DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 257


Tên cầm dao giết heo được gọi là Sáng Tử ca chợt quay đầu nhìn, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Đại tẩu, đại ca đã đến, chị cứ nhìn đại ca thì biết đó là ai.

Một chiếc xe Honda chạy đến, xe dừng lại, lái xe xuống mở cửa, sau đó đám thanh niên khom lưng cùng hô lớn:

- Đại ca.

Tên kia khoát tay, sau đó hắn đi về phía Tôn Hinh Hinh, ánh mắt chớp động không ngừng. Hắn nhìn tư thái mê người của Tôn Hinh Hinh mà thiếu chút nữa tròng mắt đã rơi ra.

- Tôn Hinh Hinh, không ngờ là anh sao?

Người kia cuối cùng cũng mở miệng, bộ dạng rất đắc ý.

- Là anh!

Tôn Hinh Hinh thật sự rất khiếp sợ, đại ca này không những chỉ nàng biết, ngay cả Hạ Thiên cũng biết, đó chính là Trương Đại Trụ.

Tôn Hinh Hinh nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là ai theo dõi mình, nhưng dù nàng nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ kẻ đó là Trương Đại Trụ. Không ngờ chỉ sau một tháng ngắn ngủi mà Trương Đại Trụ đã phát triển mạnh ở Lâm Giang, bây giờ đã trở thành đại ca của một nhóm tiểu đệ này rồi sao?

- Đúng vậy, là anh, thế nào? Tôn Hinh Hinh, bây giờ hối hận chưa? Nhưng không sao, em hối hận cũng còn kịp, nếu em hồi tâm chuyển ý, cùng anh về nhà kết hôn, anh sẽ vẫn đối đãi tốt với em. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Trương Đại Trụ nói với bộ dạng cực kỳ đắc ý.

- Trương Đại Trụ, đầu anh có vấn đề rồi à? Dù bây giờ anh có phát triển thế nào thì cũng là dạng chó hình người, anh cho rằng có thể vượt qua anh rể của tôi sao?

Tôn Thiên Vũ nói bằng giọng khinh thường:

- Anh mang nhiều người như vậy đến đây làm gì? Muốn đánh nhau sao? Muốn giết người à?

- Chị Hinh, bây giờ nói làm gì cho mệt.

Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:

- Tôi chuẩn bị cho đám ngu ngốc này đi tìm chết.

- Tiểu tử, ai chết còn chưa biết được.

Trương Đại Trụ tất nhiên phát hiện ra hạ thiên, nhưng hắn dù biết đối phương đánh nhau giỏi nhưng chẳng biết mức độ thế nào. Vì vậy lúc này hắn rất tự tin với người bên mình, vì ba đánh một không chột cũng què, dù tiểu tử kia có giỏi cách mấy, đối mặt với quá nhiều người thì sao thắng cho được?

Trương Đại Trụ nhìn bộ dạng phát dục khủng bố của Tôn Hinh Hinh sau một tháng không gặp mà đáy lòng bùng lửa nóng, hắn ghén ghét vì Hạ Thiên được hưởng thụ người đẹp mà đáng lý ra phải thuộc về chính mình. Tên khốn kia đã chiếm dụng Tôn Hinh Hinh khá lâu, tất nhiên Trương Đại Trụ sẽ hận không thể băm thây Hạ Thiên. Lúc này trong mắt hắn chợt lóe lên một luồng sáng tàn khốc, hắn vung tay:

- Tiến hết lên, đánh chết thằng này cho tao.

- Lên anh em.

- Chém nó.

- Xiên nó.

Đám người phóng về phía Hạ Thiên.

- Đùng, đùng, đùng... ....

Một loạt tiếng súng vang lên, kèm theo đó là những tiếng kêu gào thảm thiết... ....

Khoảnh khắc này ngoài Trương Đại Trụ thì tám tên thanh niên đều ngã lăn trên đất, tên nào cũng dùng tay chụp lấy bắp đùi, máu tươi đang chảy ra ồ ồ. Lúc này có tám viên đạn găm vào đùi tám tên thanh niên, vì vậy mà đám người không còn sức chiến đấu.

Đúng lúc này một giọng nói có chút dễ nghe truyền vào trong tai của Trương Đại Trụ:

- Anh cảm thấy tôi nên bắn vào vị trí nào?

Tôn Hinh Hinh chợt choáng váng, Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã cũng dùng ánh mắt ngây ngô nhìn Mộc Hàm. Người vừa nổ súng chính là người đẹp tóc vàng quyến rũ tuyệt vời, mà khoảnh khắc này tất cả mọi người mới biết Mộc Hàm trước nay luôn lái xe chính là một người mạnh mẽ khủng bố, không nói một câu nào nhưng dùng súng bắn ngã tám tên côn đồ.

