DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 27: Sư tỷ tình tố

Đêm đó, Lăng Phong bái biệt sư nương cùng sư huynh sư tỷ, mang theo một thanh trường kiếm cùng vài bộ y phục, một mình hướng lên đỉnh cao nhất của Ngọc Nữ phong bước đi. Trên đỉnh núi có một cái sơn động, là nơi đệ tử Hoa sơn phái qua các thế hệ phạm quy thụ phạt. Hoa sơn Tư qua nhai sơn động rất nhiều, nhưng nổi danh nhất chính là sơn động trên Ngọc Nữ phong này. Nơi này, không phải ai cũng có thể bước tới, từ khi Phong Thanh Dương, Lệnh Hồ Xung ở đây diện bích tư quá, sau đó trở thành truyền kỳ võ lâm, thì sơn động này chũng trở thành cấm địa. Tại vì trên vách sơn động, còn lưu lại tinh hoa võ học của phái Hoa sơn, chỉ có Hoa sơn đệ tử đích truyền, lại là vâng mệnh sư phụ trừng phạt, mới có thể tới đó diện bích tư quá.
Bởi vậy xem ra, mặc dù mang tiếng là bị phạt, thế nhưng thật ra lại như cố ý bồi dưỡng Lăng Phong, ít nhất là cho đến bây giờ, ngoại trừ Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng, chưa từng có đệ tử thứ ba được hưởng đãi ngộ diện bích trên Tư quá nhai này.
Đương nhiên, điều này Lăng Phong hoàn toàn không rõ. Khi Lục Thừa Thiên biết sơn động Lăng Phong diện bích tư quá chính là trên Thần Nữ phong thì vô cùng tức tối, nghĩ đến lúc trước mình ở sơn động kía diện bích ba tháng, luc trở ra thì võ công đại tiến, bây giờ Lăng Phong vào đó nửa năm, võ công chẳng phải lập tức đột phá hay sao? Sư nương rõ ràng là trừng phạt Lăng Phong, nhưng cũng là âm thầm giúp đỡ hắn.
Lục Thừa Thiên không phục, nhưng hắn cũng không cách nào thay đổi quyết định của sư nương.
Trên đỉnh Thần Nữ Phong, trơ trụi không một ngọn cỏ, càng không có lấy một gốc cây, ngoại trừ cái sơn động thì không còn gì nữa. Hoa sơn vốn cây cỏ tươi tốt, cảnh sắc thâm u, nhưng đỉnh núi này lại là ngoại lệ, trước nay tương truyền là viên trân châu trên Ngọc nữ trâm. Năm đó Hoa sơn sư tổ lấy đỉnh núi này làm nơi thụ phạt của các đệ tử, chủ yếu là bởi nơi này không cây không cỏ, không chim không thú, lúc diện bích tư quá, sẽ không bị ngoại vật ảnh hưởng, không bị phân tâm. Lăng Phong bước vào sơn động, thấy dưới đất có một khối đã lớn nhẵn bóng, nghĩ thầm:
- Đây chính là Chưởng môn thạch nổi danh sao? Nghe nói đệ tử Hoa sơn tới đây diện bích tư quá, đều có khả năng trở thành Hoa sơn chưởng môn, nơi này năm đó cũng có Phong Thanh Dương tiền bối cùng Lệnh Hồ Xung tọa ấn, hắc hắc, không ngờ ngày hôm nay Lăng Phong ta cũng có vận may tới nơi này diện bích.
Lăng phong ra ngoài sơn động đi dạo, thấy không xa có một dòng suối chảy qua, đây chính là nơi mình lấy nước uống cùng tắm rửa giặt đồ rồi, chỗ này không có chim bay thú chạy, chỉ sợ ngày sau muốn làm vài món dân dã cũng rất khó.
Lăng Phong sắp xếp chiếc giường đá một chút, trải chăm mền lên trên, đặt xuống một cái gối, sau đó đi loanh quanh nhìn ngó sơn động. Chỉ thấy trên thạch bích bên trái có khắc:
- Phong Thanh Dương" ba chữ to, là dùng vũ khí sắc bén tạo thành, nét chữ rắn rỏi, sâu đến nửa tấc, trông ba chữ này có thể biết được khi ấy Phong Thanh Dương cự kỳ phẫn nộ. Nhìn tiếp một vòng, lại phát hiện một ít chữ do Lệnh Hồ Xung viết, nhưng không có cứng cáp hùng hồn như chữ của Phong Thanh Dương. Đúng vậy, năm đó khi Lệnh Hồ Xung tới đây diện bích, còn chưa có thành tựu gì, ít nhất còn không là phải đối thủ của Điền Bá Quan, Lệnh Hồ Xung chính thức lợi hại là sau khi gặp kỳ ngộ, học được Độc cô cửu kiếm rồi.
Đã tới rồi, thì cứ yêm tâm.
