DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 375: Tôi đều không nói lý lẽ


Khi tên cảnh sát còn đang cảm thấy khó hiểu thì những tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn vội vàng quay đầu nhìn rồi trở nên ngây ngốc. Cô gái kia quá hùng mạnh, hèn gì dám lấy hổ làm thú cưng.

Khoảnh khắc tên cảnh sát không chú s thì bốn tên nhân viên sở thú đã nằm trên mặt đất, nằm trên đất vẫn không quan trọng, vấn đề là người đẹp kia vẫn không buông tha, nàng liên tục dùng chân đá. Bốn tên đàn ông đáng thương bị người đẹp đá lăn qua lăn lại. Tên cảnh sát tin dám người kia đã rất xấu hổ, bị một rừng người xem một cô gái đánh bốn người đàn ông, đúng là quá dọa người.

- Người đẹp kia có phải là người không? Sao nhảy dựng người lên lại cao như vậy, ít nhất cũng vài chục mét, sau đó đã đến sau lưng đám người kia, cũng không biết nàng ra tay thế nào mà bốn người đều ngã gục... ....

Một tên cảnh sát khẽ lẩm bẩm, hắn thấy được toàn bộ quá trình nhưng tốc độ ra tay của người đẹp kia quá nhanh, vì vậy hắn không thể nào thấy rõ ràng.

- Nghe nói Hạ Thiên là cao thủ, không ngờ cô gái ở cùng với hắn cũng là cao thủ.

Tên cảnh sát được gọi là đội trưởng cũng không khỏi lầm bầm.

- Đội trưởng, chúng ta có xen vào không? Bốn tên nhân viên kia bị đánh quá thảm.

Một cảnh sát không nhịn được hỏi.

- Cậu muốn bị đánh sao?

Tên đội trưởng tức giận nói.

Kết quả là tên cảnh sát kia không dám nói gi, rõ ràng hắn không muốn bị đánh, cũng không phải người thích tự ngược, ai muốn bị đánh?

Lại có xe cảnh sát phóng đến dừng lại ven đường, một cảnh sát chân dài gợi cảm bước xuống xe. Khi thấy người đẹp cảnh sát này thì đám cảnh sát đến sớm hơn không khỏi thở ra một hơi, bà cô nội này cuối cùng cũng đến, lúc này xem như đã có thể yên tâm.

Lãnh Băng Băng vốn đang bận rộn vì một vụ án mạng, kết quả lại nhận được điện thoại, Hạ Thiên nhà nàng lại gây ra phiền toái, cần nàng đến thu phục. Đúng là không có biện pháp, Lãnh Băng Băng phải giao vụ án cho thủ hạ rồi tự mình lái xe đến đây.

Lãnh Băng Băng vừa xuống xe thì nhìn thấy Liễu Mộng đang đánh người, khoảnh khắc này không khỏi cảm thấy bất ngờ. Thì ra sự việc nằm ngoài dự đoán của nàng, ức hiếp người khác không phải là Hạ Thiên, chính là Liễu Mộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lãnh Băng Băng thật ra cũng không quá quen thuộc Liễu Mộng, nhưng nàng cũng biết được rất nhiều chuyện về đối phương. Triệu Thanh Thanh nói cho nàng biết, Liễu Mộng chính là một võ lâm cao thủ, nghe nói gần bằng với hạ thiên. Trước kia Lãnh Băng Băng còn nghi ngờ điều này, nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu tin.

- Chị Mộng.

Lãnh Băng Băng đi đến bắt chuyện với Liễu Mộng, tất cả mọi người đều gọi Liễu Mộng là chị Mộng, vì vậy mà Lãnh Băng Băng quyết định xưng hô theo như vậy.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đến rồi à?

Liễu Mộng còn chưa kịp nói thì Hạ Thiên đã chào hỏi Lãnh Băng Băng, hắn đang đợi nàng, bây giờ nàng xuất hiện quả thật không hổ danh là vợ hắn, hai bên tâm hữu linh tê.

- Sao lại thế này?

Lãnh Băng Băng khẽ hỏi Hạ Thiên, nàng vừa nhận điện thoại chạy đến đây, vì vậy cũng không hiểu tình huống cụ thể.

- À, Băng Băng đến rồi à?

Liễu Mộng lúc này cũng dừng tay:

- Em đến vừa đúng lúc, đám người này muốn cướp đồ của chị, còn muốn dùng súng bắn chị, em bắt bọn họ lại đi.

Đám đàn ông dưới đất bị đánh đến mức chóng mặt lập tức cảm thấy hôm mê, năng lực không biết lý lẽ của cô gái này khủng bố vậy sao?

