DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 409: Nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ


-Chiếc xe Volvo của Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng chạy ra khỏi đại học Giang Hải, đến giờ cơm trưa trong đại học Giang Hải có quá nhiều người, nhà hàng cũng chật ních, vì vậy bọn họ dứt khoát chạy ra ngoài dùng cơm.

Khi thấy Kiều Phượng Nhi có ý kiến rất lớn với Hạ Thiên, Kiều Hoàng Nhi liền đảm nhận nhiệm vụ lái xe, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều ngồi ở phía sau. Lúc này Kiều Phượng Nhi thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Hạ Thiên vừa ức hiếp thiếu nữ có bộ dạng rầu rĩ không vui.

Kiều Phượng Nhi rất muốn đánh Hạ Thiên, nhìn bộ dạng của hắn thì giống như bị người ta ức hiếp, trên đời này có người như vậy sao?

Ngay cả Kiều Phượng Nhi cũng phát hiện Hạ Thiên rầu rĩ không vui, Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh tất nhiên cũng phát hiện ra, nàng dịu dàng hỏi:

- Chồng, anh làm sao vậy? Sao mất hứng thế?

- Anh đang nghĩ về thần tiên tỷ tỷ.

Hạ Thiên vô tình trả lời.

Những ngày này Hạ Thiên tự làm dịu chính mình, hắn tìm được không ít bà vợ xinh đẹp, vì vậy hắn tuy nhớ thần tiên tỷ tỷ nhưng phần lớn cũng không ảnh hưởng đến tâm tình. Nhưng vừa rồi hắn gặp mặt Dương San, lại thấy nàng biết núi Thanh Phong, vì vậy mà không khỏi nhớ đến thần tiên tỷ tỷ đang ở trên núi, dù bên cạnh hắn có Kiều Tiểu Kiều thì vẫn không khỏi nhớ về thần tiên tỷ tỷ.

Mười sáu năm, trong mười sáu năm đó hắn chưa từng rời xa thần tiên tỷ tỷ, nhưng lúc này hắn đã rời khỏi thần tiên tỷ tỷ hai tháng, tuy giọng điệu và dáng người của nàng vẫn ghi tạc trong đầu hắn, nhưng đã lâu rồi hắn chưa được gặp lại nàng, tất nhiên sẽ không thích ứng. Nhiều năm ở cùng nhau đã tạo nên thói quen, cải biến rất khó khăn.

- Nếu không thì anh về một chuyến đi.

Kiều Tiểu Kiều chần chờ một chú, cuối cùng cũng đề nghị.

Hạ Thiên thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng cuối cùng hắn cũng lắc đầu:

- Thôi, anh còn chưa học được đệ ngũ châm trong Ngịch Thiên Bát Châm, như vậy vẫn không thể nào chữa bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, thôi thì không nên về.

Hạ Thiên nhớ thần tiên tỷ tỷ có nói, cơ duyên rất quan trọng. Hắn tin lời nói của Hạ Thiên, hơn nữa sau khi xuống núi cũng xác nhận gặp được cơ duyên, hắn có thể tìm được một Liễu Mộng có băng hỏa linh thể, mà chính Liễu Mộng cũng giúp hắn dễ dàng thi triển đệ tam châm. Hạ Thiên cảm thấy nếu có thể gặp được vài lần cơ duyên thì có thể thi triển được đệ ngũ châm, đến lúc đó có thể chữa hoàn toàn cho thần tiên tỷ tỷ.

- Chồng, vậy anh định khi nào trở về?

Kiều Tiểu Kiều chần chừ một chút, cuối cùng hỏi.

- À, nếu anh có thể chữa hết bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, anh sẽ lập tức quay về.

Hạ Thiên trả lời không chút do dự:

- Nhưng anh cũng đã nói với thần tiên tỷ tỷ, nhiều nhất thì một năm anh sẽ về.

- Sau khi về anh còn xuống núi không?

Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi.

- Điều này à, anh cũng không biết, khả năng là không.

Hạ Thiên gãi gãi đầu:

- Anh phát hiện dưới núi cũng không có gì vui.

Kiều Phượng Nhi ở một bên không nhịn được phải nói:

- Này, anh về trên núi thì vứt Kiều tiểu thư cho ai?

Kiều Phượng Nhi nói ra những lời này thì chợt hối hận, sao nàng phải hỏi như vậy? Lưu manh này nếu trở về mà không xuống thì rõ ràng là một chuyện cầu còn không được.

- Anh nói có bỏ mặc Tiểu Kiều sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Lỗ tai của em có vấn đề à?