Nếu đã là tới thụ phạt, cũng phải học tập tiền bối cho tốt, dù sao Tiêu dao tâm kinh và Tiêu dao kiếm pháp của mình còn chưa hoàn toàn tinh thông, chi băng nhân cơ hội này tĩnh tâm tu luyện một phen.
Thế nhưng hai ngày qua đi, Lăng Phong phát hiện mình hoàn toàn sai lầm, sai lầm tệ hại, bởi vì hắn căm bản là một người không thể nhẫn nại, không thể chịu nổi tịch mịch, trên đỉnh núi trơ trụi này chỉ có mình hắn, mỗi ngày ngoại trừ luyện võ chỉ có thể…luyện võ, đừng nói bức bí, ngay cả nổi điên cũng sắp rồi. Cái lão đầu đưa cơm kia, mỗi ngày chỉ tới có một lần, đa số đều là lên núi lúc giữa trưa, bởi vậy ăn sáng đều là đồ ăn từ tối hôm trước thừa lại.
Đối với một thiếu gia con nhà cự phú quen nuông chiều từ bé như hắn, đây giống như là trí mạng. Thức ăn đều là đồ chay, cải xanh đậu hũ, nước canh lại càng không thể thiếu. Thế nhưng những thứ này còn chưa đáng nói, càng chết người hơn là cái lão đầu kia giống như người câm điếc, mỗi ngày ngoài đưa cơm cũng chỉ biết đưa cơm, một câu cũng chẳng nói. Mỗi lần Lăng Phong chào hỏi, hắn chưa mở miệng đã xoay người đi, điều này khiến Lăng Phong tức tối cơ hồ muốn chết.
Lăng Phong lúc này mới thấy hối hận, cái chó gì là diện bích tư quá chứ, quả thực so với mưu sát còn tàn nhẫn hơn, ngươi làm sao mà Phong Thanh Dương cùng Lện Hồ Xung chịu đựng cho được? Chẳng lẽ người luyện công đều có thể không ăn cơm, không nói lời nào? Thật là chó chết.
Nghĩ tới đây Lăng Phong thấy buồn bực vô cùng, huýt một tiếng sáo dài, phóng ra khỏi động, giửa không trung khẽ xoay người, hướng về phía trước bắn ra, hạ mình xuống đất, cước bộ trụ vững, lúc này mới mở mắt nhìn ra, chỉ thấy hai chân vừa vặn đáp ở trên vách núi cheo leo, cách bờ vực chỉ có hai xích, giả như dùng sức thêm chút nữa, hạ xuống xa thêm hai xích, thì đã rơi xuống vực sau vạn trượng, biến thành đống thịt nát rồi.
A, không phải nguy hiểm như thế chứ? Lăng Phong bởi vì trên người lưu chuyển nội kình của mười sáu vị chưởng môn Tiêu dao phái, mặc dù vận dụng còn chưa đạt tới cực điểm, nhưng dùng để bay nhảy vài cái, chính là vẫn có thể sử dụng được tự nhiên.
Lăng Phong ngạo nghễ đứng trên vách núi cheo leo, hai mắt nhắm lại, dường như sông suối núi non đều ở cả dưới chân mình, cảm giác như trời đất đều thu tại trong lòng.
Đứng ở nơi này, có thể trông thấy rất nhiều ngọn núi nhỏ.
Có lẽ đây chính là biểu hiện tốt nhất đăng cao vọng nhạc.
- Thạch nhị thiên phong tống hương khí,ngã lai tuyệt đính thưởng liên hoa。ngọc tiêu loan phượng hòa minh xử,tứ nhạc tam giang ánh thải hà。"
(Đăng Hoa Sơn_Như Quế)
Lăng Phong đứng trên đỉnh núi, trong lòng không khỏi trống trải, vì vậy xuất khẩu thành thơ ngâm nga một bài.
- Thơ hay, thơ hay!!" Đột nhiên nghe thấy phía sau có người vỗ tay cười nói:
- Không ngờ tiểu sư đệ ngươi không những đảm thức hơn người, mà còn có tài văn chương như thế, thật là hiếm có."
Người tới cư nhiên là Lục Phi Nhi.
Lăng Phong có chút ngỡ ngàng, xoay người lại, chỉ thấy Lục Phi Nhi trên tay xách một giỏ cơm, cười dài nói:
- Thất sư đệ, ta đến đưa cơm cho ngươi."
Đặt giỏ cơm xuống, bước vào trong động, ngồi xuống tảng đá lớn, nói:
- Ngươi đứng ở trên vách đá cheo leo đó, rất là tiêu sái, chi bằng ta cũng thử xem!"
- Sư tỷ, không được…" Lăng Phong nghĩ thầm, trò chơi này nguy hiểm vạn phần, nếu mình không phải có nền tảng Tiêu dao tâm pháp, chỉ sợ không cẩn thận đã rơi xuống vực sâu vạn trượng rồi, Lục Phi Nhi trước kia đánh thắng mình, thế nhưng sau khi nhận được chân truyền của Tiêu dao vương, võ công của nàng đã kém mình xa, ví như không cẩn thận, sẽ nguy hiểm đến tính mạng ngay.
