DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1216: Cực phẩm nha hoàn mỏ quạ đen


- Đúng vậy, thiếu gia, sau khi chúng tôi vào bẫy rập mới biết được, thật ra căn bản không phải để chúng tôi cống hiến chút lực lượng cho dân tộc, mà là cống hiến lực

lượng cho hắn.

Cố Hàm Sương cũng không còn bình tĩnh, dù đã qua trăm năm nhưng mỗi lần nàng nói ra chuyện này đều cực kỳ xúc động và phẫn nộ:

- Khi đó lão là người gần với Kim Đan Kỳ nhất, nhưng tuổi của lão đã không còn nhỏ, vì vậy lão muốn lợi dụng tư nguyên của chúng tôi để cung cấp nuôi dưỡng mình, đặc biệt là các loại đan dược và bảo vật có tác dụng với người tu tiên. Lão cũng biết chúng tôi không thể nào mang ra cho, vì vậy muốn hốt một mẻ, sau đó tất cả tư nguyên của chúng tôi sẽ thành của lão.

Vô tình Cố Hàm Sương chợt lên giọng:

- Đáng hận nhất chính là, khi âm mưu của lão bị chúng tôi vạch trần, lão còn ra vẻ đạo mạo, nói làm như vậy vì quốc gia dân tộc. Lão nói một cao thủ Kim Đan Kỳ thật sự hữu dụng hơn rất nhiều một trăm tên mà mãi mãi không thể tu luyện thêm. Nhưng chúng tôi không tin tưởng lão, sau đó chúng tôi cùng nhau hợp lực giết chết lão, cũng vì chúng tôi bị hạ độc mà công lực yếu hơn hẳn, vì thế chúng tôi phải trả giá lớn, sau trận chiến, tám mươi sáu người chỉ còn lại bốn mươi sáu người.

- Xem ra tôi không thích những ông lão cũng có lý, quá nhiều lão già không được tốt lắm, vị tiền bối kia của chị, đám sư phụ của tôi, không ai là người tốt.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Nhưng nếu so sánh với vị tiền bối của chị, ba vị sư phụ của tôi vẫn là người tốt.

- Địa điểm mà vị tiền bối kia tu luyện chính là nơi linh khí nồng đậm nhất, khi đó bốn mươi sáu người chúng tôi đều bị thương, căn bản không thích hợp đi xa. Mọi người thương lượng và quyết định đồng tâm hiệp lực cùng nhau tu luyện, cứ như vậy mà sống qua một trăm năm.

Cố Hàm Sương tiếp tục nói, giọng điệu có thêm chút ưu thương:

- Nhưng trăm năm qua tôi đã thấy nhiều người chết đi trước mắt mình, vô tình cảm thấy chính mình như đã chết, tu tiên rõ ràng không phải là hướng đi đúng, chỉ là sự dày vò mà thôi. Có đôi khi tôi thật sự muốn chấm dứt những dày vò của mình.

Khi thấy Cố Hàm Sương thật sự có chút đau lòng, Hạ Thiên không nhịn được phải nói lời an ủi:

- Sương nha đầu, sau này chị không cần giày vò, đi theo tôi chị có thể không cần tu luyện mà vẫn thành Kim Đan Kỳ, không còn gì dày vò.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi lại hỏi.

- Đúng rồi, Sương nha đầu, vậy bốn mươi sáu người bây giờ còn lại bao nhiêu?

- Sáu.

Cố Hàm Sương trầm mặc một chút rồi nói thật nhỏ:

- Thiếu gia, một trăm năm chết đi bốn mươi người, cuối cùng chỉ còn lại sáu, nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn, ba người kia không ở thủ đô, một người trong số đó thật ra ở nơi chúng ta sắp đến, thành phố Thục Đô.

- Bốn à, khá tốt, không coi là nhiều, chỉ cần tìm được thì giải quyết cũng không khó.

Hạ Thiên lầm bầm nói.

- Thiếu gia, thật ra bốn người chúng tôi cũng không sống được bao lâu nữa, ba người đó đều lớn tuổi hơn tôi, tình huống của bọn họ còn thật sự không xong hơn cả tôi.

Cố Hàm Sương khẽ nói.

