DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 54: Nhà mới, chuyện cũ

Oa, chuyện sáng nay thật sự là náo nhiệt nha. Nghe nói có một cô bé người Nhật Bản vô cùng xinh đẹp đó, đáng tiếc chúng ta không gặp được, Gia Minh, lúc ấy cậu đang đứng trước mặt nàng, cậu có thấy không?"

Bỏ chiếc khăn lau bẩn vào trong thùng nước lau nhà, Linh Tĩnh hỏi.

"
Ồ, không thấy, ha hả, mình vừa mới định nhìn thì đám người kia đã đánh nhau khiến mình sợ hết hồn, sau đó liền bỏ chạy..."

Gia Minh cười lắc đầu.

"
Cô bé người Nhật Bản rất đáng yêu, mình đang nhớ lại Nguyệt Trì Huân kia, tính cách cô bé này cũng rất giống như vậy, nhiều người đánh nhau vì nàng như vậy mà nàng lại bỏ đi báo danh, nộp tiền một mình, sau đó biến mất, chẳng qua nghe nói nàng biết tiếng Trung, chắc chắn không phải là một người. Ha hả, những tên đầu heo kia thật đáng thương..."

Sa Sa vừa lau nhà vừa cười.

Trong khi nói chuyện, ba người đang ở đang ở trên lầu hai một ngôi nhà bên ngoài trường học hăng hái bừng bừng dọn vệ sinh. Nhớ tới sự kiện lúc sáng kia, ba người đều khá buồn cười, khi đó Nhã Hàm đã bị một thầy giáo khác tìm đến kí túc xá bàn bạc, Linh Tĩnh và Sa Sa đứng ở ngoài xe chờ Gia Minh, sau đó liền tận mắt thấy chuyện hỗn loạn lớn này xảy ra.

Đầu tiên là bắt đầu bởi hai nam sinh tranh đoạt vali của một nữ sinh mới nhập học, sau đó một lát, hai hội liền gây ra một cuộc hỗn chiến lớn trên quảng trường, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, thậm chí một chiếc xe thể thao dừng ở cạnh đó cũng bị đập nát.

Càng thú vị hơn chính là, trong lúc đám người kia đang hung hăng đánh nhau, cô bé người Nhật kia lại yên lặng kéo vali của mình, tự mình đến phòng báo danh, nộp tiền, sau đó liền biến mất mà không thèm nhìn đám nam sinh thiểu não này một lần. Chuyện này truyền ra, lập tức trở thành tin đồn thú vị nhất trong ngày tự trường đầu tiên của học viện Thánh Tâm.

Nghe được tin này, Trương Nhã Hàm cùng với một đoàn thầy cô, báo vệ lao ra ngăn chặn trận hỗn loạn này. Sau đó nghe nàng giới thiệu, trong số hai người khơi mào kia, Lữ Phóng là tam thiếu gia của một trong năm gia tộc lớn của thành phố Giang Hải, thường ngày ở trường học cũng khá huênh hoang, ương ngạnh, còn Hạ Đình chính là công tử của một tập đoàn lớn, đến bây giờ vẫn nhìn Lữ Phóng không vừa mắt.

Trong học viện Thánh Tâm, chuyện xung đột giữa các hội như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, sự tranh chấp giữa bọn nhỏ ở trường học thậm chí có thể trở thành vốn để tranh đua trong tầng trên của gia tộc.

Sau khi ngăn chặn trận hỗn loạn này, Nhã Hàm cũng tìm được nhà trọ cho ba người, ngôi nhà này vốn đã tồn tại ở ngã tư đường gần trường học từ trước, nhà có hai tầng, tầng dưới là tiệm trò chơi ồn ào ngột ngạt, theo cầu thang ở bên cạnh đi lên lầu hai chính là một gian nhà rộng rãi nhưng hơi cũ kĩ.