Hạ Thiên lại có chút bất mãn:

- Vợ, chị nổ súng làm gì, để tôi ra tay thì tốt hơn.

- Chồng, đây chỉ là vài tên lưu manh nho nhỏ, để tôi giải quyết, để cậu không cảm thấy có vợ như không.

Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, tất nhiên nguyên nhân thật sự chính là Mộc Hàm nổ súng để phát tiết.

- Vậy chị nên bắn vào đầu chúng nó, bắn vào chân chỉ phí đạn.

Hạ Thiên vẫn còn bất mãn.

"Bắn vào đầu, như vậy chẳng phải sẽ chết người sao?"

Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã nghe thấy những lời của Hạ Thiên mới biết, thì ra người mạnh mẽ nhất vẫn là anh rể của mình, bây giờ anh rể đã muốn trực tiếp xử lý đám côn đồ.

Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ:

- Chồng, một súng cuối cùng của tôi bắn vào đầu tên này là được.

- Không, không cần... ....

Trương Đại Trụ giơ tay lên, vẻ mặt như màu đất:

- Xin...Xin tha mạng.

- Trương Đại Trụ, sao anh biết tôi quay về?

Tôn Hinh Hinh mở miệng hỏi, nàng cảm thấy sự việc quá trùng hợp, nàng mới đến bệnh viện hơn mười phút, sao Trương Đại Trụ đã biết mà đến quấy rối?

Trương Đại Trụ có chút ấp úng, giống như không muốn nói.

- Nói mau, nếu không tôi bắn.

Mộc Hàm quát lớn, họng súng chỉa thẳng vào đầu Trương Đại Trụ.

- Đừng, đừng nổ súng, tôi nói, cái gì tôi cũng nói.

Trương Đại Trụ bị dọa đến mức vẻ mặt trắng bệch:

- Nhị thúc nói, Nhị thúc điện thoại cho tôi, nói tôi nhanh chóng đến bệnh viện. Khi tôi đến bệnh viện thì thấy mọi người đi ra, vì vậy tôi mới cho đám Sáng Tử đi trước, tôi tiến vào bệnh viện, sau đó mới theo sau.

- Nhị thúc của anh?

Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực, ngay sau đó nàng lại hiểu:

- Có phải vị bác sĩ Trương chữa bệnh cho cha tôi là Nhị thúc của anh không?

- Đúng vậy, tuy không phải thân thích nhưng tôi luôn gọi ông ấy là Nhị thúc.

Vì bị họng súng chĩa thẳng vào người, Trương Đại Trụ không dám chần chừ, hắn trả lời ngay.

- Cha tôi rõ ràng bị người đánh, bác sĩ Trương lại nói bị trúng gió, có phải anh cố ý làm vậy không?

Tôn Thiên Vũ ở bên cạnh mở miệng hỏi.

- Không...Không phải... ....

Ánh mắt Trương Đại Trụ chợt lóe lên.

- Đùng!

Mộc Hàm nã đạn, nhưng nàng chỉ bắn trúng chân Trương Đại Trụ.

- Á... ....

Trương Đại Trụ hét lên thảm thiết, sau đó hắn quỳ rạp xuống gào lên:

- Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi khai...Tôi khai tất cả.

- Đừng nói dối trước mặt tôi, nếu còn dám nói dối nữa lời, tôi sẽ bắn vỡ đầu anh.

Mộc Hàm khẽ nói:

- Đừng tưởng tôi không biết, chưa có ai dám nói dối trước mặt tôi.

- Không dám, tôi không dám nữa...Tôi nói...Tôi cố ý để Nhị thúc nói như vậy, tôi không muốn để người khác biết tôi đánh Tôn Vân Binh.

Trương Đại Trụ lúc này đã rất sợ hãi, hắn cũng không dám che giấu.

- Cha tôi là anh đánh bị thương sao?

Tôn Hinh Hinh rất tức giận:

- Sao anh lại đánh ông ấy?

- Ông ta...Ông ta biết một số chuyện không nên biết, vì tôi phải đánh ông ta bất tỉnh.

Trương Đại Trụ dùng giọng nơm nớp lo sợ nói:

- Tôi chỉ muốn ông ta hôn mê bất tỉnh, nhưng không ngờ ông ta lại tỉnh. Nhị thúc nói cha cô vội vã đuổi các người đi, có lẽ hơn phân nửa đã biết bí mật của chúng ta, tôi...Tôi khuyên các người nên nhanh chóng về cứu người, nếu không cha cô sẽ chết.

