DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 21: Mafia

"Mẹ, mẹ..."

Khi nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, lại không bị Cố Gian Minh ngăn cản, cô bé liền xông ra ngoài.

Chạy trong hành lang đen kịt, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thanh thúy của cô bé, sau đó là tiếng ngã, rồi lại bò dậy, và chạy về phía có ánh sáng.

"Thả mẹ của ta ra, ngươi muốn làm gì... buông ra... A... buông ra, buông ra..."

Trong phòng truyền đến tiếng gào của cô bé, Gia Minh im lặng di chuyển trong bóng đêm, thuận lời dò xét xung quanh: Khung cửa chính và cửa sổ đều bị phá, nơi này còn có một hòn đá, một cái gậy gỗ ...

Đi tới trước phòng, hắn cầm lấy cây gậy rồi đi ra ngoài, trong phòng ngoài cô bé tóc vàng cùng một cô bé, thì còn lại một người đàn ông mặc trang phục công nhân, vóc người khá cao, vạm vỡ, quần đã cởi phân nửa.

Cô bé kia đang điên cuồng cào cấu người đàn ông này, nhưng lại bị hắn đẩy ngã nhiều lần, cô bé vẫn bò dậy, chỉ là sức lực quá yếu mà thôi...

Ánh đèn trong phòng chập chờn, những tiếng xèo xèo vang lên, người đàn ông kia cũng không dám làm quá tay, chỉ đẩy ngã cô bé mà thôi.

Đột nhiên, trong lòng hắn có cảm giác kinh hãi, hắn quay đầu lại, thấy một thân ảnh thấp bé đang chạy tới, đạp vào cạnh một cái tủ nhỏ, thân thể bay xa hơn hai thước, rồi đập một gậy về phía hắn.

"Cốp" dưới chiêu này, người đàn ông kia chỉ còn cách giơ cánh tay lên đỡ, cây gậy bị gẫy làm đôi, nửa trước đập thẳng vào mặt hắn, làm cho hắn cảm giác như muốn ngất đi.

Tiếp theo, hắn cảm thấy chân mình đau đớn, hóa ra là Gia Minh đã xông tới, dùng đoạn gậy còn lại đập một cái, trực tiếp đánh nát xương bánh chè của hắn.

Người đàn ông này đang muốn kêu to, nhưng mà lại cảm thấy trước mắt tối sầm, Gia Minh hình như là cầm cái gì đó nhét vào miệng hắn, chủy thủ trong tay nhanh như chớp lia về phía hai chân của người đàn ông.

Một vật nhỏ nào đó bay vào trong bóng tối, Gia Minh nhảy lùi lại, sau đó rơi xuống đấ, chỉ trong nháy mắt, người đàn ông kia cũng ngã xuống đất, đau đớn tới mức ngất đi. Bởi trong miệng của hắn đã bị nhét, cho nên không cách nào kêu to lên được. Thấy hai chân hắn có máu chảy ra, Gia Minh cười lạnh một tiếng, xé áo của người đàn ông, băng bó vết thương ở chỗ kín cho hắn.

"... Kiếp sau không được làm hại nữ nhân nữa, ngươi hãy nhỡ kỹ lấy bài học kiếp này."

Sau khi xác định người đàn ông không chết được, Gia Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Heidy đang ở bên cạnh một cô gái tóc vàng khóc thảm thiết, không ngừng kêu to

"Mẹ ơi, mẹ..."

Cô gái mặc quần áo còn rách nát hơn cả Heidy, không có chỗ nào nguyên vẹn cả, cô gái này vốn là một thiên kim tiểu thư, hơn một tháng này trải qua không biết bao nhiêu cực khổ, sắc mặt tái nhợt tới mức dọa người, cả người đang run rẩy, khóe miệng, khóe mắt đều vết thương. Chiếc quần nhỏ trong suốt đã bị xé rách, ném ở một bên, hiển nhiên đây chính là kiệt tác của người đàn ông thái giám kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Bước tới đặt tay lên trán của cô gái, Gia Minh thở dài:

"Sốt cao quá, không biết là cô còn chịu được bao lâu nữa, mau tới bệnh viện, còn đi được không?"

"Tôi, tôi..."

Cô gái này vốn bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng, lại phải trải qua sợ hãi, chút sức lực cuối cùng đã dùng hết, bây giờ không còn cách nào cố gắng được nữa. Phải rất lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh:

"... Không, không thể đi bệnh viện... Heidy, Heidy nó..."