- Có gì mà không được, ta là sư tỷ của ngươi, ngươi làm được, chẳng lẽ ta lại không thể sao?" Lục Phi Nhi quyết hơn thua với Lăng Phong ước lượng vị trí, hai chân điểm xuống, thân hình bắn lên, cũng trên không trung khẽ xoay người một cái, tung người về phía trước.
Lục Phi Nhi muốn so với Lăng Phong càng đứng gần miệng vực hơn, cho nên vận lực rất lớn, lúc cơ thể hạ xuống, lập tức cảm thấy sợ hãi, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mặt là thâm cốc sâu không đáy, kinh hãi hét to một tiếng. Sự kinh hãi này, chiếm hết cả phương tâm nàng, tự nhiên cũng không xác định được phương hướng nữa, thân thể rơi xuống, mắt thấy sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng.
- Sư tỷ, cẩn thận…" Lăng Phong cũng vô cùng kinh hãi, mặc kệ hết thẩy, vươn tay ra ôm lấy Lục Phi Nhi, hai người ôm nhau lăng không xoay tròn trên không trung, trong sát na ấy, bốn mắt nhìn nhau, Lục Phi Nhi là tâm hồn chưa định, nhất thời nổi lên một trận rung động, loại cảm giác kỳ quái này, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
Lăng Phong ôm Lục Phi Nhi hạ xuống đất, chỉ thấy hai chân cách vách đá ước chừng một thước, còn xa hơn chỗ khi nãy đứng.một bước.
- Sư tỷ, tỷ, tỷ không sao chứ?" Lăng Phong lo lắng hỏi.
- Ta không việc gì, ngươi buông tay." Lục Phi Nhi tức giận kiều trách một câu, tránh thoát khỏi lồng ngực Lăng Phong.
Lăng Phong lúc này mới phát hiện mình đang ôm chặt Lục Phi Nhi, một trận ôn hương nhuyễn ngọc, khiến cho bản thân quên mất thân phận, liền rút lại cánh tay đang ôm nàng.
Lục Phi Nhi kinh sợ qua đi, cười nói:
- Ta là sư tỷ ngươi, ngươi không có việc gì, ta làm sao mà có chuyện được."
Nàng trong miệng mặc dù nói mạnh, nhưng trên mặt lại sợ đến không còn chút máu, Lăng Phong thấy được, chỉ mỉm cười nói:
- Sư tỷ đương nhiên là lợi hại, bất quá nơi này rất nguy hiểm, sau này đừng đùa như thế, nếu để sư phụ, sư nương biết, nhất định là sẽ phạt ta diện bích một năm.
Lục Phi Nhi lấy lại bình tĩnh, lui lại hai bước, cười nói:
- Thế ta cũng phải chịu phạt, chúng ta hai người ở đây diện bích, há không tốt sao? Mỗi ngày đều có thể thi xem ai nhảy xa hơn."
Lăng Phong sửng sốt, nói:
- Chúng ta mỗi ngày đều tại đây cùng nhau diện bích??!" Ánh mắt liếc về phía thạch động, trong lòng không khỏi rung động:
- Ta nếu được cùng sư tỷ ở chung tại chỗ này một năm, thế chẳng phải khoái hoạt hơn thần thiên sao? Ai, sao có thể chứ!" Vì vậy nói:
- Sư tỷ, sao tỷ lại tới đây."
- Là tới đưa cơm cho ngươi!" Lục Phi Nhi mỉm cười nói:
- Vốn là bá bá câm mang tới, nhưng ta thấy mẫu thân đối với ngươi không công bình, ngươi trở về nhà xem ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì, tại sao lại phải phạt ngươi diện bích, nếu muốn phạt thì phải phạt Đại sư huynh kìa, ra ngoài cả nửa tháng rồi, đến cái bóng của Cửu Vĩ Hồ cũng không thấy, đâu còn gì là thể diện của Hoa sơn phái."
Lăng Phong nghe xong, trong lòng cười thầm, cũng không có trả lời. Lục Phi Nhi này cũng quả thật là ngây thơ khờ khạo, nếu nàng biết mình xuống núi là cùng Tử Lăng làm cái chuyện kia, chỉ sợ sẽ hận phải mắng hắn là đại dâm tặc, chịu phạt là đáng kiếp. Tạ Lâm Lan chẳng phải cũng nghĩ như thế sao?
Nghĩ tới Tạ Lâm Lan, Lăng Phong trong lòng lại cảm thấy đau xót. Nàng đối với ta xem ra còn kém cả Lục Phi Nhi, ai, nhân tình biến đổi thật khó lường a.

Đọc truyện chữ Full