DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1252: Khả Khả lấy cớ


Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm cho Tôn Hinh Hinh vô thức muốn thu hồi nụ hôn nồng nhiệt, nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại ép lên hôn môi nàng.

Chuông điện thoại vẫn liên tục vang lên, nói chung qua mười giây thì Hạ Thiên cuối cùng cũng buông cặp môi anh đào của Tôn Hinh Hinh, lấy điện thoại ra. Lúc này Tôn Hinh Hinh mới giật mình, sau một nụ hôn thì vô tình nàng đã được hắn đưa về sân thượng của tòa nhà Hải Giang, bây giờ hai chân của nàng đang đứng trên sân thượng.

- Khả Khả, có gì vậy?

Hạ Thiên nhận điện thoại và nói.

- Chồng, em gặp một fan cuồng, người này còn uy hiếp em, muốn giết em.

Người điện thoại đến là An Khả Khả, trong giọng nói có vẻ kinh hoàng:

- Anh đến chỗ em được không?

- Được, anh sẽ đến ngay.

Hạ Thiên nghe nói có người uy hiếp vợ mình thì tất nhiên sẽ muốn đi.

- À, chồng, anh đúng là tốt nhất, em đang ở khách sạn Đế Vương, anh trực tiếp đến là được.

An Khả Khả tỏ ra vui vẻ, sau đó nàng cúp điện thoại, giống như sợ Hạ Thiên đổi ý.

Hạ Thiên thu hồi điện thoại và cười nói với Tôn Hinh Hinh:

- Chị Hinh, tôi lại đưa chị lên trời đi dạo.

- Cậu không muốn đến chỗ Khả Khả sao?

Tôn Hinh Hinh dùng giọng kỳ quái hỏi, nàng cũng nghe được nội dung điện thoại giữa Hạ Thiên và An Khả Khả.

- Đúng vậy, nhưng chúng ta có thể cùng đi.

Hạ Thiên khẽ gật đầu,hắn nói xong thì ôm Tôn Hinh Hinh và bay lên không trung, phóng về phía khách sạn Đế Vương.

...

Trong khách sạn Đế Vương, An Khả Khả đang ngồi trên ghế sa lông nghịch điện thoại trong phòng tổng thống, nàng là ngôi sao lớn, nhưng nàng còn chưa đủ mười tám tuổi, ngoài lúc đóng phim đi hát thì nàng cũng không khác nào một cô gái mười tám tuổi.

Lúc này nàng không có việc gì làm, vì vậy rất nhớ bạn trai của mình.

Thật ra An Khả Khả cũng không rãnh rổi như vậy, nàng dù những ngày qua đều ở thành phố Giang Hải nhưng cũng không phải chẳng có gì làm. Nàng còn phải đóng phim, đóng , thực tế thì ngày nào cũng phải đi làm, chỉ cần nàng muốn làm thì mỗi ngày đều không hết chuyện, nhưng vì nàng là phụ nữ của Hạ Thiên, vì vậy khi không thích cũng không cần phải làm.

Tất nhiên hôm nay An Khả Khả sở dĩ nhàn rỗi cũng không phải vì không muốn làm, mà vài ngày qua quá nhiều phóng viên bao quanh hỏi chuyện tam nữ tranh phu, nàng thấy quá phiền, vì vậy không lộ diện, vài ngày qua ở lỳ trong khách sạn.

An Khả Khả chơi game trong điện thoại một lúc, sau đó nàng không còn tâm tình để tiếp tục, nàng lẩm bẩm:

- Chồng sao còn chưa đến? Có người uy hiếp mình, anh ấy phải đến ngay mới đúng chứ?

- Khả Khả, tên ngốc nào dám uy hiếp em?

Một âm thanh quen thuộc vang lên phía sau.

An Khả Khả nhảy dựng lên khỏi ghế sa lông, nàng xoay người duyên dáng rồi nhào về phía người vừa xuất hiện:

- Chồng, anh đến rồi.

