DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 447: Trung thu


Màn diễn này khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc ai mới là bọn cướp, cái cô có tướng mạo như tiên nữ này còn hung ác hơn cả bọn cướp đó!

- A, tôi nhớ ra rồi, nàng chính là ma nữ Mộng Mộng!

Đột nhiên có người trầm giọng hô lên một tiếng.

- Không sai, chính là nàng, nghe nói nàng bắt hai con hổ về làm vật cưng...

Lập tức có người phụ họa theo.

- Chả trách...

Người bên cạnh ngược lại đã hiểu, ngay cả con hổ cũng có thể cướp về làm vật cưng thì làm ra những chuyện đại loại như thế này cũng không có gì là lạ.

- Cô này thật là hay đó...

Còn có người khác xúc động.

- Các người nói xem cô ta có quan hệ gì với cái tên Hạ Thiên đó?

Cũng có người bà tám.

- Còn phải nói nữa sao, nhìn bộ dạng thân mật đó của bọn họ nhất định là quan hệ tình nhân rồi...

Có người đưa ra đáp án cũng xem như là cực chuẩn.

- Cái tên Hạ Thiên này hưởng phúc tốt đến mức thái quá rồi...

Có người có chút đố kỵ.

- Nhưng người ta thật sự rất lợi hại đó, không biết sao lại có thể cướp được khẩu súng tự động của tên cướp đó...

Cũng có người nói đỡ lời cho Hạ Thiên.

- Đúng thế, không có hắn chúng ta thực chẳng biết có thể sống sót mà rời khỏi đây không nữa!

Có người biểu thị sự tán thưởng.

Trong lúc đám đông còn đang bàn tán xôn xao thì bên dưới vọng lên tiếng hú còi dồn dập của cảnh sát, lúc nãy có người nhân lúc hỗn loạn đã gọi điện báo cảnh sát, bây giờ cuối cùng ** cũng đã đến rồi.

Kiều Tiểu Kiều cuối cùng cũng đi về hướng Liễu Mộng:

- Chị Mộng, đừng đùa nữa, cảnh sát sắp lên rồi đấy, để cảnh sát nhìn thấy chị nổ súng thì không hay cho lắm.

- Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ được chơi cái trò bắn súng này cả!

Liễu Mộng có chút không cam tâm, cô vẫn còn muốn nổ vài phát súng chơi nữa.

- Chị Mộng, muốn nghịch súng thì có thể về nhà chơi, em bảo đại ca sắp xếp cho chị là được mà, đừng có chơi ở đây.

Kiều Tiểu Kiều vội vàng nói.

- Thế à, vậy cũng được.

Liễu Mộng suy nghĩ rồi cũng đồng ý.

- Không sao rồi, không sao rồi, mọi người không cần phải sợ nữa.

Lúc này Kiều Đông Hải mới hô lớn một câu, có điều mọi người vẫn tập trung lại với nhau, lúc này ai ai cũng đều có cảm giác hồn phách bay tứ tung vẫn chưa trở lại vị trí cũ.

Vài phút sau, cảnh sát được biết bọn cướp đã bị khống chế thì xông vào, lúc này mọi người mới có thể yên tâm được.

- Băng Băng, em đến rồi à, tên đại khốn nạn này muốn nổ súng bắn chị, em mau bắt hắn đi!

Nhìn thấy nữ cảnh sát đứng trước mặt gần nàng nhất Liễu Mộng liền lập tức chào hỏi.

Trong lòng mọi người đều có chút kỳ quái, tuy những lời nàng nói quả thật không thể xem là nói dối được, nhưng vấn đề là lúc nãy nàng ta đã nổ hai phát súng bắn thủng chân của người ta.

Một giây sau đám người thấy kỳ quái đó lại có chút phẫn nộ, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Hạ Thiên xuất hiện trước mặt nữ cảnh sát xinh đẹp ôm lấy nữ cảnh sát xinh đẹp hôn một cái, còn nữ cảnh sát đó tuy mặt có ửng đỏ nhưng cũng chẳng nói gì.

Cho dù lúc nãy Hạ Thiên đã cứu đám người đó nhưng đám người đó vẫn càm thấy tiểu tử này quá thật hơi quá đáng rồi, tên khốn này đã lừa hết mỹ nữ của Giang Hải vào tay hắn rồi, ngay cả nữ cảnh sát xinh đẹp như hoa tiếng tăm lẫy lừng này cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn!

Cô cảnh sát xinh đẹp như hoa này đương nhiên chính là Lãnh Băng Băng, nàng nhìn thấy Hạ Thiên cũng ở đây thì ngay lập tức hiểu được tại sao mấy tên cướp này đã bị khống chế, còn đám cảnh sát sau lưng nàng cũng quá may mắn, cũng hên có vị lão huynh ở đây nếu không tối nay cũng đủ cho bọn họ bận tối mắt tối mũi.

Bữa yến tiệc từ thiện cuối cùng vẫn không thể tiếp tục được nữa, xảy ra chuyện như vậy tuy kết quả có đáng sợ nhưng không nguy hiểm, cũng có một số người bị kích động khiếp sợ, sau một hồi cảnh sát điều tra đơn giản về tình hình thì mọi người cũng lần lượt rời khỏi.

Hạ Thiên ngược lại muốn ở đây cùng cảnh sát xinh đẹp tỷ tỷ một lúc nhưng hắn đã bị Liễu Mộng kéo đi, Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh cũng cùng lúc rời khỏi, có điều lúc các nàng rời khỏi đã cho Thiệu Chí Hùng một tờ séc với mệnh giá giống hệt nhau, đều là một trăm vạn, giống như đã hẹn trước vậy.