Gia Minh nhíu nhíu mày, hắn làm sát thủ, đương nhiên là biết mỗi người đều có nỗi khổ trong lòng, bây giờ không phải là lúc hỏi những việc như thế này, cho nên nói:

"Yên tâm đi, Heidy sẽ do tôi chiếu cố, không tới bệnh viện cũng được, nhưng phải tìm một nơi nào đó có thể trú tạm quanh đây, sau đó sẽ kiếm thuốc. Nhưng trước tiên phải đi đã, Heidy, đỡ mẹ của em lên lưng của anh đi."

Gia Minh lúc này mới 14 tuổi, vóc dáng không cao, cõng lên một cô gái tóc vàng thế này lên lưng đúng là mang lại cảm giác kỳ quái. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, dù sao hắn cũng đã được rèn luyện bốn năm, hai tây nâng hai bắp đùi đẫy đà, ba người nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.

Nếu như có thuốc nổ, hắn sẽ cho nổ tung căn nhà này, xóa hết dấu vết...

Suy nghĩ một chút, Gia Minh trong lòng cười thầm, hắn cảm giác được hai điểm ấm áp mềm mại ở sau lưng truyền tới, tuy rằng cô gái này chì còn lại một hơi thở, nhưng mà vóc người ma quỷ này cũng khiến cho nam nhân thèm nhỏ dãi, đó là chuyện không ai có thể chối cãi được. Đi qua được mấy con phố rồi mà Gia Minh vẫn miên man bất định.

Cảm nhận được cảm giác phía sau, Gia Minh không khỏi nhớ lại Trương Nhã Hàm, bộ ngực của nàng tuy nhỏ một chút, nhưng mà ở Trung Quốc này được gọi là cân đối, , nhưng mà hắn bây giờ đang dính vào cô gái này, hơn nữa cô ta lại còn không mặc quần nhỏ, cho nên khi bị ma sát cả một quãng đường như vậy, thì sự tình lúc nào cũng có biến hóa.

Chuyện này giống như chuyện mà ngày đó hắn cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa ở trên giường, nhưng mà bây giờ hắn mới tuổi vị thành niên thôi mà, dừng lại, dừng lại, mình là người tốt...

Không phải toàn bộ sát thủ đều nghiêm túc lãnh khốc, trước đây khi Gia Minh chấp hành nhiệm vụ, hắn đều muốn làm những chuyện khiến cho mọi việc rối tinh rối mù lên, mục đích để hóa giải tâm lý khẩn trương, việc này lâu dần đã thành thói quen. Không bao lâu, ba người đã tới một khu dân cư nho nhỏ, đi lên tầng hai của một quán rượu, Gia Minh móc chìa khóa ra, mở cửa đi vào.

Đây là căn phòng mà cha mẹ của Gia Minh đã ở, sau khi hai người chết đi, căn phòng này cũng trở thành sản nghiệp của Hoàng gia, chẳng qua là Hoàng gia không ham đồ nơi đây, cho nên không mang đi, khi Gia Minh 12 tuổi lại cho Gia Minh chìa khóa nơi này. Căn nhà có 3 phòng, 1 phòng khách, sau khi đem cô gái tóc vàng này đặt xuống giường, hắn đến phòng bếp nhóm than đun nước nóng, sau đó lấy ra một rương thuốc, chuẩn bị mấy thứ thuốc giảm đau.

"Nếu như cô bị gãy tay, gãy chân thì không vấn đề gì, nhưng mà cô vừa bị cảm mạo, vừa bị sốt kéo dài như vậy, ta chỉ hi vọng cô không bị viêm phổi hoặc biến chứng nào khác, bằng không thì kiểu gì cũng phải tới bệnh viện."

Sau khi cho cô gái này uống thuốc, hắn để cô gái nằm nghỉ trên giường, cởi bộ quần áo bẩn thỉu của nàng ra, khi hai tay hắn chạm vào mông của nàng, trong đầu hắn lập tức nghĩ ngợi lung tung, nhưng làm một sát thủ, người nào cũng là một bác sĩ ngoại khoa, cho nên chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Làm xong tất cả, cô gái kia quấn lấy chăn, tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng hỏi:

"Cậu... cậu là ai? Ngày đó... Chính là cậu đã cứu chúng tôi?"

"Tôi? Tôi là một học sinh ưu tú, mang ý chí rộng lớn của Trung Hoa Dân Quốc, tuy rằng không làm được nhiều chuyện tốt, nhưng mà chuyện giúp đỡ bà già qua đường cũng làm được 1 lần một tuần. Tôi có hai lão bà, nhưng các nàng lại là người đồng tính, cho nên mục tiêu tương lai muốn làm một bác sĩ, cô có thể yên tâm thoải mái ở lại đây, để làm vật thí nghiệm cho tôi."

Sau khi dùng tiếng anh với khẩu âm Luân Đôn nói những chuyện này, trên mặt Gia Minh nở một nụ cười:

"Được rồi, mẹ của Heidy, cô tên là gì?"