- Điều này, chị Mộng, bọn họ muốn cướp thứ gì của chị?

Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi, theo những gì Triệu Thanh Thanh nói, trong biệt thự Kiều gia có nhiều người nhưng người không bao giờ nói lý lẽ là Liễu Mộng, thậm chí còn ác liệt hơn cả Hạ Thiên. Nếu nói theo lý thì những ngày gần đây nàng luôn cướp của người khác, có kẻ nào dám cướp của nàng?

Tất nhiên Lãnh Băng Băng cũng biết Triệu Thanh Thanh cả ngày bị Liễu Mộng kéo đi luyện công, bị giày vò rất thê thảm, vì vậy cũng không loại trừ khả năng Triệu Thanh Thanh nói xấu Liễu Mộng.

- Bọn họ muốn cướp Tiểu Hổ của chị.

Liễu Mộng bĩu môi nói.

- Tiểu Hổ gì?

Lãnh Băng Băng không hiểu, rốt cuộc thứ gì là Tiểu Hổ?

- Băng Băng, đó là Tiểu Hổ, là sủng vật của chị.

Liễu Mộng chỉ vào con hổ cách đó không xa, cuối cùng còn kheo khoang:

- Đáng yêu chứ?

Lãnh Băng Băng lúc này đều chú ý lên người Hạ Thiên và Liễu Mộng, nàng cũng không chú ý tình hình, bây giờ nhìn qua thì chợt sững sốt, điều này...Con hổ này sao?

Lãnh Băng Băng nghe được câu nói khoe khoang của Liễu Mộng mà thiếu chút nữa đã hôn mê, đáng yêu sao? Con hổ này làm gì có liên hệ đến chữ đáng yêu? Nếu muốn nói thì cũng phải là đáng sợ.

- Cảnh sát, con hổ kia từ trong vườn bách thú chạy ra, không phải là thú cưng của cô ấy.

Một tên đàn ông nằm dưới đất không nhịn được phải phản bác.

- Tôi không quan tâm Tiểu Hổ chạy từ đâu đến, tôi bắt được thì là của tôi.

Liễu Mộng hừ một tiếng:

- Tiểu Hổ trước đó cũng không phải bị các ông bắt được sao? Chẳng lẽ sở thú các ông có thể đẻ ra Tiểu Hổ?

- Cô...Cô nói không lý lẽ.

Tên đàn ông vườn bách thú chợt nổi giận, tất nhiên vườn bách thú sẽ không thể đẻ ra hổ, nếu không bọn họ mở sở thú làm gì? Trực tiếp bán hổ cũng giàu to rồi.

- Trước nay tôi đều không nói đạo lý.

Liễu Mộng hùng hồn nói, nàng là ma nữ Mộng Mộng, tất nhiên không cần phải nói đạo lý.

Tên đàn ông vườn bách thú đang bò lên, hắn nghe nói như vậy mà không khỏi ngã xuống, người phụ nữ này đúng là quá ức hiếp người.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, thì ra vườn bách thú không quản lý tốt và hổ chạy ra ngoài, sau đó con hổ không may này bị Liễu Mộng phát hiện ra, bị nàng coi là thú cưng. Lúc này đám người ở vườn bách thú muốn đến lấy hổ về, kết quả là Liễu Mộng không cho, hơn nữa còn đánh đòn.

- Này, cậu có thể khuyên chị Mộng được không? Hổ cũng không thể coi là thú cưng được.

Lãnh Băng Băng khẽ nói với hạ thiên.

Lãnh Băng Băng không ngờ thính lực của Liễu Mộng rất tốt, tuy nàng nói rất khẽ nhưng Liễu Mộng vẫn nghe thấy. Vì vậy mà Hạ Thiên còn chưa nói thì Liễu Mộng đã mở miệng:

- Băng Băng, sao hổ lại không được coi là thú cưng? Chị muốn lấy hổ làm thú cưng.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị Mộng rất thích con hổ này.

Hạ Thiên lúc này cũng mở miệng.

Lãnh Băng Băng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên và Liễu Mộng thì đã hiểu, Liễu Mộng đã quyết định sẽ dùng con hổ làm thú cưng, mà trong chuyện này Hạ Thiên sẽ giúp Liễu Mộng, đúng là phiền phức.

Lãnh Băng Băng nhìn đám người đang vây quanh, nàng biết vấn đề bây giờ là đưa con hổ đi, nhưng phải đưa con hổ đi đâu?

