thuộc hạ nói.

"Lần này chúng ta muốn mua mảnh đất kia kỳ thực đã bị bài xích rất lớn, nói không chừng là một người nào đó trong con đường đó làm, nhưng mà...Dường như có chút quá mức."

"Kịch liệt... Bài xích... Việc này làm vội như vậy thì ai cũng biết bọn họ bài xích! Chúng ta chỉ cần bình tĩnh mà làm là được!"

Lê Vĩnh Thịnh vỗ bàn rồi rống lên:

"Thế nhưng đã biết vậy thì bọn mày còn cho hai đứa nó tới khảo sát làm gì! Ai mà muốn dùng giá thấp để mua nhà của tao thì tao cũng tức giận tới chém người thôi! Bọn mày... Nói tiếp!"

"Chỉ có người có quan hệ mới có thể làm được chuyện này, kỳ thực Trí ca đã sớm làm một danh sách ghi lại những tên bất lương trong con đường này, trong đó có một tên gọi là a Thủy, người này trước đây làm việc ở sòng bạc Macao, sau này do giết người nên mới trở về, những tên còn lại chỉ là hạng tôm tép không đáng kể, bọn em nghĩ hắn là người đáng nghi nhất, nhưng mà ngay lúc đó bọn em đều thấy hắn đang đứng chung với một đám người."

"... Hễ là người có hiềm nghi thì cứ giáo huấn một lần, nhất định phải tra ra người kia là của ai! Anh Hùng, kế hoạch không thể dừng lại được, các ngươi tiếp tục làm, a Trí đã chết thì các ngươi tiếp tục làm theo kế hoạch của nó đi."

Trầm mặc một lúc, Lê Vĩnh Thịnh mới nghiến răng ra lệnh, ngay lúc này, một loạt tiếng bước chân từ cầu thang vang lên. Lê Vĩnh Thịnh quay đầu lại, hắn thấy một gã người nước ngoài mặc quần áo Tây màu trắng, trên mặt còn mang kính mắt đang cầm một ly Hồng Tửu từ trên lầu đi xuống.

"A, xin lỗi, bởi vì ở trên quá ầm ĩ nên tôi muốn xuống dưới hít thở không khí một chút, tôi đã quấy rầy Lê tiên sinh nói chuyện ư?"

Một giọng nói tiếng Hán tràn ngập âm sắc nước Mỹ, mặc dù có chút quái dị, nhưng quả thật nhìn giống giới thượng lưu. Đây là một người bạn mà Lê Minh mời tới, hắn tên là James.

Nhắc tới con trai thì quả thật hắn có chút chán nản. Giống như những người khác, khi tham gia vào xã hội đen thì đều muốn tẩy trắng. Lê Vĩnh Thịnh hiện nay đang xây dựng một công ty kiến trúc có quy mô lớn chính là để lưu lại cho con trai một cái thân phận tương đối tốt, những việc bên ngoài thì giao cho con trai xử lý nhưng những việc trong Hắc đạo thì hạn chế không cho hắn tham gia.

Lê Minh thì đối với kinh doanh không có hứng thú, cả ngày lôi kéo theo một đám bạn chơi bởi, lúc trước thiếu một chút nữa là hắn đắc tội luôn cả Đông Phương tiểu thư.

Từ đó mình đã cấm không cho hắn tham gia vào bất cứ hoạt động gì trong giới xã hội đen vì vậy hắn lại đi tìm đám bạn không ra gì ở tầng chót của giới thượng lưu tiếp tục chơi bởi, cả ngày liên hoan, rượu chè say sưa, việc này càng làm cho Lê Vĩnh Thịnh chán nản.

Nhưng mà, đối với người bạn James mà hắn mới quen thì Lê Vĩnh Thịnh cảm thấy rất tốt, không chỉ lời nói cử chỉ khéo léo mà còn có phong độ và cơ trí, nghe nói hắn còn là bác sĩ du học ở nước ngoài về, hiện đang làm nghiên cứu viên của sở nghiên cứu, hắn đứng trong đám bạn của Lê Minh giống như là Hạc giữa bầy gà vậy.