Hai căn phòng ngủ đương nhiên là giành cho Linh Tĩnh và Sa Sa, còn một gian phòng chứa đồ nhỏ, thu dọn sạch sẽ xong cũng có thể trở thành phòng ngủ cho Gia Minh, mặc dù cũng hơi chật chội, hơi ngột ngạt, nhưng dù sao phòng ngủ cũng chỉ để che mắt "người ngoài" như Nhã Hàm hoặc cha mẹ Linh Tĩnh, phần lớn thời gian, Gia Minh đương nhiên có thể ngủ cùng với hai cô thiếu nữa trên chiếc giường lớn.

Một gian phòng khác hơi chật chội, có phòng bếp, có nhà vệ sinh, điều kiện cũng khá tốt, bởi vì có quan hệ với Nhã Hàm, tiền thuê nhà của bọn họ cũng được giảm đi rất nhiều.

Mặc dù khác một trời một vực với biệt thự Liễu gia, nhưng xem ra, Linh Tĩnh và Sa Sa đều rất vừa ý với nơi này.

"Ừ, nơi này nên đặt một giá sách, mình muốn mua đèn bàn hình phi thuyền vũ trụ ngày đó đã thấy trong siêu thị, chắc chắn sẽ rất đẹp, trên tường nên dán hai tờ áp phích, mình thích Lưu Đức Hoa và Chu Hoa Kiện, cần mua bàn trà, mua ghế cho phòng khách, chẳng qua chúng ta nên mua ghể rời hay mua ghế dài đây? Cũng rất đắt nha..."

"
Cần có ti vi nhỏ, mười bốn, mười lăm inch là được rồi, nhưng phải là ti vi màu. Thực ra mình thích tủ vuông, nhưng hình như góc phòng này chỉ có thể đặt tủ đứng hình tam giác... Tam giác không đẹp..."

"
Nhà tắm cần có vòi hoa sen..."

"
Phòng bếp còn thiếu nhiều đồ, phải mua thêm mấy cái bát, mình định mua tủ nhựa đựng bát đĩa, hẳn là sẽ không quá đắt..."

"
Mình muốn mua ba chiếc xe đạp, ba người chúng ta mỗi người một chiếc, đồ second hand quá xấu xí, mua mới vẫn tốt hơn, nhưng mà cũng rất đắt..."

"
Vết đen bên kia tường vẫn không lau sạch được, chúng ta mua giấy đẹp một chút về dán tường đi..."

"
Gia Minh thích máy vi tính, nhưng nếu chúng ta phải tự mua, nhất định còn phải chờ thêm rất lâu, chẳng qua chúng ta có thể mua máy vi tính loại nhỏ trước, ừ, sẽ đặt tại đó..."

Sau khi quét dọn xong, hai thiếu nữ hưng phấn chạy tới chạy lui trong ngôi nhà trống không, lên kế hoạch về viễn cảnh cho gia đình nhỏ này.

Trong gian nhà thuê này cũng không có quá nhiều đồ, hai chiếc giường không, mấy cái ghế cùng với chiếc bàn vuông vô cùng khó coi chính là toàn bộ tài sản lúc này của các nàng, ngay cả giường ngủ trong phòng Gia Minh cũng phải ra ngoài mua, những thứ đồ đơn giản đương nhiên có thể về nhà lấy, nhưng những thứ như ti vi đều không thể đem cả đến đây, nếu không còn nói gì là tự lập nữa.

Thực ra mấy ngày mới tựu trường cũng không có quá nhiều chuyện, mùng một, mùng hai tháng chín vẫn còn đang báo danh, ngày mùng ba diễn ra một cuộc thi vào lớp mười, đến mùng năm công bố kết quả chia lớp, mùng sáu, mùng bảy chính là hai ngày trong mơ, lại là ngày nghỉ.

Nói cách khác, suốt một tuần lễ này, bọn họ đều có thể dùng thời gian đó để sắp xếp cho ngôi nhà mới của mình, chẳng qua trong mấy ngày này, bọn họ cũng chỉ mua một số đồ không thể thiếu cho cuộc sống như vật dụng cần cho nhà bếp, chăn đệm, giấy dán tường và xoong nồi, chén đĩa.