Đáng lý đưa về vườn bách thú là lựa chọn tốt nhất, nhưng Liễu Mộng chắc chắn sẽ không đồng ý, vì vậy cũng chỉ có thể đưa đi nơi khác. Nhưng nếu đưa đi nơi khác thì sợ rằng sở thú sẽ không đồng ý, đúng là quá đau đầu.

Lãnh Băng Băng nghĩ đến một người, sau đó nàng quyết định xin trợ giúp, nàng bấm một số điện thoại:

- Tiểu Kiều, là chị... ....

Kiều Tiểu Kiều khi biết rõ Liễu Mộng muốn cướp hổ ở vườn bách thú làm thú cưng thì cũng dở khóc dở cười, nhưng nàng lập tức bắt tay vào giải quyết vấn đề.

Thật ra Kiều Tiểu Kiều thấy vấn đề cũng không khó giải quyết như vậy, trước tiên nàng điện thoại cho Kiều Đông Hải, để hắn thu phục vườn bách thú. Với thế lực của Kiều gia ở Giang Hải thì thu phục một chuyện như vậy là rất đơn giản, ngay sau đó thật ra chỉ cần Liễu Mộng đưa con hổ về nuôi ở Kiều gia mà thôi.

Kiều gia rất rộng, muốn sắp xếp chổ ở cho một con hổ thì rất dễ dàng, chỉ cần Liễu Mộng đừng dắt hổ đi dạo là không có vấn đề.

Kiều Đông Hải hành động rất nhanh, Lãnh Băng Băng gọi điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều chưa được năm phút thì đám nhan viên của vườn bách thú cũng nhận được điện thoại. Sau đó đám người dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Liễu Mộng rồi tức giận leo lên xe bỏ đi. Tuy bọn họ bị Liễu Mộng đánh rất thảm thương, nhưgn nàng cũng ra tay có chừng mực, bốn người bị đánh đau chết khiếp nhưng không có thương tổn gì, vì thế mà lập tức lái xe bỏ đi.

Khi thấy đám người vườn bách thú lái xe bỏ đi thì Lãnh Băng Băng không khỏi thở phào một hơi, coi như sự việc đã giải quyết được hơn phân nửa. Người vây quanh thì cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ đám người vườn bách thú không cần hổ nữa sao?

Đám người này tất nhiên không biết, những nhân viên kia không phải không muốn bắt hổ về nhưng không thể không về tay trắng, vì hổ đã bị người ta chiếm mất.

- Băng Băng, bọn họ chạy rồi, sao em không bắt lại?

Liễu Mộng có vẻ không thể nào vui sướng nổi.

Lãnh Băng Băng không biết nói gì hơn, chị cướp hổ của người ta, còn đánh người ta, bây giờ còn muốn bắt lại sao? Ức hiếp như vậy còn ra gì nữa?

- Chị Mộng, nếu để hổ đi trên đường sẽ làm người ta hoảng sợ, nếu không em đi lấy xe giúp chị chở con hổ về nhà Kiều Tiểu Kiều nhé?

Lãnh Băng Băng đề nghị.

- Không cần, chị muốn cưỡi hổ đi dạo.

Liễu Mộng bắt đầu có ý nghĩ khác.

- Chị Mộng, mang hổ đi dạo không tốt lắm đâu.

Lãnh Băng Băng nói.

- Bọn họ có thể đưa thú cưng đi dạo, sao chị không được?

Liễu Mộng chỉ vào một cô bé cách đó không xa, cô bé kia đang dẫn theo một con chó nhỏ.

Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, điều này có thể so sánh được sao?

Nhưng Lãnh Băng Băng nhìn thấy con chó nhỏ của cô bé thì chợt nghĩ ra một vấn đề:

- Chị Mộng, chị xem thú cưng của người ta còn phải buộc bằng dây xích, còn mặc quần áo, sao chị không làm theo? Nếu như vậy thì người ta cũng không sợ Tiểu Hổ.

Lãnh Băng Băng cảm thấy sau này Liễu Mộng muốn dẫn cọp đi dạo thì phải có dây xích, phải mặc quần áo để không còn giống hổ, nếu không người ta sẽ cực kỳ sợ hãi.

- Đúng, Băng Băng rất thông minh.

Liễu Mộng rõ ràng rất thích lời đề nghị này, vì vậy nàng kéo tay Hạ Thiên:

- Hạ Thiên, chúng ta mau quay về thôi.

- Chị Mộng, có cần em lấy xe chở Tiểu Hổ về không.

Lãnh Băng Băng không khỏi hỏi.

- Không cần!

Liễu Mộng cười hì hì nói, sau đó nàng vung tay xách hổ lên:

- Chị ôm Tiểu Hổ về là được.

Đọc truyện chữ Full