- Lỗ tai của anh mới có vấn đề.

Kiều Phượng Nhi căm giận nói:

- Anh rõ ràng đã nói sẽ không đi ra, không phải bỏ mặc Kiều tiểu thư sao?

- Em đúng là quá ngốc, xem ra nếu anh cho ngực em lớn lên, em sẽ tương ứng với câu ngực to não nhỏ.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kiều Phượng Nhi.

- Anh... ....

Kiều Phượng Nhi tức giận không thôi:

- Sao em ngốc cho được? Anh mới ngốc.

- Nói em ngốc còn không phục sao? Dù anh trở về không xuống núi, chẳng lẽ anh không biết đưa Tiểu Kiều theo sao?

Hạ Thiên nhìn Kiều Phượng Nhi, ánh mắt rất khinh bỉ.

Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra cảm giác nổi điên, nàng cảm thấy Hạ Thiên mới là ngu ngốc, nhưng ánh mắt tên ngu ngốc này lại nhìn nàng như một kẻ ngốc, đúng là không có thiên lý.

- Sao anh có thể đưa Kiều tiểu thư đến nơi đó? Chỗ đó không thể lên mạng, không thể công tác, thậm chí còn không có tivi để xem.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Không liên quan đến em, dù sao anh cũng không mang em đi.

- Cái gì là không mang em đi? Em là vệ sĩ của Kiều tiểu thư, chị ấy đi đâu thì em theo đó.

Kiều Phượng Nhi không phục nói.

- Vợ của anh theo anh, em còn theo bảo vệ làm gì?

Hạ Thiên tức giận nói.

Kiều Phượng Nhi hừ lên một tiếng:

- Anh có quá nhiều vợ, chăm sóc hết được sao? Chúng tôi bảo vệ Tiểu Kiều còn đáng tin hơn.

- Anh chẳng muốn tranh với em, dù sao lúc đó anh cũng không đưa em theo.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Tôi vẫn muốn đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Kiều Phượng Nhi tức giận nói:

- Cho anh tức chết.

Hạ Thiên lúc này chính thức không thèm quan tâm đến Kiều Phượng Nhi, tất nhiên Kiều Phượng Nhi cũng đang mắng Hạ Thiên.

Hạ Thiên vốn nhớ đến thần tiên tỷ tỷ mà tâm tình không vui, nhưng sau khi náo loạn với Kiều Phượng Nhi thì tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.

... ....

Tuy thân phận của Kiều Tiểu Kiều là không tầm thường nhưng cũng không có yêu cầu cao với ăn uống, chỉ cần sạch sẽ yên tĩnh là được. Hạ Thiên cũng không có yêu cầu gì, vì vậy bọn họ nhanh chóng tìm được nhà hàng, sau khi dùng xong bữa cơm đơn giản thì quay lại đại học Giang Hải.

Buổi chiều Kiều Tiểu Kiều và những người bạn cùng khoa tiếp tục đón tân sinh viên, Hạ Thiên lại đảm nhiệm vai phò cu li. Nhưng chiều nay không có ma nào, vì vậy Hạ Thiên cũng không có gì làm, khi không có việc gì làm thì ánh mắt cũng đảo qua đám nữ sinh, muốn xem có "nai tơ" nào đủ điểm để làm vợ mình hay không.

Đáng tiếc là Hạ Thiên mất cả buổi chiều nhìn ngắm mà chẳng có thu hoạch gì, tuy nữ sinh đại học Giang Hải cũng là ngũ quan đoan chính, cũng không quá "cá sấu", nhưng vẫn còn kém tiêu chuẩn "kén vợ" của Hạ Thiên.

Không thể ngi ngờ đây là một buổi chiều nhàm chán với Hạ Thiên, đến năm giờ thì tất cả mới kết thúc. Vì tân sinh viên cuối cùng và ngu dốt của Khoa tiếng Trung đã đến, điều này có nghĩa là không còn gì làm, sứ mạng tiếp đãi tân sinh viên cũng "thành công rực rỡ!".

- Tiểu Kiều, mọi người cùng nhau đi dùng cơm nhé?

Thôi Yến đề nghị.

Kiều Tiểu Kiều đang định nói chuyện thì điện thoại lại vang lên, sau khi nhận điện thoại thì nói với Thôi Yến:

- Xấu hổ quá, các bạn đi đi, mình có chút chuyện, không đi được.

- À, vậy thì được.

Thôi Yến cũng không cưỡng ép, nàng cũng biết không thể nào cưỡng ép. Với thân phận của Kiều Tiểu Kiều thì kết giao với các nàng cũng đã là chuyện quá tốt rồi.

