DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 372: Tôi muốn ức hiếp anh


Hạ Thiên nghe Liễu Mộng nói như vậy thì cũng phát hiện đây là vấn đề lớn, trên đời này có rất nhiều đàn ông, cũng không phải người nào cũng đẹp trai như hắn. Vì vậy Liễu Mộng chỉ thích một người đàn ông mà tất cả những người khác đều không hợp mắt, nếu nàng muốn ức hiếp tất cả, chỉ sợ rằng không còn thời gian ăn ngủ.

- Chị Mộng, nếu không thì chúng ta rút thăm, cho đám người bên kia một con số, sau đó lựa chọn rồi ức hiếp.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

Liễu Mộng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nàng khẽ gật đầu:

- Tiểu bại hoại, cậu quả nhiên rất thông mình, ý kiến này rất tốt.

Nhưng Liễu Mộng còn chưa kịp thực hành trò bốc thăm thì đã có một tên đàn ông chủ động đưa đầu đến.

Người đàn ông này khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng cao lớn, ăn mặc rất tốt, bộ dạng không tồi, ít nhất cũng là loại tự tin. Đầu tiên hắn đi đến bên cạnh Liễu Mộng, sau đó hắn ồ một tiếng và lui ra phía sau hơn mười bước, cuối cùng mới đi đến trước mặt Liễu Mộng và dùng giọng kinh ngạc nói:

- Na Na, em ở đây sao? Anh đang đi khắp trời tìm em, anh đã gần như muốn chết, em ở đây sao?

Tên đàn ông vừa nói vừa đưa tay định chụp lấy bàn tay của Liễu Mộng, nhưng Liễu Mộng cũng không cho hắn thực hiện được ý đồ, nàng khẽ né qua. Sau đó nàng dùng giọng mất hứng nói:

- Này, sao không chút thông minh như vậy? Muốn tán gái cũng phải đổi phương pháp chứ? Biện pháp này xưa rồi diễm.

- À... ....

Tên đàn ông giống như không ngờ mình bị khám phá, vì vậy có chút xấu hổ. Nhưng ngay sau đó tên này đã khôi phục lại như thường, hắn nở nụ cười sáng lạn:

- Người đẹp thường ít khi thông minh, xinh đẹp như em mà còn thông minh đúng là hiếm có, kết giao bạn bè nhé, thế nào?

Nếu là ngày trước thì Hạ Thiên sẽ tung một đá đánh văng tên khốn này, nhưng bây giờ là thời điểm Liễu Mộng thực hiện ước mơ làm ma nữ Mộng Mộng, mà người này cũng có thể là vật hi sinh đầu tiên. Vì vậy hắn ở bên cạnh xem trò vui mà không làm gì cả.

- Được.

Liễu Mộng khẽ gật đầu, sau đó nàng cười hì hì làm cho tên đàn ông kia hồn xiêu phách lạc. Đúng là không có biện pháp, nụ cười của Liễu Mộng quá đẹp.

Khi thấy tên đàn ông kia đứng ngây ngốc thì Liễu Mộng mở miệng hỏi:

- Này, có phải tôi rất đẹp không?

- Đúng vậy.

Tên đàn ông kia trả lời.

- Anh muốn tán tôi phải không?

Liễu Mộng lại hỏi.

- Quá đúng.

Tên đàn ông kia có chút chóng mặt, hắn trả lời theo vô thức.

- Vậy thì đến mà tán.

Liễu Mộng cười hì hì nói.

- À, điều này... ....

Tên đàn ông cuối cùng cũng không khỏi nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh Liễu Mộng, rõ ràng không biết Hạ Thiên có quan hệ gì với nàng.

- Này, anh thấy làn da tôi có đẹp không?

Liễu Mộng vươn tay hỏi.

- Đẹp, quá đẹp.

Tên đàn ông vội vàng trả lời.

- Muốn sờ thử không?

Liễu Mộng tiếp tục hỏi.

Tên đàn ông kia chợt ngẩn ngơ, vấn đề này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là hắn muốn sờ, nhưng có thể sờ được sao?

- Này, có sờ không, nếu không thì tôi đi.

Liễu Mộng có chút mất hứng, người này sao không sảng khoái như vậy?

Người đàn ông nuốt nước miếng, sau đó hắn nói:

- Điều này, dĩ nhiên là muốn... ....

- Muốn sờ thì sờ đi, đứng ngây ngốc đó làm gì? Có phải là đàn ông không?

Liễu Mộng tỏ ra bất mãn.