- À, Sương nha đầu, ba tên kia còn sống được bao lâu thì tôi không biết, nhưng chị thì nhất định có thể sống rất lâu.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Cố Hàm Sương không nói gì, đối với nàng thì có thể sống hay cũng chẳng còn quá quan trọng, người tu tiên đã chết sạch, nàng sống một mình thì còn ý nghĩa gì? Sau này nàng sẽ lẻ loi cô độc, sợ rằng muốn sống thêm cũng khó.

Hạ Thiên nói cũng không làm cho tâm tình của Cố Hàm Sương tốt hẳn lên, nhưng điều khác biệt là Cố Hàm Sương nói ra những lời vừa rồi làm cho tâm tình của Hạ

Thiên biến đổi rất tốt, vì hắn phát hiện Sương nha đầu hoàn toàn không gạt mình, đối với hắn thì đó thật sự là tin tức tốt.

Thực tế Cố Hàm Sương nói ra những lời này, đó đều là những thứ mà Hạ Thiên biết sẵn.

Tối qua Hạ Thiên thôi miên Viên Thiên Chính, tên này dùng vài giờ nói tất cả cho Hạ Thiên, thực tế hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra, còn nhiều hơn những gì mà Cố Hàm

Sương đã nói. Sở dĩ hắn muốn Cố Hàm Sương thuật lại, chỉ vì muốn biết nàng có lừa mình hay không mà thôi.

Những năm gần đây tìm một nha hoàn xinh đẹp là không dễ dàng, mà tìm nha hoàn xinh đẹp vào biết nghe lời lại cực kỳ không dễ dàng, vì thế Hạ Thiên rất coi trọng

chuyện lần này. Hắn chợt phát hiện mình tìm được một nha hoàn xinh đẹp lại biết nghe lời, hơn nữa còn có thể làm ấm giường, tuyệt đối là cực phẩm.

Hạ Thiên đang vui vẻ thì máy bay chợt xóc nảy, hắn cảm thấy kỳ quái, đúng lúc một âm thanh lo lắng vang lên:

- Tổ trưởng, máy bay chúng ta bị tên lửa đuổi theo, mời anh ra khoang chứa hàng, chuẩn bị nhảy dù.

"Tên lửa?"

Hạ Thiên ngây người, sau đó hắn dùng giọng buồn bực hỏi Cố Hàm Sương:

- Sương nha đầu, chị đừng là nói lời quá xui xẻo, máy bay thật sự không an toàn.

- Tổ trưởng, mau đi theo tôi.

Hàn Lan Lan lao đến:

- Mau đến khoang chứa hàng, trên máy bay dù có hệ thống bắn trả nhưng không chắc có thể thoát được, giống như một máy bay khác đang tiến hành công kích chúng ta. Tổ trưởng Mộc đã ra thông báo, nếu có tình huống xấu thì cho anh nhảy dù, chị ấy nói anh nhảy dù sẽ

sống sót.

- Tên lửa đang tiếp cận, mười giây nữa sẽ đến.

Âm thanh điều khiển vang lên.

Hạ Thiên cũng không nói gì, hắn kéo tay Cố Hàm Sương, cũng kéo cả Hàn Lan Lan chạy về phía khoang chứa hàng, đồng thời nói một câu với Hàn Lan Lan:

- Hai người lái máy bay có thể chạy trốn không?

- Tổ trưởng, những vị hành khách trên máy bay này đều là nhân vật quan trọng, dù có tình huống gì thì người điều khiển cũng không thể chạy trốn, vì thế căn bản không có hệ thống để cho bọn họ bỏ chạy.

Hàn Lan Lan nhanh chóng nói.

- Vậy bọn họ chết chắc rồi sao?

Hạ Thiên khẽ nhíu mày, hai tên kia dù sao cũng là thủ hạ của hắn, hắn không thể để bọn họ chết ngay được.

- Tổ trưởng, chỉ cần anh còn sống, chúng tôi chết cũng không sao.

Hàn Lan Lan cầm lấy dù:

- Mau, tổ trưởng, anh mặc vào rồi nhảy xuống... ....

- Nói cho bọn họ biết, cố gắng kiên trì một lúc nữa, tôi sẽ từ bên dưới bay lên cứu bọn họ.

Hạ Thiên nói với Hàn Lan Lan.

- Vâng, tổ trưởng.

Hàn Lan Lan lập tức gật đầu, nàng nói vào micro lời nói của Hạ Thiên vừa rồi, sau đó thúc giục:

- Tổ trưởng, anh may mặc dù rồi nhảy ra, nếu không chẳng kịp nữa rồi.

