DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 22: Tình thiêu sư tỉ (2)

- Bốp" một tiếng, trên má Lăng Phong đã hiện lên năm đầu ngón tay, cùng lúc đó, hắn trong miệng cũng kêu lên "Ai da" đau đớn. Mới vừa rồi còn đắm chìm trong xuân phong tràn đầy vui sướng, thế mà đột nhiên lại hung hăng bạt tai người ta, chớp mắt, trời đất nghiêng ngả, thật khiến Lăng Phong không sao hiểu nổi. Vì không muốn cho Tạ Lâm Lan tức giận, Lăng Phong âm thầm vận lực, bức một tia máu tươi ra khóe miệng, giả như là bị Tạ Lâm Lan tát thổ huyết, ý muốn dùng nó để gạt sư tỷ.
- Xin lỗi, sư tỷ, ta…là ta không kiềm chế được nên mới như vậy." Lăng Phong làm bộ ủy khuất cúi đầu nói, bất quá đó cũng là sự thật, dù sao từ nhỏ tới giờ, cha mẹ cưng chiều hắn còn chưa đủ, làm sao có chuyện đánh hắn như thế.
Tạ Lâm Lan tỉnh táo lại, thấy khóe miệng Lăng Phong còn đang rỉ máu thì trong lòng cả kinh, vạn vạn lần không nghĩ tới cái tát của mình lại mạnh đến thế, lập tức trong lòng áy náy, vội dùng tay lau vết máu cho Lăng Phong, nói:
- Xin lỗi, ta không phải cố ý đánh nguơi, chỉ là, chỉ là…" Lời chưa ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, nghĩ tới tình hình xấu hổ vừa rồi, nàng không khỏi hai má đỏ bừng, kiều diễm ướt át, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Lăng Phong tiếp tục "lùi để tiến", nói:
- Sư tỷ, thật ra ta biết mình không xứng với tỷ, ở trong mắt tỷ, ta bất quá chỉ là một công tử bột, tới Hoa sơn là để độ nhật (1). Ta võ công kém cỏi, căn bản không thể cùng tỷ…"
- Không phải như thế, sư đệ, ta, ta cho tới bây giờ chưa từng xem thường ngươi, hơn nữa gần đây ngươi biểu hiện xuất sắc, ngươi không nên suy nghĩ lung tung…" Tạ Lâm Lan xấu hổ không phải là bởi mình ra tay quá nặng, mà bởi vì hành vi xúc động vừa rồi vô cùng hối hận.
- Sư tỷ, tỷ không cần giải thích, ta trong lòng đã hiểu." Lăng Phong cúi đầu, làm ra bộ dáng rất thương tâm. Lăng Phong lúc này cho Tạ Lâm Lan cảm giác chính là, hắn trong Hoa sơn phái không có lấy một tri kỷ, thủy chung đều là một mình cô độc, sống dưới sự khinh thường và nghi vấn của mọi người, dù âm thầm cố gắng, cũng vẫn như cũ không được coi trọng, lúc này người thân thiết nhất, quan tâm nhất tới hắn là Tạ Lâm Lan lại đối đãi với hắn như thế, khiến hắn vô cùng thất vọng.
- Sư tỷ, sau này tỷ không cần phải phí tâm tư đối với ta nữa, cứ để mặc ta tự sanh tự diệt đi." Lăng Phong nói, rầu rĩ xoay người trở về phòng.
- Không, sư đệ, ngươi chờ một chút." Tạ Lâm Lan vội vàng chạy theo, chặn trước người hắn, nói:
- Sư đệ, thật ra, thật ra ta vẫn rất quan tâm ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được sao?"
Lăng Phong ánh mắt chăm chú nhìn Tạ Lâm Lan, lúc này nàng mặc chính là một bộ y phục màu xanh biếc, vóc người thon thả lả lướt, vạn chủng phong tình.