Bởi vì... Số tiền có thể sử dụng thực sự quá ít.

Ba người cũng xem như xuất thân từ gia đình giàu có, tiền sinh hoạt mỗi tháng của Gia Minh cũng nhiều hơn những gia đình bình thường rất nhiều, lúc này Linh Tĩnh đã từ chối sự giúp đỡ của gia đinh, Sa Sa lại có không ít tiền trong ngân hàng, hơn nữa còn có tiền mừng tuổi mấy người tiết kiệm được, lúc này số tiền ba người có thể sử dụng chừng bốn, năm ngàn đồng, song nếu như muốn tạo dựng một gia đình, số tiền này vẫn còn xa mới đủ.

Một bộ ghế salon đẹp giá hơn một vạn, bàn học cũng giá mấy trăm, bàn trà cũng tốn hơn mấy trăm, bàn ăn chính thức liền tốn cả mấy ngàn, giá TV cũng hơn một ngàn, trong mấy ngày đi dạo, có rất nhiều đồ không phải không mua nổi, mà là không nỡ mua.

Mua TV, mua bàn ăn vừa ý, bàn học và một vài thứ khác, ghế salon đẹp không mua nổi, cái có thể mua lại quá xấu, hơn nữa vẫn quá đắt. Số tiền lúc này không phải thoáng cái có thể tiêu hết, các nàng vẫn còn phải sống một thời gian rất dài, mặc dù trước kia cũng không tính là tiêu tiền như nước, nhưng hai cô bé vốn chưa bao giờ gặp phải vấn đề khó khăn về tiền bạc lúc này lại đang sầu não.

Cuối cùng quyết định, đồ dùng có thể chấp nhận được thì không nhất thiết phải cần thứ tốt hơn, trước khi ba người có được thu nhập, số tiền này nhất định phải dùng từ từ.

Đại khái đến ngày mùng bốn đã bố trí xong tất cả những đồ vật cần thiết, ba người chính thức dọn đến ngôi nhà mới này. Đêm hôm đó, hai cô bé vô cùng hưng phấn, mua bia mở tiệc ăn mừng, may là Gia Minh cũng lăn qua lăn lại hai cô bé trên giường khá dữ dội, lúc này mới khiến các nàng ngủ say, nếu không tới ngày hôm sau chắc chắn sẽ mang theo mắt thâm quầng lên lớp học.

Khuya hôm đó, ngồi trên ban công nhìn sao trời, Gia Minh nhẹ nhàng cười thành tiếng, cảm giác lúc này thật tốt, cuộc sống hắn vẫn mong đợi chính là như thế này... mặc dù việc có tới hai cô bé cũng hơi kỳ quái.

Chỉ là, nếu như làm theo cách của người bình thường, rốt cuộc mình phải kiếm tiền thế nào đây? Số tiền lấy được từ Bùi La gia, trừ bảy tỷ cho Kelly Denime, trong tay mình cũng có vài tỷ đô la mỹ có thể sử dụng, nhưng rõ ràng là số tiền này không thể công khai với hai cô bé.

Năm 1997 này, kinh tế cũng không khởi sắc, người thất nghiệp nối tiếp nhau, người lớn còn không tìm được việc, máy đứa trẻ vẫn còn là học sinh như bọn họ muốn kiếm tiền theo cách bình thường thì thực sự là một chuyện rất có tính khiêu chiến.

Tạm thời gác lại chuyện tìm việc làm, ngày thứ hai ba người đi xem danh sách chia lớp mới phát hiện ba người bọn họ hoàn toàn bị tách ra. Mặc dù học phí của học viện Thánh Tâm rất cao nhưng chỉ cần là gia đình khá giả đều hi vọng cho còn mình vào học, tổng cộng có hơn sáu trăm tân sinh vào lớp mười, chia làm mười ban. Nguồn truyện:

Linh Tĩnh với thành tích ưu tú nhất được phân vào ban đầu tiên, Gia Minh với thành tích trung bình được phân vào ban 6, Sa Sa luôn được Linh Tĩnh kèm cặp nên thành tích cũng khá hớn, được phân vào ban 7, ít nhất cũng không quá khó coi.

