DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1213: Nghĩ đến chị ấy còn không bằng nghĩ đến tôi


- Vợ Mị Mị, chị có nhớ đến tôi không?

Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại.

Người điện thoại đến là Tống Ngọc Mị, giọng điệu của nàng có chút dịu dàng, còn mang theo vài phần hờn dỗi:

- Tôi cũng không nhớ đến cậu.

- Vợ Mị Mị, gạt người cũng không tốt, tôi biết rõ chị nghĩ đến tôi, thật ra nghĩ đến chồng cũng không phải là gì xấu hổ, ví dụ như nhớ vợ cũng không phải chuyện gì xấu hổ, tôi cũng rất nhớ chị.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Tống Ngọc Mị ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó nàng khẽ nói:

- Thật ra tôi rất nhớ Mị Di.

Hạ Thiên chợt có chút buồn bực:

- Vợ Mị Mị, chị nhớ chị ta làm gì? Chị nghĩ đến chị ta thì chẳng bằng nghĩ về tôi.

- Tôi biết cậu không thích Mị Di, tôi cũng biết cậu có rất nhiều thù hận, nhưng tôi thật sự không muốn gạt cậu, tôi thật sự rất nhớ Mị Di, tôi muốn được gặp chị ấy, cậu có thể đưa chị ấy ra được không?

Giọng điệu của Tống Ngọc Mị có chút dịu dàng, cũng có nhiều hơn chút cầu xin.

- Vợ Mị Mị, chị muốn thật sự đi gặp thì tôi sẽ đưa đi, ai bảo chị là vợ tôi?

Hạ Thiên có chút vô tình:

- Nhưng vợ Mị Mị, chị có thể nói cho tôi biết, vì sao chị thích người phụ nữ chết tiệt kia? Tôi cảm thấy chị ta ngoài bộ dạng xinh đẹp, cũng không có gì tốt, đàn ông nghĩ đến chị ta còn có thể hiểu được, dù sao chị cũng xinh đẹp, nhưng chị không phải là đàn ông, chị nghĩ đến chị ta làm gì?

- Hạ Thiên, cậu không rõ đấy thôi, Mị Di đối với Tống gia chúng tôi là thật sự quan trọng, đối với tôi thì càng quan trọng hơn. Từ nhỏ đến lớn nguyện vọng lớn nhất của tôi là tìm được sự tán thành của chị ta, khí chất đặc biệt của chị ấy, vẻ đẹp của chị ấy, vẻ lạnh lùng xinh đẹp cũng đều làm tôi rất sùng bái. Tôi cũng không biết giải thích với cậu thế nào, nhưng chị ấy thật sự rất quan trọng với tôi.

Tống Ngọc Mị nói bằng lời tràn đầy tình cảm nói không nên lời:

- Cô ấy giống như mẹ của tôi, hoặc cũng có thể nói là giống như chị của tôi, càng giống như là mục tiêu vĩnh viễn tôi không bao giờ với tới được. Thật ra có chuyện tôi vẫn muốn nói với cậu, nhưng tôi cảm thấy như vậy là rất ích kỷ, vì vậy đều không nói ra.

Hạ Thiên dùng giọng mất hết sức lực nói:

- Vợ Mị Mị, tôi là chồng chị, chị muốn nói gì cũng có thể nói ra.

- Những ngày qua tôi đều luôn lo lắng một sự kiện, tôi cuối cùng chỉ lo lắng cậu và Mị Di liều mạng ngươi chết ta sống. Tất nhiên tôi cũng biết rõ bây giờ Mị Di không còn là đối thủ của cậu, nếu cậu muốn giết chị ta, thật sự sẽ thành công. Nhưng tôi vẫn luôn muốn nói cho cậu biết, tôi thật sự không hy vọng hai người tiếp tục là kẻ địch, dù là ai trong số hai người gặp chuyện không may, tôi đều cảm thấy rất đau đớn. Tôi cũng muốn cầu mong cậu đừng làm tổn thương Mị Di, như vậy lại không công bằng với cậu, vì tôi không thể đảm bảo Mị Di có thể không gây tổn thương cho cậu, vì thế tôi mãi không dám nói những lời này với cậu.

Tống Ngọc Mị khẽ nói:

- Nhưng bây giờ tôi chợt nghĩ đến một khả năng, có lẽ tôi có thể làm cho Mị Di không còn hận cậu, vì chị ấy rất quan tâm đến tôi.

Tinh thần của Hạ Thiên có khá hơn một chút nhưng giọng điệu vẫn rất lười biếng:

- Vợ Mị Mị, chị muốn gặp Dạ Ngọc Mị vì không muốn chị ta hận tôi?