- Sao?

Tên đàn ông cảm thấy mình nghe lầm, nếu không sao có chuyện tốt thế này? Đúng là diễm phúc trời ban.

Lúc này đã có không ít người đến xem náo nhiệt, đám đàn ông bên ngoài không khỏi ghen ghét tên đàn ông kia, người này sao hên vậy?

Lúc này đám phụ nữ không được như Liễu Mộng thì bắt đầu khinh bỉ đạo đức của Liễu Mộng, xinh đẹp thì được gì? Quá tùy tiện.

- Thật sự...Có thể sờ được sao?

Tên đàn ông đang đắm chìm trong kích thích hạnh phúc phải nuốt nước bọt, hắn nhìn Liễu Mộng bằng ánh mắt khó tin. Hôm nay chẳng lẽ là ngày may mắn của hắn, một tiên nữ xinh đẹp như thế này cho hắn sờ sao?

Liễu Mộng gật đầu:

- Tất nhiên là có thể.

Người đàn ông này nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh Liễu Mộng mà không nói lời nào, sau đó hắn nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Liễu Mộng. Tuy trong lòng hắn có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng không thể đề kháng lại lực hấp dẫn, hắn bắt đầu đưa tay đến.

Nhưng tên đàn ông này cũng không dám quá phận, vì vậy chỉ dám sờ vào bàn tay trắng nõn của Liễu Mộng, cũng không dám sờ vào chỗ khác. Tất nhiên trong lòng hắn nghĩ rằng, nếu bây giờ tiên nữ cho hắn sờ tay, chút nữa sẽ sờ chỗ khác.

Khi tên đàn ông sắp chạm vào tay của Liễu Mộng thì trong lòng cực kỳ kích động, một cảm giác hưng phấn khó thể ức chế đã bùng lên. Đám đàn ông bên ngoài thì cực kỳ ghen ghét, sao tên khốn kia được sờ người đẹp mà không phải là mình?

Lúc này ngay cả Hạ Thiên cũng có chút căng thẳng, chị Mộng không phải sẽ cho tên ngốc kia sờ đấy chứ? Việc này là không được, vợ hắn sao có thể cho người khác sờ?

Khi Hạ Thiên chuẩn bị tiến lên cho tên khốn muốn chiếm tiện nghi của vợ mình một đá thì Liễu Mộng đã ra tay, không đúng, phải là ra chân.

Liễu Mộng đột nhiên tung một cước đá vào bụng tên đàn ông, tên này đang phấn thì vui quá hóa buồn, cảm giác đau đớn dữ dội làm hắn không tự giác được phải hét lên thảm thiết, đau đến mức thân thể co rút.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cũng chưa phải là kết thúc, Liễu Mộng đột nhiên nhảy lên, thân thể bồng bềnh trên không. Tất cả mọi người chợt trợn mắt há mồm, tiên nữ, đúng là tiên nữ, quá đẹp.

Tiên nữ rơi xuống sau lưng tên đàn ông khốn kiếp, sau đó nàng tung ra một đá trúng mông hắn. Tên đáng thương này đang đau đến mức khom người lại bị một đá, hắn bổ nhào về phía trước rồi té xuống đất.

Lúc này tiên nữ cũng rơi xuống đất, nàng vui vẻ nói:

- Hì hì, ngã rồi nhé, thú vị, rất vui.

Tên đàn ông khốn khổ ngã xuống đất, hắn quay đầu nhìn Liễu Mộng, bộ dạng nghĩ mãi mà không hiểu:

- Vì sao cô đánh tôi?

- Anh muốn sờ tôi, tất nhiên tôi phải đánh anh.

Liễu Mộng nói với giọng điệu hùng hồn:

- Chỉ có tiểu bại hoại mới được sờ, nhưng anh không phải là tiểu bại hoại, vì vậy anh muốn sờ tức là sàm sỡ, đã sàm sỡ thì phải bị đòn.

- Nhưng cô cho tôi chạm vào.

Tên đàn ông vẫn rất khó hiểu:

- Là cô cho tôi sờ.

- Đúng vậy, tôi nói anh có thể sờ.

Liễu Mộng khẽ gật đầu:

- Tôi chưa nói anh sờ sẽ không bị đánh, tất nhiên anh có thể sờ, bây giờ anh cũng có thể sờ, nhưng tôi sẽ tiếp tục đánh.

Tên đàn ông khốn khổ chợt cảm thấy rất tức tối, người này...Trên đời này có cô nàng đùa giỡn người khác như vậy sao?