Tối hôm đó Hạ Thiên đương nhiên là ở cùng với Liễu Mộng, hưởng thụ cái thân thể mê hoặc quen thuộc của Liễu Mộng, đồng thời cũng được nghe tiếng ca khác lạ mà Liễu Mộng chỉ biểu diễn cho riêng hắn.

Và cũng trong buổi tối hôm đó tiếng tăm của Hạ Thiên đang được lan truyền trong khắp thành phố Giang Hải, nếu như nói trước đây ở thành phố Giang Hải còn có một số người chưa nghe nói đến Hạ Thiên thì sau tối hôm đó, cả thành phố Giang Hải này những ai chưa từng nghe nói đến cái tên Hạ Thiên hoặc cái tên Thiên ca thì e đã không còn mấy ai nữa, nghe nói tối hôm đó còn có phóng viên đã viết một bài báo với tựa đề là song mỹ Giang Hải cùng chung một chồng, có điều điều rất không may là bài báo của hắn đã bị tổng biên tập báo chí loại bỏ, không phải là bài viết này không đủ vang dội mà là tổng biên tập không dám đắc tội với Kiều Gia và Diệp Gia.

Ngày thứ hai Hạ Thiên lại ở cùng với Liễu Mộng cả ngày, có điều lần này không cùng cô chơi hổ mà là cùng cô chơi súng, Kiều Đông Hải quả thật đã chuẩn bị một khẩu súng và mấy viên đạn đem qua, bảo Liễu Mộng tìm chỗ nào đó ở Kiều Gia từ từ mà chơi.

Mà có lẽ là nguyên do Hạ Thiên và Liễu Mộng ở nhà chơi súng không đi ra ngoài nên ngày mười một tháng chín cả thành phố Giang hải hình như đã được yên tĩnh hơn một chút.

Thời gian cuối cùng cũng trôi qua đến ngày mười hai tháng chín, đối với người Trung Quốc mà nói đây là một ngày đặc biệt, bởi vì ngày này chính là ngày lễ tết quan trọng nhất trong năm, tết trung thu.

Liễu Mộng vốn còn muốn kéo Hạ Thiên tiếp tục nghịch súng với nàng nữa, nhưng Liễu Vân Mạn lại đến Kiều gia, nàng phụng mệnh của bà nội đi đón cô cô về nhà ăn tết Trung thu, Liễu Mộng đã ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở về Liễu Gia, bà quá nhớ con gái rồi, hôm nay là tết Trung thu nên có thế nào cũng phải đoàn tụ cả nhà.

Liễu Mộng tuy không tình nguyện cho lắm nhưng cuối cùng cũng phải về nhà, Hạ Thiên không về cùng nàng bởi vì hắn đã đồng ý ăn tết trung thu với Kiều Tiểu Kiều rồi.

Trong đêm trung thu, trăng sáng sáng tỏ, chính là thời khắc nhà nhà đoàn viên.

Tại thủ đô.

Một người đàn ông trung niên trầm lặng bước đi vào một lâm viên cổ điển, ánh trăng vắng lặng chiếu sáng khuôn mặt của người đàn ông khiến cho khuôn mặt của hắn càng hiện rõ sự kiên nghị hơn.

Không bao lâu sau người đàn ông trung niên đó dừng lại, cái bóng của hắn vốn không cao, thậm chí không đủ một mét bảy, nhưng hắn đứng đó lại khiến cho người ta có cảm giác có một ngọn núi cao sừng sững đứng im đấy.

- Hôm nay là Trung thu, thời khắc này chính là thời khắc ngắm trăng tốt nhất, lão Lý lúc này không cùng ngắm trăng với người nhà mà lại gọi tôi tới đây, không biết có chuyện quan trọng gì cần thương lượng?

Người đàn ông trung niên lúc này mở miệng nói, tuy giọng không xem là vang dội nhưng lại rất trung khí, còn ngữ khí cũng rất đúng mực.

Đối tượng mà người đàn ông trung niên nói chuyện chính là một ông già đứng cách hắn không xa, còn ôn già lúc này lại đứng chắp tay quay lưng về phía người đàn ông trung niên.

- Ngày này năm ngoài, đúng vào thời khắc này tôi ngồi ngắm trăng với cháu trai của tôi.

Ông già đó quay người lại nhìn người đàn ông trung niên, ngữ khí nghe rất bình thường nhưng giấu không được sự phẫn nộ chất chứa bên trong.

- Còn ngày này năm nay cháu trai nhỏ nhất của tôi đã ở thiên đường rồi, còn hai đứa cháu còn lại một đần độn một tàn tật, Minh Phong, cậu nói cho tôi biết, tôi còn có tâm trạng mà ngắm trăng sao?

- Chú Lý, tối rất lấy làm tiếc.

Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

- Chỉ là tôi không rõ, chuyện mà ông nói có quan hệ trọng đại đến an nguy của quốc gia, đó là chuyện gì vậy?

- Minh Phong, cậu tiếp tục nắm giữ Thiên tổ sẽ uy hiếp đến sự an toàn của quốc gia, vì thế tôi bảo cậu đến là muốn nói với cậu, cậu nên từ chức nhường chỗ cho người có tài đi.

Ông già chậm rãi nói, trong lời nói mang theo sức mạnh mạnh mẽ.

Đọc truyện chữ Full