Sau khi biết được tình hình chia lớp, Sa Sa đề nghị nhờ Nhã Hàm chuyển ba người vào cùng một lớp, nhưng lại bị Linh Tĩnh ngăn lại:

"Không cần đâu, mình thấy như vậy cũng không sao, dù sao mỗi tối chúng ta đều ở cùng một chỗ, đến khi bắt đầu vào học, vào tiết học cuối mỗi ngày nếu như rảnh rỗi, chúng ta có thể thay phiên nhau về nhà mua thức ăn nấu cơm. Gia Minh, cậu thấy thế nào?"

Bữa trưa ăn ở trường, bữa tối phải về nhà ăn, như vậy mới có cảm giác của gia đình, đây là kế hoạch ba người đã quyết định từ sơm. Thực ra về vấn đề chia lớp, Nhã Hàm vốn cho rằng ba người chắc chắn sẽ đến tìm nàng, nhưng cuối cùng thậm chí lại không tới, thực sự hơi ngoài dự đoán của nàng.

Hai ngày thứ bảy, chủ nhật, ba người liên tục đi dạo qua các cửa hàng bán đồ cũ. Đến chiều chủ nhật, rốt cuộc hai cô bé cũng nhìn trúng một cái bàn học màu vàng nhạt, dưới sự trả giá vụng về, chiếc bàn học nhỏ này từ một trăm đồng giảm xuống còn tám mươi đồng, ông chủ quán nhiệt tình muốn thuê xe chở về giúp ba người, nhưng sau khi nghe nói thuê xe phải trả thêm hai mươi đồng, Linh Tĩnh liền quyết đoán từ chối.

"Ừm, cái bàn nhỏ này cũng không nặng lắm, nhà chúng ta cũng không quá xa. Ừ, Gia Minh, Sa Sa, chúng ta trực tiếp khiêng bàn về là được rồi!"

Trong ba người, Linh Tĩnh luôn là người đưa ra quyết định, nghe nàng nói vậy, Gia Minh liền khiêng bàn lên, Linh Tĩnh ở phía trước đưa tay đỡ lấy bàn, Sa Sa ở phía sau cũng vươn tay ra. Ông chủ tiệm kia thấy ba người mặc quần áo cũng không tồi cứ rời đi như vậy liền đứng ở cửa tiệm nhìn một lúc lâu, cũng không biết là khâm phục hay xem thường.

Đúng là cửa hàng này cách chỗ ba người cũng không quá xa, đi qua cổng học viện quý tộc, lại vượt qua một con đường nhỏ nữa là tới mục tiêu. Chẳng qua khu vực này đa số đều là người giàu có ở, trên quảng trường nhỏ trước cồng học viện quý tộc có không ít người đứng nhìn bộ dạng tiết kiệm như vậy của ba người, phần lớn đều chỉ trỏ châm chọc, những người này phần lớn là học sinh trung học học trong học viện.

Gặp chuyện như vậy, Gia Minh đương nhiên không thèm để ý, nhưng hai cô bé lại hơi luống cuống, các nàng được nuông chiều từ bé, đã bao giờ phải nhận lấy ánh mắt như thế. Linh Tĩnh thầm nghĩ sau này vẫn nên thuê xe là hơn.

Đang bước đi, Sa Sa đột nhiên kêu lên:

"Linh Tĩnh, cẩn thận!"

Gia Minh bị mặt bàn che khuất tầm mắt, trong thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng, sau đó, chỉ nghe Linh Tĩnh thấp giọng "
A" một tiếng, cái trán đập nhẹ lên bàn, một trái bóng đá bay lên cao trong tầm mắt.