Chim hoàng yến xinh đẹp nhào vào lòng, tất nhiên Hạ Thiên không do dự mà tiếp nhận ngay. Nhiều ngày không gặp, bây giờ An Khả Khả có vẻ trưởng thành hơn nhưng

vẫn có chút tinh khiết, da vẫn đẹp làm cho người người hâm mộ, cũng làm cho Hạ Thiên muốn lột sạch ra xem, có phải chỗ nào trên người nàng cũng mê người như vậy?

Hạ Thiên xúc động thì có xúc động nhưng vẫn khống chế rất tốt, vì vậy hắn cũng chỉ sờ sờ xoa bóp người của An Khả Khả, cũng không thật sự lột sạch nàng, tối đa chỉ thò tay vào quần áo mà thôi.

- Chị Hinh, chị cũng đến à?

An Khả Khả thấy được Tôn Hinh Hinh, nàng bắt chuyện với Tôn Hinh Hinh, nhưng cũng không muốn ra khỏi lòng của Hạ Thiên. Đến bây giờ những người phụ nữ của Hạ Thiên căn bản đã biết nhau, chỉ khác biệt ở chỗ có quen thuộc hay không mà thôi.

- Khả Khả, không phải em vừa nói có người uy hiếp muốn giết em sao?

Hạ Thiên ôm An Khả Khả ngồi xuống ghế sa lông, vừa xoa bóp vừa mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, đúng vậy, có một fan cuồng, mỗi ngày đều viết thư cho em, nói là yêu em, còn nói em cũng yêu hắn. Trước kia thì không sao, nhưng vài ngày trước thư trở nên kỳ quái, nói là em không nên đi chung với anh, còn mắng em không biết tự ái. Sáng nay em nhận được một bức thư, trong thư nói thất vọng vì em, còn nói bây giờ em rất sỉ nhục, nói là sẽ có lễ rửa tội tính mạng cho em, tóm lại là rắc rối, hắn muốn giết em.

An Khả Khả nhanh chóng nói, gương mặt trắng nõn càng đỏ hồng, thân thể không khỏi vặn vẹo. Rõ ràng nàng bị Hạ Thiên kích thích quá lớn, khó thể áp chế.

- Vậy, Khả Khả, em không biết đối phương là ai sao?

Hạ Thiên hỏi.

- Không biết, em có rất nhiều fan, mỗi ngày đều có người viết thư cho em, cũng có nhiều tin nhắn trên mạng...Ư...

An Khả Khả cuối cùng cũng khó thể ức chế, nàng khẽ rên rỉ, sau đó khẽ năn nhỉ:

- Chồng, anh đừng sờ loạn, em không chịu được, còn có chị Hinh ở đây....

- An tiểu thư...

Một âm thanh vang lên, sau đó lại thét lên rồi lui ra.

Thì ra vừa vào cửa là hai người trợ lý của An Khả Khả, chính là Thái Lan và Kiều Hiểu Phân, khi thấy An Khả Khả mặc quần áo không chỉnh tề bị một người đàn ông sờ mó

khắp người, Thái Lan còn có chút trấn tĩnh, ngược lại Kiều Hiểu Phân không khỏi hô lên kinh hoàng. Sau đó hai người chợt lui ra ngoài, vì các nàng cũng biết người đàn ông kia là ai, đó chính là Hạ Thiên.

Hạ Thiên cuối cùng cũng không tiếp tục sờ mó trên người An Khả Khả, không vì tiếng kêu sợ hãi của hai vị trợ lý, mà vì hắn muốn xử lý tên fan cuồng kia trước.

- Khả Khả, nếu không chúng ta ra ngoài tìm tên kia nhé?

Hạ Thiên đề nghị.

- Thật ra cũng không cần, em thường xuyên gặp loại fan này, trước kia cũng thường xuyên có người uy hiếp em, nói cái gì mà không gặp sẽ tự sát, còn nói nếu không làm

bạn gái sẽ giết em.v.v. Nhưng em không cần quan tâm.

An Khả Khả cuối cùng cũng thay đổi tư thế, nàng ngồi dạng chân lên người Hạ Thiên, sau đó xấu hổ nói:

- Người ta thật sự chỉ muốn anh đến đây, không cần quan tâm ai uy hiếp.