Từ khi gặp a Trí, hắn luôn có cảm tình với những người nước ngoài, huống hồ người trước mặt này lại là một bác sĩ, nghiên cứu viên, hai ngày nay hắn luôn luôn buồn bực không biết tại sao một người tài giỏi như vậy lại có thể trở thành bạn của con mình.

Lúc này khi thấy James thì hắn cười cười, nói:

"Không có gì, không có gì, chỉ là nói một chút chuyện ở công ty thôi James tiên sinh không cần khách khí, cứ xem đây là nhà của mình là được rồi, không cần câu nệ gì cả."

"Tôi thích sự lễ phép của người Trung Quốc."

James gật đầu cười, mấy tên đàn em đứng đối diện thì vội vàng thu hồi những bức ảnh lại, ánh mắt của James lướt qua những tấm ảnh này sau đó nhíu mày, nói:

"Ác, thật là một thủ pháp xinh đẹp, Lê tiên sinh, tôi có thể xem một chút không?"

"Ách."

Lê Vĩnh Thịnh chần chờ một chút sau đó phất tay, nói:

"... Đương nhiên, mời xem."

"Cảm ơn."

Đi tới gần. James cầm hai tấm hình nhìn thoáng qua, sau đó đặt xuống, trên mặt lộ ra nét cười:

"Ân, xin lỗi, khi nãy tôi ở trên nghe các người nói vài thứ, có một số việc, tôi không biết có nên nói hay không."

"Xin chỉ giáo."

Mấy người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, Lê Vĩnh Thịnh gật đầu nói.

"Ha hả, tôi lúc trước nghe nói các người mới mua một mảnh đất, không thể không nói, thủ đoạn của Lê tiên sinh, quả thật có chút thô bạo nên dẫn tới phản kích, mà các người bây giờ lại muốn đi tìm cư dân địa phương báo thù. Tôi nói thẳng, hành động này của các người rất ngu xuẩn."

Hắn cao giọng nói, sắc mặt của những người xung quanh đã có chút không được tự nhiên, James mỉm cười:

"A, xin lỗi, tôi là một người nghiên cứu khoa học cho nên những định nghĩa và thuật ngữ phải rõ ràng, vì vậy rất dễ làm cho người khác phản cảm, xin thứ lỗi."

"Ách, không có gì."

Lê Vĩnh Thịnh cười cười, nói:

"James tiên sinh có ý kiến gì thì cứ nói ra."

"Một đao kia rất chuẩn."

"Ân?"

"Ha hả, tôi là một khoa học gia nghiên cứu di truyền, thứ mà tôi tiếp xúc gần với pháp y, với thân phận của các vị hẳn là thấy được một đao này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt là mất mạng."

Hắn bắt chước tư thế chém ra một đao, mấy người đứng xung quanh đều gật đầu, những người này thường dùng đao chém người nên tất nhiên là biết uy lực của một đao kia.

"Nhưng mà, dường như chúng ta cũng nên kết hợp với tình huống xung quanh, các vị nhìn xung quanh xem, người này trước khi chết thì bút, điện thoại di động, còn có những thứ khác đều rơi lả tả, các vị có phát hiện hay không, trên quần áo của hắn có chút bị rách, nhưng không có tổn thương tới tính mạng."

Cầm ảnh chụp. James chậm rãi nói:

"Trang giấy bị mưa xối nhưng cũng không khó có thể nhìn ra là chúng bị chém thành hai mảnh, bút máy bị cắt thành hai đoạn, rõ ràng nhất là cái điện thoại di động này, nó đã thành một đống linh kiện, các vị có thể tưởng tượng ra chưa?"

Hơi dừng lại một chút sau đó hắn giơ tay lên không trung:

"Khi người chết tiến lên thì đối phương một đao chém xuống, đao phong trong nháy mắt chém túi hồ sơ của người chết ra làm hai, kể cả chiếc bút máy và điện thoại di động, để làm được việc này thì cần một lực tương đối lớn, sau đó đao phong chém vào ngực của người chết làm rách quần áo ra, nhưng vì sao miệng vết thương lại làm cho tôi ngạc nhiên? Đó là vì trong nháy mắt hung thủ đã xoay cổ tay theo hình chữ V cho nên đao phong chém vào mặt của người chết sau đó tạo thành vết thương trí mệnh."