"
Chuyện gì vậy?"

Vội vàng đặt bàn xuống, chỉ thấy Linh Tĩnh đang đứng ôm trán ở đăng kia, khuôn mặt bên kia đã bị trái bóng đập thành một vết thâm, Gia Minh và Sa Sa nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, trên trán đã bị đập vào mặt bàn tạo nên một dấu đỏ, may mắn không bị chảy máu.

Bên kia, một người mặc đồng phục học sinh từ trong sân chạy tới, cừa cười vừa nói:

"
Xin lỗi, xin lỗi, bọn mình đá bóng ở bên kia, không cẩn thận đá trúng, không sao chứ, để mình xem, để mình xem..."

Phía sau hắn, hơn mười người nam nữ đứng dựa vào ba chiếc xe thể thao đắt tiền, mang theo nụ cười hài hước nhìn qua, rõ ràng cũng là bạn bè của hắn.

Người này cũng xem như tuấn tú, cười thành khẩn, đưa tay muốn sờ vào trán Linh Tĩnh. Nhưng Sa Sa lại đột nhiên xông tới, đẩy hắn lui lại đằng sau hai bước:

"
Các ngươi cố ý! Ta thấy rõ ràng!"

"
Thật sao?"

Gia Minh xem xét vết thương cho Linh Tĩnh, trầm giọng hỏi. Linh Tĩnh lắc đầu:

"
Mình không biết, mình không nhìn thấy."

"
Mình nhìn thấy, rất rõ ràng!"

Sa Sa quay đầu lại,

"
Mình thấy đám người kia đứng đó chỉ trỏ, căn bản không đá bóng, sau đó tên cao nhất đứng ở giữa kia liền cố ý đá bóng về bên này, vì vậy mình mới nói Linh Tĩnh cẩn thận!"

Nàng vừa nói vừa tức giận nhìn về phía trước, Linh Tĩnh nghe xong những lời này cũng dùng ánh mắt tức giận nhìn sang.

Trong mười mấy người đứng ở phía xa kia, có người lộ ra vẻ không sao cả, có người giả bộ vô tội, có người không thèm để ý, hai cô bé trong số đó rõ ràng còn dùng ngôn ngữ thân thể để diễn đạt ý tứ "
đúng thì thế nào?"

Đánh nhau mà tay không tấc sắt thế này thì không ổn lắm, bình xịt đề phòng biến thái mang theo cũng không thích hợp để đối phó với nhiều người. Sa Sa nhìn quanh, sau đó đi tới ven đường nhặt cây gậy gỗ không biết ai ném ở đó lên, đi về phía tên nam sinh vừa chạy tới.

Đám người kia rõ ràng cũng không ngờ được một nữ sinh lại mạnh mẽ như vậy, nam sinh kia lộ ra vẻ vô tội lui lại, hơn mười người phía sau cũng nhanh chóng bước về phía này. Mắt thấy sẽ đánh nhau, Gia Minh lui về phía sau vài bước, nhặt trái bóng nằm trên mặt đất lên.

"Này, bạn học, bóng của tớ, không cẩn thận đá trật, xin lỗi, xin lỗi, làm phiền trả lại cho tớ được không? Ha ha..."

Tên cao nhất đứng giữa vẫy tay với Gia Minh, sau đó đám bạn xung quanh của hắn cũng cười lên vì câu nói này. Sau đó, Gia Minh cũng cười.

"
Không sao, trả lại cho cậu, nhận lấy."

Nụ cười hoàn toàn vô hại, giọng nói cũng rất thành khẩn, sau đó, trái bóng bay vụt ra.

Rầm...

Trong nháy mắt, mọi người gần như nghe được tiếng đạn pháo, tên cao to kia muốn vươn tay đón bóng, nhưng xem như tốc độ không đúng, hai ngọn tay bị trái bóng bay tới đập gãy, sau đó trái bóng đập thẳng vào mặt!

Người kia bay lên.

Đọc truyện chữ Full