- Cái gì?

Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh chợt biến đổi:

- Anh nói cha tôi cố ý đuổi chúng tôi đi sao?

- Tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, đây là Nhị thúc nói, ông ta nói cha cô có hơn phân nửa sợ mọi người bị liên lụy, cũng sợ tôi tìm cô, vì vậy mới vội vàng đuổi đi. Các người mau thả tôi ra rồi tranh thủ thời gian về bệnh viện.

Trương Đại Trụ sợ bị bắn chết, vì vậy vội vàng ép đám người Tôn Hinh Hinh phải đi.

- Các người có bí mật gì?

Mộc Hàm đột nhiên chen lời.

- Điều này... ....

Trương Đại Trụ bắt đầu do dự.

- Nói mau, không tôi sẽ nổ súng.

Mộc Hàm quát.

- Đừng nổ súng, tôi nói...Tôi nói, là buôn thuốc phiện.

Trương Đại Trụ vội vàng nói, sau đó hắn khóc lóc cầu xin Mộc Hàm:

- Tôi đã nói tất cả, tôi xin cô, tha cho tôi, tôi thật sự không muốn chết... ....

- Loại nhu nhược.

Mộc Hàm dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Đại Trụ, ngay sau đó nàng nhấc chân đá vào đầu để đối phương ngất đi. Sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:

- Chồng, dựa theo lời hắn nói thì cha Tôn Hinh Hinh thật sự biết được nguy hiểm, cậu có muốn quay về cứu người không?

- Hạ Thiên, chúng ta mau quay về.

Tôn Hinh Hinh bây giờ biết cha cố ý đuổi mình đi, tất nhiên nàng sẽ không còn oán hận gì, chỉ còn lo lắng.

Tuy Hạ Thiên không hứng thú đi cứu người, nhưng Tôn Hinh Hinh phải đi, hắn cũng chỉ có thể đi theo. Mà đến lúc bọn họ bỏ đi nhưng cảnh sát chưa xuất hiện, vì vậy có thể thấy sự việc tương đối quỷ dị.

... ....

Đoàn người lại tiến vào bệnh viện, khi đến phòng bệnh thì phát hiện bên trong rỗng tuếch, hai vợ chồng Tôn Vân Binh và Điền Tố Nga đã không còn ở đây. Tôn Thiên Vũ nhanh chóng điện thoại cho mẹ, nhưng điện thoại không có người nhấc máy. Lúc này Tôn Hinh Hinh và Tôn Thiên Vũ đều cảm thấy bất an, chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện rồi sao?

Một y tá đi vào phòng bệnh, Tôn Hinh Hinh tranh thủ hỏi:

- Chào chị y tá, xin hỏi người bệnh ở đây đi đâu rồi?

- Vừa mới xuất viện.

Cô Y tá trả lời.

- Xuất viện nhanh vậy sao?

Tôn Hinh Hinh có chút hoài nghi.

- Người bệnh vội vã xuất viện, chúng tôi cũng không có biện pháp, có lẽ vội về nhà.

Cô y tá nói.

- Chị, nếu không chúng ta về nhà xem thế nào.

Tôn Thiên Vũ đề nghị.

- Được rồi.

Tôn Hinh Hinh cũng không có biện pháp nào khác.

Mộc Hàm lại chen vào:

- Chị y tá, cho hỏi bác sĩ Trương có ở đây không?

- Bác sĩ Trương sao?

Cô y tá suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

- Anh ấy vừa mới tan tầm, nếu các người muốn tìm anh ấy thì phải đến ngày mai, xế chiều anh ấy mới đi làm.

- Cám ơn chị.

Mộc Hàm nở nụ cười thản nhiên, điều này làm cho cô y tá có chút ghen ghét, người phụ nữ này cười như một yêu tinh.

Mọi người lại đi ra bệnh viện, lên xe chuẩn bị chạy về nhà Tôn Hinh Hinh. Nhưng xe vừa chạy ra khỏi huyện thành thì điện thoại của Tôn Thiên Vũ đã vang lên.

- Mẹ gọi đến.

Tôn Thiên Vũ nhìn dãy số mà cảm thấy vui sướng, hắn tranh thủ thời gian nhấn nút nghe, rồi vội vàng hỏi:

- Mẹ, sao lại xuất viện sớm như vậy? Mọi người đang ở đâu?

- Mày là Tôn Thiên Vũ sao?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.

.

Đọc truyện chữ Full