- Không cần dù, nhảy trực tiếp là được.

Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó kéo cửa khoang, một tay ôm lấy Cố Hàm Sương, một tay kéo Hàn Lan Lan, trực tiếp nhảy ra ngoài.

Ở chiều cao vài chục ngàn mét, cơ thể người thường căn bản khó thể gánh chịu được, nhưng Hạ Thiên cũng không phải người thường, một giây khi hắn nhảy ra cũng đã dùng chân khí bảo vệ cho Cố Hàm Sương và Hàn Lan Lan, vì vậy mà bọn họ không có vấn đề.

Ba người nhanh chóng rơi xuống, Hàn Lan Lan thét lên và ôm chặt lấy Hạ Thiên, không dám buông lỏng. Còn Cố Hàm Sương thì rất bình tĩnh, vì nửa giờ trước Hạ Thiên

đã nói, dù máy bay nổ tung thì bọn họ cũng không có vấn đề.

Hạ Thiên quay đầu nhìn thoáng qua không trung, hắn thấy máy bay mình vừa ngồi, một quả tên lửa vừa xẹt qua, sau đó lại hai quả tên lửa phóng tới. Ở phương xa là một máy bay chiến đấu, chính nó tấn công máy bay của Hạ Thiên.

Điều đáng ăn mừng duy nhất là chiếc máy bay của Hạ Thiên vừa sử dụng tuy cũng là loại hàng không dân dụng, nhưng đã được cải tạo lại, cho thêm chút hệ thống phòng chống tên lửa. Đồng thời phi công cũng rất có kinh nghiệm, vì thế tạm thời vẫn có thể trốn tránh được,

cũng không bị bắn rơi. Nhưng vấn đề là nó cũng không phải máy bay chiến đấu, căn bản không có hệ thống tấn công, trừ khi trực tiếp chiến đấu, nếu không cứ phải tránh né đến khi đối phương hết đạn.

Nhưng đối với một máy bay không phải dùng để chiến đấu thì điều này là khó khăn quá lớn, dưới tình huống bình thường, một máy bay hành khách gặp máy bay chiến đấu, cơ bản chỉ có chết.

Hạ Thiên dù không hiểu về máy bay nhưng cũng biết phi công dữ nhiều lành ít, vì thế hắn đẩy mạnh tốc độ ngự khí phi hành, chỉ mất một phút hắn đã đưa Cố Hàm Sương và Hàn Lan Lan xuống đất. Hắn thuận tay cầm kiếm của Cố Hàm Sương, sau đó hắn lại phóng lên như một quả tên lửa, giống như sao băng phóng lên trời, mục tiêu của hắn không phải là chiếc máy bay vừa sử dụng, mà là chiếc máy bay chiến đấu.

Chưa đến một phút sau Hạ Thiên đã tiếp cận máy bay chiến đấu, hắn chém trường kiếm, một luồng kiếm khí phóng về phía máy bay chiến đấu.

- Ầm!

Không trung chợt phát ra tiếng nổ mạnh, nhưng không phải máy bay chiến đấu phát nổ, chẳng qua chỉ bị đánh trúng mà thôi, lại trúng cánh, không quá nguy hiểm.

- Ầm ầm ầm... ....

Hạ Thiên liên tục chém ra mười luồng kiếm khí, sau đó một tiếng nổ ầm ầm vang lên, máy bay chiến đấu nổ tung. Không ngờ Hạ Thiên chỉ dùng một thanh trường kiếm đã chém nổ một chiếc máy bay chiến đấu.

- Đừng tưởng lái máy bay thì ngon nhé!

Hạ Thiên dùng giọng khinh thường nói, sau đó hắn quay người lại bay về phía máy bay của mình, lúc này máy bay đã sắp rơi, hắn tiến vào thẳng nơi khoang điều khiển.

Hai người trong khoang điều khiển còn đang kinh ngạc vì máy bay chiến đấu nổ tung, lúc này chợt bị Hạ Thiên xách ra khỏi phòng điều khiển, rời khỏi máy bay với tốc độ nhanh nhất. Chiếc máy bay vừa được Ám tổ sử dụng không lâu cũng hoàn thành sứ mạng và rơi xuống vỡ tan tành.

Đọc truyện chữ Full