- Thật ra cũng không phải là như vậy.

Tống Ngọc Mị có chút trầm mặc:

- Tôi cũng không muốn tiếp tục lừa cậu, thật ra tôi cũng không muốn tìm Mị Di nhanh như vậy, vì tôi biết rõ sau này ở cùng cậu, nhất định sẽ được gặp Mị Di, vì thế cũng không cần vội. Nhưng bây giờ gia tộc có vài người hoài nghi Mị Di có còn sống hay không, bọn họ bắt đầu nghi ngờ tôi bị những lời ngon mật ngọt của cậu làm cho váng đầu. Vì thế tôi muốn đến gặp Mị Di, nếu Mị Di không thể rời khỏi Thanh Phong Sơn, tôi có thể ghi lại một đoạn video, ít nhất cũng có thể chứng minh chị ấy còn sống, như thế đám gia tộc cũng không còn gì để nói.

Hạ Thiên chợt mất hứng:

- Vợ Mị Mị, tên ngốc nào không tin chị? Tôi đi đánh bọn họ.

- Cậu đừng mắng bọn họ ngu ngốc, cũng đừng muốn đánh bọn họ, dù sao bọn họ cũng đều là người nhà của tôi, bọn họ cũng không phải không tin tôi, chủ yếu là bọn họ đều quá quan tâm đến Mị Di mà thôi, bây giờ Mị Di cứ mất tích như vậy, bọn họ chắc chắn rất lo lắng.

Tống Ngọc Mị dùng giọng dịu dàng khuyên Hạ Thiên:

- Nếu bây giờ cậu không rảnh cũng không sao, nhưng nếu cậu định về Thanh Phong Sơn thì mang tôi đi một chuyến, được không?

- Được rồi.

Hạ Thiên dù không phải rất thích nhưng vẫn đồng ý:

- Vợ Mị Mị, tôi định vài ngày nữa sẽ về Giang Hải, đến lúc đó tôi sẽ đưa chị đi, sau đó thuận tiện đến Thanh Phong Sơn, tôi cũng muốn được gặp thần tiên tỷ tỷ.

Hạ Thiên dừng lại rồi bổ sung thêm:

- Thật ra vợ Mị Mị cứ an tâm, chỉ cần Dạ Ngọc Mị không làm loạn, tôi cũng không giết chị ta. Tuy tôi rất muốn đánh chị ta, cũng muốn trừng phạt, nhưng đáng tiếc là thần tiên tỷ tỷ không cho tôi làm như vậy, thần tiên tỷ tỷ là chị em tốt của chị ta.

Hạ Thiên dù không thích Tống Ngọc Mị nhưng hắn cũng không muốn làm cho thần tiên tỷ tỷ mất vui, vì vậy trừ khi Dạ Ngọc Mị làm ra chuyện gì đó gây bất lợi hoặc muốn giết một bà vợ nào của hắn, khi đó hắn mới có thể ra tay với đối phương. Tất nhiên hắn thật sự cũng cần có kế hoạch, muốn thừa dịp thần tiên tỷ tỷ không biết để vụng trộm đi đánh mông Dạ Ngọc Mị, nếu không làm cho mông nàng nở hoa, hắn thật sự rất khó phát giận.

- Thật ra nếu cậu ở chung với Mị Di một thời gian dài, cậu sẽ thích chị ấy.

Tống Ngọc Mị khẽ nói:

- Trên người Mị Di có một sức quyến rũ đặc thù, dù là người nào, chỉ cần ở lâu bên cạnh chị ấy cũng sẽ bị chinh phục, sẽ cam tâm tình nguyện vì chị ấy mà làm tất cả.

- Phải không?

Hạ Thiên chợt có chút ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ chị ta biết thuật thôi miên?

- Không phải, có một vài người có sức quyến rũ trời sinh mà thôi, Mị Di là người như vậy, nếu cậu không tin thì sau này có thể ở bên chị ấy một khoảng thời gian xem.

Tống Ngọc Mị nũng nịu nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- À, sau này nên thử xem thế nào, nhưng trước khi tôi ở cùng chị ta, phải cho chị ta một trận đã.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu:

- Vợ Mị Mị cứ yên tâm, tôi sẽ không đánh chết chị ta.

- Tôi tin cậu.

Tống Ngọc Mị dịu dàng trả lời.

Tống Ngọc Mị dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Vậy trước khi cậu đến Giang Hải thì nhớ nói cho tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ đi. Hôm nay nói đến đây thôi, tôi còn có việc.