Tạ Lâm Lan không biết lúc này nàng đã khiến Lăng Phong mê mẩn, tiếp tục nói:
- Sư đệ, ngươi vạn lần không được cam chịu, cho dù tất cả mọi ngươi không tin ngươi, sư tỷ ta sẽ vẫn tin ngươi, ủng hộ ngươi. Chỉ là, bây giờ ngươi tuổi còn rất trẻ, không nên sớm nói chuyện yêu đương như vậy, được không?"
- Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp…" Lăng Phong thuận miệng phát ra lời khen ngợi, đến khi phát giác ra thì đã không còn kịp nữa, khuôn mặt đỏ lên, vội nói lảng sang chuyện khác:
- Tỷ nói đều là thật chứ?"
- Ừm" Tạ Lâm Lan nghe được một câu tán thưởng của Lăng Phong, phát hiện ra hai mắt hắn đang hừng hực nhìn mình. Nếu đổi lại bình thường, Tạ Lâm Lan đã sớm bạt tai hắn rồi, bất quá lúc này lại không thể, sợ rằng nếu tiếp tục đánh hắn, sau này hắn thực sự sẽ không lý đến mình nữa. Vả lại lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên nàng được nam nhân khen ngợi cùng biểu lộ, trong lòng ngược lại có vài phần kiêu hãnh của nữ nhân.
Tạ Lâm Lan vốn tưởng Lăng Phong nhìn một chút sẽ thu mắt lại. Hơn nữa nàng cũng đã lườm hắn cảnh cáo, thế nhưng thấy nàng không nói gì, hắn càng ngày lại càng làm càn. Hai mắt hắn vẫn chằm chằm nhìn vào người nàng, hơn nữa ánh mắt lại toàn chiếu vào những chỗ yếu hại của nữ nhân.
Dưới ánh mắt nóng rực của Lăng Phong, Tạ Lâm Lan cố nhiên kiêu hãnh không thôi, chỉ là cũng cực kỳ ngượng ngùng, lập tức nói:
- Sư đệ, ta, ta thấy hôm nay luyện đến đây đủ rồi, ta đi."

- A…" Lăng Phong thoàng chút thất vọng kêu lên.
Tạ Lâm Lan xoay người đi, Lăng Phong đột nhiên âm thầm phát lực.
- Binh…"
- A…" Tạ Lâm Lan đau đớn kêu lên, bàn chân nàng cư nhiên lại đá vào một tảng đá lớn.
Nơi này tại sao lại có tảng đá lớn như vậy, vừa rồi rõ ràng còn không thấy. Tạ Lâm Lan đâu biết rằng, thật ra đây chính là Lăng Phong giở trò quỷ, hắn âm thầm cách không thủ vật đem tảng đá chuyển tới trước mặt nàng. Hơn nữa Lăng Phong lại có thể trước mặt Tạ Lâm Lan hành động mà thần không biết quỷ không hay, thật khiến cho người ta nhìn hắn với con mắt khác.
- Sư tỷ, tỷ không sao chứ?" Lăng Phong lập tức chạy tới quan tâm hỏi.
Tạ Lâm Lan trán nổi gân xanh, mày liễu nhíu lại, nói:
- Sư đệ, chân ta hình như bị trật khớp rồi, ngươi có thể giúp ta…"
Lăng Phong cao hứng nói:
- Sư tỷ, tỷ đừng động, để ta dìu tỷ về phòng…"
Tạ Lâm Lan ngượng ngùng gật đầu, nói:
- Cám ơn sư đệ."
- Sư tỷ, chớ nói thế, vì tỷ, đó cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Lăng Phong lập tức dìu Tạ Lâm Lan hướng về phòng.
Mới đi được vài bước, bàn chân bị thương của Tạ Lâm Lan lại đau nhói, khiến nàng cả mày đều nhíu lại, đột nhiên một chút không cẩn thận, lại vấp vào bậc đá, cả người mất đi thăng bằng, ngã thẳng vào người Lăng Phong, hai tay còn kịp phản ứng, ôm chặt lấy hông hắn.