"Tưởng tượng một chút, có thể một đao trảm nứt ra bút máy cùng điện thoại đi động thì cần bao nhiêu lực lượng, tuy rằng tôi tin tưởng các người cũng có thể làm được, thế nhưng trong lực cản vô cùng lớn các người trong nháy mắt ngừng tay lại sau đó chuyển hướng, hoàn toàn xé rách quần áo nhưng lại không tổn thương tới da thịt, việc này cần sự tính toán chuẩn xác tới cỡ nào. Đao trong tay người này hầu như đã trở thành một phần da thịt của hắn, hắn thậm chí có thể thông qua đao phong mà cảm giác được da thịt của người chết. Cho nên tôi nói một đao kia rất chuẩn, thông qua tấm hình này tôi có thể cảm giác được trong nháy mắt đó có một tia sáng lóe lên... Thật sự là quá rực rỡ..."

Hắn cầm tấm hình lắc đầu cảm thán, lúc này hắn nhìn có chút giống như những khoa học cuồng nhân. Lê Vĩnh Thịnh và bọn đàn em đứng xung quanh thì trừng mắt há hốc mồm, thủ pháp như vậy trong nhận thức của hắn thì không ai có thể làm được.

Một lát sau James cười nói:

"Đương nhiên, đây chỉ là tôi thông qua hình ảnh để suy đoán thế giới hiện nay là thế giới của súng, cho dù đao hoa lệ như thế nào thì cũng không thể chống lại một viên đạn được, nhưng mà người có thể dùng đao đến trình độ này thì tôi tin rằng hắn là một sát thủ xuất sắc hoặc là một dong binh, chúng ta không cần thiết tới hiện trường bởi vì loại người này... hơn nữa còn có mưa che giấu thì các người không thể tìm được gì đâu."

Mấy người bên cạnh một số thì lắc đầu, một số thì cố tái hiện lại hình ảnh lúc đó, bọn họ biết giết một người thì không khó gì, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì dùng một đao chém vào túi hồ sơ làm rách nó rồi làm rách quần áo mà không làm bị thương người thì bọn họ không thể làm được, mọi người đang thương lượng thì một người ở phía sau cầm lấy một cái gối đi tới rồi đặt lên phía sau một người khác, sau đó có một tia sáng lóe lên!

Xôn xao --

Trong sát na, căn phòng yên tĩnh lại, những sợi bông màu trắng từ bên trong bay ra, quần áo của người đó bị xé rách hết, thanh đao sắc bén thì vẫn để trên người hắn mà chuôi đao thì đang nằm trên tay phải của James.

Phần da thịt phía dưới thanh đao không hề có một vết thương nào. Một chớp mắt kia, James đã tái hiện hình ảnh đêm qua!

Uống một ngụm Hồng Tửu, hắn nở nụ cười:

"Tôi biết bên trong có thứ gì cho nên chém ra một đao không thành vấn đề, nhưng đối phương khi xuất đao không biết bên trong cái túi có thứ gì, một chút lực lượng không chính xác cũng ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng... Hắn rất mạnh, Lê tiên sinh, chọc vào người như vậy thì ngài nên có chuẩn bị."

Bọn người Lê Vĩnh Thịnh đứng lên rồi dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn, người bị đao phong chém tới thì cả nhúc nhích cũng không dám, thật lâu sau, Lê Vĩnh Thịnh hỏi:

"Cậu là ai? Có mục đích gì?"

"Ha ha."

Thu đao về, James lấy ra một tờ danh thiếp rồi lễ phép đưa tới:

"James? Cook, khu tự trị Pennsylvania ở Mỹ, nghiên cứu viên sở nghiên cứu Alice, xin chỉ dạy nhiều hơn."

Đọc truyện chữ Full