Cô gái yếu ớt nhìn Gia Minh rồi cười nói:

"Tôi là... là Marilyn Saliere."

"Saliere..."

Gia Minh nhíu mày:

"New York có Saliere gia tộc... Saliere?"

"Saliere..."

Marilyn suy yếu gật đầu, trông bộ dáng thì dường như muốn ngủ:

"Không ngờ một đứa bé như cậu cũng biết..."

"Được rồi, Saliere thì Saliere."

Gia Minh gật đầu:

"Trước tiên cứ ngủ đi đã, cô đã mệt lắm rồi, nếu như ngày mai không chết, thì nói cho tôi biết cũng không muộn. Nhưng mà Marilyn, Monroe là một tên rất hay, có thật là cô họ Saliere không?Cái họ này không được đẹp lắm..."

Hắn dắt theo Heidy ra ngoài, lấy một chậu nước nóng, bảo Heidy vào phòng cầm toàn bộ quần áo bẩn của mẹ cô bé ra ngoài, dùng khăn nóng lau người cho mẹ mình, còn hắn thì ngồi trên salon ở phòng khách, hơi trầm tư.

"Saliere gia tộc... Ai, bây giờ lại còn dính cả vào bọn Mafia này, đúng là xã hội đen không có gì tốt..."

Saliere gia tộc, chính thị là một chi của Mafia New York.

Sau hai mươi phút, cô bé bưng chậu nước bẩn, khập khiễng đi ra, lúc trước chạy trong hành lang, cô bé bị ngã, bây giờ đi đứng có chút bất tiện.

Bảo cô bé ngồi trên salon, Gia Minh lấy một chậu nước nóng trong phòng bếp mang tới nhà tắm, gọi Heidy tới rồi lau mặt, rửa vết thương nơi đầu gối cho cô bé. Nhưng mà chỗ đó bị thương cũng nặng, chỉ mới lau vài cái, mà nước mắt cô bé đã rơi xuống, nói:

"Ca ca."

"Không sao chứ, có phải em muốn tự mình lau không?"

"Sao?"

"... Nếu như tự em lau, thì cảm giác đau sẽ ít hơn so với người khác, anh lau thì em nhất định sẽ khóc, biết đâu em lau sẽ không đau, ngoan, tự lau đi nhé."

"Em... Không khóc."

Tiểu cô nương vẻ mặt bướng bỉnh, Gia Minh không nói gì nữa, cầm đôi chân của cô bé gác lên chân của mình, nhẹ nhàng dùng khăn mặt lau vết thương. Động tác của hắn tuy rằng nhẹ, nhưng mà cô bé vẫn đau đớn vô cùng, cô bé cố sức mím môi, kiên cường chịu đau, Gia Minh thấy vậy thì cảm thấy buồn cười.

Một lát sau, vết thương đã được xử lý sạch sẽ, da của cô bé này trắng nõn, trong suốt nhẵn nhụi, Gia Minh cù bàn chân cô bé vài cái, làm cho cô bé cười "Khanh khách", Gia Minh bôi thuốc rồi băng vết thương lại, đặt Heidy ngồi lên nghế.

"Cẩn thận đừng cho nước dính vào băng, em ở chỗ này tự lau mình đi, anh đi chuẩn bị đồ ngủ cho em, ngoan."

Véo véo cái mũi nhỏ của Heidy, Gia Minh đóng cửa phòng tắm lại, sau đó tìm quần áo, tiếng Marilyn ho khan thỉnh thoảng truyền đến. Hắn tìm nửa ngày, nhưng chỉ tìm được một cái áo sơ mi dài, miễn cưỡng có thể làm áo ngủ cho cô bé, khi cầm tới, hắn gõ cửa nhưng bên trong không có phản ứng gì.

"Heidy..."

"Heidy!"

"Anh vào đấy."

Hắn dùng một thanh sắt mở phòng tắm cửa phòng, chỉ thấy ở bên cạnh bồn tắm, cô bé đã ngủ say, quần áo trên người đã được trút bỏ, trong tay vẫn cầm khăn mặt, hóa ra mới chỉ lau được một nửa người.

Thở dài, Gia Minh đi tới vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô bé, nhưng mà chỉ đổi lại được một tiếng "ưm", rơi vào đường cùng, hắn không còn cách gì hơn là phải cầm lấy khăn mặt, dùng tốc độ nhanh nhất lau mình cho cô bé, sau đó mặc chiếc áo sơ mi dài vào.

Ôm Heidy tới phòng ngủ, cô bé như một con cừu nhỏ, rúc vào lòng hắn ngủ tít.

"Đột nhiên nhặt được một người con gái nhỏ..."

Gia Minh trong lòng thầm nghĩ.

Đọc truyện chữ Full