- Được rồi, vợ Mị Mị, đến khi đó tôi sẽ đi tìm chị.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Xem ra vài ngày nữa Hạ Thiên cần phải về thành phố Giang Hải một chuyến, trước khi đi hắn cảm thấy nên giải quyết tốt vấn đề của Cố Hàm Sương, nếu không hắn sẽ chẳng an lòng.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Cố Hàm Sương đang ngồi trên ghế sa lông rồi tùy ý hỏi:

- Sương nha đầu, Viên Thiên Chính đang ở đâu?

- Thiếu gia, hắn đang ở nhà tôi, cũng là Cố gia, nhưng tình hình vết thương của hắn rất nặng, công lực hoàn toàn biến mất, chỉ cần một tháng sau sẽ chết mất.

Cố Hàm Sương trả lời, lúc này nàng thật sự nói khá nhiều.

- Vậy à?

Hạ Thiên lầm bầm, trong lòng có chút bực bội, vì hắn thật sự khó xác định Cố Hàm Sương có nói dối hay không?

- Thiếu gia, nếu cậu cần xử lý Viên Thiên Chính, tôi sẽ ra tay giúp đỡ.

Cố Hàm Sương chủ động mở miệng nói, ban đầu ở trên trường thành khi đàm luận về điều kiện thì nàng đã biết Hạ Thiên chủ yếu đến tìm Viên Thiên Chính và những người tu tiên khác, nàng chẳng qua không phải là mục tiêu của hắn, chỉ là một tặng phẩm mà thôi.

"Xử lý Viên Thiên Chính?"

Trong đầu Hạ Thiên chợt lóe lên suy nghĩ, đúng vậy, hắn sao lại quên chuyện này? Sự việc đơn giản mà hắn tự làm cho phức tạp, đúng là thất sách.

- Sương nha đầu, chị đi tìm Viên Thiên Chính về đây, tôi muốn đích thân xử lý hắn.

Hạ Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định, trước kia hắn cảm thấy khó phán đoán lời nói của Cố Hàm Sương là thật hay giả, vì vậy luôn rất bực bội. Mà hắn cũng không dám thôi miên một người đẹp như nàng, nguyên nhân cũng giống như những gì trước đó hắn nói với Triệu Vũ Cơ, loại người như Cố Hàm Sương thật sự không dễ thôi miên, vì vậy hắn muốn dùng biện pháp khác, chậm rãi làm cho Cố Hàm Sương nghe lời mình.

Nhưng vài ngày nữa hắn sẽ về Giang Hải, mà vài ngày không đủ để cho Cố Hàm Sương luôn ngoan ngoãn nghe lời, vì thế hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Nhưng vừa nhắc đến Viên Thiên Chính thì hắn chợt nghĩ đến vấn đề thôi miên Cố Hàm Sương là rất khó, hắn không làm được, nhưng thôi miên Viên Thiên Chính lại rất dễ, hắn cũng không ngại làm. Cố Hàm Sương biết chuyện gì thì Viên Thiên Chính cũng biết, vì vậy có thể thấy Hạ Thiên chỉ cần thôi miên Viên Thiên Chính, sau đó sẽ biết được đám người tu tiên còn những ai, cũng có thể so sánh với Cố Hàm Sương xem nàng có nói dối hay không.

- Vâng, thiếu gia, tôi sẽ đưa người đến.

Cố Hàm Sương lập tức đồng ý, Hạ Thiên cảm thấy vài ngày qua Cố Hàm Sương luôn nghe lời, hơn nữa cũng không lừa hắn, chẳng qua hắn không biết mà thôi.

... ....

Cố gia ở thủ đô cũng không phải đại gia tộc, chỗ ở chỉ là một tứ hợp viện bình thường, cũng rất cũ, nhưng diện tích lại rất lớn, bên trong đầy nhà.

Cố Hàm Sương đưa Hạ Thiên vào Cố gia cũng không ai chú ý, với công lực của hai người thì ra vào rất bình thường. Cố Hàm Sương nhanh chóng đi đến một gian phòng, trong giường là một người đàn ông vẻ mặt xám trắng đang mê ngủ, đó là Viên Thiên Chính.

Bây giờ Viên Thiên Chính đã lộ rõ vẻ già nua, trên mặt có nếp nhăn, tóc cũng trắng bệch,rõ ràng sau khi bị thương thì suy yếu quá nhanh, chỉ vài ngày đã giống như già đi vài chục tuổi. Trước đó hắn có bộ dạng ba bốn mươi, bây giờ thật sự không khác ông lão hơn sáu mươi.

- Sương nha đầu, chị ra ngoài chờ.

Hạ Thiên lấy ngân châm ra nói với với Cố Hàm Sương.

Đọc truyện chữ Full