- Cô...Cô căn bản là ức hiếp người.

Tên đàn ông khốn khổ nói.

Liễu Mộng chớp cặp mắt đẹp:

- Đúng vậy, tôi muốn ức hiếp anh.

Tên đàn ông khốn khổ càng tức tối:

- Tôi...Tôi có thù oán với cô sao?

- Không!

Liễu Mộng lắc đầu.

- Sao cô ức hiếp tôi?

Tên đàn ông khốn khổ căm giận nói, hắn rất muốn đánh cô nàng xinh đẹp kia một trận, nhưng vừa rồi hắn đã ăn đòn, hắn biết mình đánh không lại.

- Vì như vậy rất thú vị.

Liễu Mộng cười hì hì:

- Chẳng lẽ anh không thấy làm vậy rất thú vị sao?

Tên đàn ông khốn khổ không còn gì để nói, ức hiếp người khác tất nhiên sẽ rất thú vị, nhưng hắn lại là người bị ức hiếp, như vậy thú vị không nổi.

- Này, nhìn bộ dạng anh cũng thấy ức hiếp chẳng còn gì vui, tôi đi đổi người.

Liễu Mộng nhanh chóng mất hứng thú với tên đàn ông khốn khổ, sau đó nàng kéo Hạ Thiên bước đi:

- Tiểu bại hoại, đi thôi, chúng ta đi ức hiếp người khác.

Liễu Mộng vừa ức hiếp được một người nên cảm thấy rất vui vẻ, nàng kéo Hạ Thiên đi, mà đám người kia và tên đàn ông khốn khổ cũng hiểu Liễu Mộng không phải là tiên nữ, dây rõ ràng là một ma nữ đội lốt tiên nữ.

... ....

Liễu Mộng còn chưa tìm được mục tiêu thứ hai để ức hiếp thì đã cảm thấy đói bụng, bây giờ đã là giữa trưa, nàng đói bụng cũng là bình thường.

- Tiểu bại hoại, chúng ta đi dùng cơm.

Liễu Mộng kéo Hạ Thiên đi vào một nhà hàng, đáng tiếc là nàng chỉ nhận ra một nửa chữ, những chữ phía trước nàng không thể nhận ra, đằng sau là bốn chữ "Nhà hàng nước Pháp!"

- Tiên sinh, tiên sinh, mời.

Cũng may mà nhân viên phục vụ cũng nói lời dễ hiểu, dưới sự dẫn đường của nàng, hai người Hạ Thiên tìm được một vị trí ngồi xuống, sau đó nàng đưa menu lên:

- Mời hai vị gọi cơm.

Liễu Mộng nhận lấy menu, sau đó nàng chỉ tay nói:

- Cái này, cái này, này, này... ....

Nhân viên phục vụ chợt ngẩn ngơ:

= Tiểu thư, chị xác nhận gọi những món này sao?

- Tất nhiên là xác nhận, cô sợ tôi không có tiền trả sao?

Liễu Mộng có chút mất hứng:

- Nhanh lên, tôi đã rất đói, còn nữa, mỗi thứ hai phần.

Nhân viên phục vụ nhìn Liễu Mộng vài giây đồng hồ, sau đó nàng mới khẽ gật đầu:

- Vâng, tiểu thư, chờ một chút.

Sau khi nhân viên phục vụ đi ra thì Hạ Thiên mới hỏi:

- Chị Mộng, chị gọi món gì vậy?

- Không biết.

Liễu Mộng trừng mắt nói:

- Bên trên đều là những dòng chữ rất lạ, chị cũng không thể nhận ra giống như tên nhà hàng.

Hạ Thiên không khỏi có chút kỳ quái:

- chị Mộng, chị không nhận ra sao lại gọi món?

- Chị không biết món ăn, nhưng chị có thể nhìn được những con số phía sau.

Liễu Mộng cười hì hì:

- Chị gọi những món đắt nhất.

- Đắt nhất sao? Mắc lắm sao?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.

- Đúng vậy, rất đắt tiền, rất xa hoa, tính ra cũng cả triệu bạc.

Liễu Mộng rất vui vẻ:

- Cũng không biết đây là nhà hàng gì, sao lại mắc như vậy.

Một bữa ăn chừng một triệu, cũn trách không được Liễu Mộng cảm thây đắt, Hạ Thiên cũng không khỏi nói:

- Chị Mộng, chị có mang tiền sao?

Đọc truyện chữ Full