An Khả Khả thật sự chỉ muốn lấy cớ cho Hạ Thiên đến đây, nàng là ngôi sao lớn, gặp fan cuồng cũng là bình thường, còn uy hiếp cũng chẳng sao. Quan trọng là bên cạnh nàng không những có nhiều vệ sĩ, nàng còn là một cao thủ, căn bản không ai đả thương được. Vì vậy cái gọi là uy hiếp chẳng qua là nàng lấy cớ muốn gặp Hạ Thiên. Bây giờ Hạ Thiên đã đến, tất nhiên nàng cũng không cần quan tâm đến fan cuồng làm gì.

- À, Khả Khả, vậy là em nói tên fan ngu ngốc kia sẽ thật sự không đến giết người?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

- À, nhất định là vậy, em cũng không tin hắn có gan đến đây.

An Khả Khả khẳng định:

- Mỗi ngày đều chỉ dám viết thư cho em, nếu có gan đã trực tiếp đến tìm em rồi.

- Như vậy thì tốt, chúng ta không cần quan tâm đến hắn.

Hạ Thiên nghe An Khả Khả nói như vậy thì mặc kệ chuyện này.

- Hạ Thiên, Khả Khả, bây giờ còn sớm, hay là chúng ta đi dạo phố, sau đó cùng dùng cơm trưa?

Tôn Hinh Hinh đề nghị.

- Tốt, tốt, đã lâu rồi em chưa đị dạo phố.

An Khả Khả đồng ý ngay.

Hai vợ đã quyết định, Hạ Thiên dù không muốn đi nhưng cũng không thể phản đối, vì thế vài phút sau ba người đã đi đến đường đi bộ, bắt đầu đi dạo.

Hạ Thiên ôm một người đẹp trưởng thành hớp hồn người khác như Tôn Hinh Hinh, lại ôm một nữ ngôi sao lớn xinh đẹp tinh thuần là An Khả Khả, hắn thoải mái đi dạo. Tất nhiên bộ ba này cũng làm nhiều người bực bội, đám người đi qua không khỏi nhìn vài lượt, sau đó nhận ra thân phận của đối phương thì nghị luận ồn ào?

- Đây không phải là An Khả Khả sao?

- Đúng vậy, tên kia không phải là Hạ Thiên à?

- Còn người phụ nữ kia là ai? Không phải Triệu Vũ Cơ cũng chẳng phải Liễu Mộng?

- Ai biết được?

- Còn nói là ngôi sao ngọc nữ, căn bản là vợ bé cho người ta...

- Ngôi sao đều là như vậy, mặt đẹp đẽ nhưng đừng coi đó là thật, mặt ngoài là ngọc nữ nhưng mặc trong là dâm nữ...

- Cũng kỳ quái, ngôi sao ra ngoài phải võ trang đầy đủ, ít nhất cũng phải mang theo bảy tám vệ sĩ, sao An Khả Khả này không mang theo ai?

- Người ta căn bản gọi là không kiêng nể gì, căn bản không sợ ai.

- Hừ, Hạ Thiên này là loại khốn kiếp gì, đúng là quá may mắn.

- Mày không biết Hạ Thiên là ai à? Là người vùng khác đến phải không?

- Sao mày biết bao từ vùng khác đến? Mày biết tao sao?

- Không, nhưng người bản địa ai cũng biết Hạ Thiên...

...

Mọi người nghị luận nhưng chỉ là nói vài lời mà thôi, tuy Hạ Thiên với Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả này rất dễ làm người ta chú ý nhưng vẫn không ai đến gây phiền, vì đây là Giang Hải, nếu ở Giang Hải có người gây phiền cho Hạ Thiên thì thật sự là đầu óc có vấn đề, tuyệt đối là loại chán sống rồi.

Tuy thành phố Giang Hải cũng có người từ bên ngoài đến, còn có những người đến đây chưa lâu và không biết Hạ Thiên, nhưng bọn họ không chủ động tìm phiền toái. Vì

vậy ba người Hạ Thiên đi dạo như người thường, dù là phóng viên chạy theo cũng chỉ đứng từ phía sau chụp vài tấm hình rồi đi, căn bản không dám tiến lên phỏng vấn, bọn họ không muốn bị đòn.

Đọc truyện chữ Full