Hạ Thiên cũng rất vui sướng, hắn cũng không muốn đi dùng cơm với các nàng kia, cả nhóm không ai xinh đẹp, nếu cùng ăn cơm thì cũng ảnh hưởng đến không khí và chất lượng "sản phẩm".

- Chồng, Phương Dĩnh vừa điện thoại tới, nàng mời chúng ta đi dùng cơm, em đã đồng ý.

Kiều Tiểu Kiều quay đầu nói với Hạ Thiên.

- Phương Dĩnh sao?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói :

- À, là bạn gái của Tôn Bác Vũ sao?

- Tôn Bác Văn!

Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh tức giận nói, lưu manh này sao thích cải danh cho người khác như vậy?

- Chồng, nếu anh không muốn đi thì có thể về nhà trước.

Kiều Tiểu Kiều biết Hạ Thiên không có hứng thú với Phương Dĩnh.

Nhưng ngoài dự đoán của Kiều Tiểu Kiều, Hạ Thiên lại lắc đầu:

- Vợ, anh theo em.

- Vậy chúng ta đi thôi!

Trên mặt Kiều Tiểu Kiều lộ ra nụ cười ngọt ngào, Hạ Thiên tình nguyện đi với nàng, tất nhiên nàng sẽ vui vẻ.

Mười phút sau Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên bước vào nhà hàng tây đã hẹn với Phương Dĩnh, sau khi tiến vào phòng thì Phương Dĩnh có mặt bên trong mà bạn trai là Tôn Bác Văn cũng có mặt.

- Tiểu Kiều, bạn đến rồi à? Ngồi, ngồi đi.

Khi thấy Kiều Tiểu Kiều thì Phương Dĩnh lập tức đứng lên, nàng nhiệt tình kéo Kiều Tiểu Kiều ngồi ở bên cạnh mình.

- Chào em, Kiều tiểu thư!

Tôn Bác Văn cũng chào Kiều Tiểu Kiều rất khách khí, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên:

- Hạ Thiên, chào cậu, rất vui khi được gặp lại cậu.

- À, Tôn Bác Vũ, chào anh.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu.

- À... ....

Vẻ mặt Tôn Bác Văn có chút xấu hổ:

- Điều này...Hạ Thiên, thật ra tôi là Tôn Bác Văn... ....

- Tôi biết.

Hạ Thiên trả lời rất tùy ý.

Kiều Phượng Nhi không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này đúng là có bệnh không trật đường mướp nào, biết người ta là Tôn Bác Văn mà lại gọi là Tôn Bác Vũ.

Nhưng Hạ Thiên lại chêm một câu:

- Tôi thấy anh gọi là Tôn Bác Vũ thì hay hơn, vì vậy sau này tôi gọi anh là Tôn Bác Vũ.

Tôn Bác Văn lập tức dở khóc dở cười, lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh này.

- Này, anh làm sao vậy? Sao lại sửa tên của người ta?

Phương Dĩnh ở bên cạnh không nhịn được, nàng phải ra mặt cho bạn trai.

- Mắc mớ gì đến cô, tôi chưa sửa tên cô.

Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.

Lời này thiếu chút nữa làm Phương Dĩnh chết ngất, nàng dùng giọng tức giận phản pháo:

- Bác Văn là bạn trai của tôi, sao không liên quan?

- Chỉ là bạn trai mà thôi, chưa phải là chồng.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Hơn nữa sau này anh ta sẽ không phải là chồng cô, vì vậy không có quan hệ gì với nhau.

- Anh...Anh nói như vậy có ý gì?

Phương Dĩnh tức đến mức đỏ bừng mặt.

- Vậy mà không hiểu à?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Dĩnh:

- Cũng không biết cô lấy tên thế nào, đặt là Phương Dĩnh thì có gì là hay, sao không gọi luôn là Phương Không Dĩnh*.

(*: Đại khái là không thông minh.)

- Anh!

Phương Dĩnh bị chọc tức, nàng sắp bộc phát.

Cũng may Kiều Tiểu Kiều đã chen vào:

- Chồng, đừng nói nữa, mau ngồi xuống dùng cơm.

- Được rồi, nể mặt vợ, tôi sẽ không chọc cô nàng ngốc này nữa.

Hạ Thiên khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Tiểu Kiều.

- Đủ rồi.

Phương Dĩnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng đứng lên nói:

- Tiểu Kiều, mình không hiểu vì sao bạn lại tìm một người đàn ông như vậy, không có chút văn hóa nào.

Đọc truyện chữ Full