Đương khi Lăng Phong còn đang choáng váng bởi hương thơm nữ nhân từ trên người Tạ Lâm Lan truyền đến, thì đột nhiên bị một thân thể mềm mại đè xuống, trên hông còn bị hai tay trơn mịn bám lấy.
Bởi vì không kịp đề phòng, Lăng Phong bị giật mình theo phản ứng thuận tay ôm lấy Tạ Lâm Lan. Cứ như vậy, hai người từ thế đỡ biến thành ôm. Lăng Phong cảm giác trước ngực bị hai khối thịt đè nặng, cái loại cảm giác này vừa kích thích lại vừa tiêu hồn, hai tay cũng bất giác trượt xuống đồn bộ Tạ Lâm Lan.
Rất đầy đặn, rất săn chắc, rất đàn hồi, đây chính là cảm giác của Lăng Phong, đối với sự vật tốt đẹp hắn luôn hướng về, luôn hiếu kỳ, vì thế bàn tay không khỏi trên mỹ đồn Tạ Lâm Lan vuốt ve vài cái.
Tạ Lâm Lan keu lên một tiếng đau đớn khiến Lăng Phong tỉnh lại, hắn lập tức thu hồi bàn tay trên mỹ đồn của nàng, ân cân hỏi:
- Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Tạ Lâm Lan mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt đau đớn, nói:
- Sư đệ, chân của ta rất đau."
Lăng Phong nghe vậy, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, nói:
- Để ta xem một chút."
Tạ Lâm Lan có chút do dự, để Lăng Phong nhìn thấy chân mình, như thế cũng không tốt lắm. Dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thân, đệ tử Hoa sơn phái qua lại vẫn còn có quy định rất nghiêm khắc, vừa rồi Lăng Phong đối với mình đã làm chuyện vượt quá giới hạn, bây giờ còn để hắn nắm chân, như vậy thật sự là không thể. Phải biết rằng nữ nhân cổ đại đối với bàn chân của mình thì rất giữ gìn, bảo vệ như là trinh tiết vậy. Cho nên nữ nhân bình thường sẽ không để ai ngoài trượng phu của mình nhìn thấy được chân ngọc.
Ngay khi Tạ Lâm Lan còn đang chần chừ, Lăng Phong đã nhẹ nhàng nâng bàn chân nhỏ nhắn của nàng lên, lúc này đã sưng một cục to.
Lăng Phong rất ôn nhu, nhẹ nhàng xoa bóp chân ngọc, giúp nàng lưu thông máu đọng, nói:
- Tỷ rất đau sao? Chi bằng, ta đưa tỷ đến y quán."

Y quán chính là nơi chuyên môn chữa trị cho các đệ tử Hoa sơn bị thương, bởi vì hành tẩu giang hồ hay luyện tập đều không tránh khỏi thụ thương, cho nên các đại môn phái đều thành lập y quán cùng bố trí nhân viên y hộ, cái này cũng giống như bố trí hậu cần chăm lo cơm nước vậy.
Từ động tác của Lăng Phong, Tạ Lâm Lan có thể cảm giác được sự ôn nhu, lập tức ngượng ngùng nói:
- Không cần, chỉ là vấp một cái, về phòng lấy chút rượu thuốc bôi vào là không việc gì." Dứt lời, lại a lên một tiếng đau đớn, nói:
- Ngươi nhẹ tay một chút…" Trên trán mồ hôi thành hạt nhỏ xuống, thân thể vì đau đớn nên bắt đầu vặn vẹo không ngừng.
Lăng Phong nói:
- Vậy tỷ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta đi lấy rượu thuốc cho tỷ!" Nói rồi đứng dậy định đi.
Vừa mới cùng nàng ôm ấp, trên người vẫn còn vương hương thơm của Tạ Lâm Lan, khiến dục vọng trong lòng Lăng Phong lại trỗi dậy, hắn rất rõ ràng, lúc này nội khố dưới hạ thân đã căng phồng, nếu cứ như vậy để cho Tạ Lâm Lan nhìn thấy, sẽ khiến cả hai người đều rất xấu hổ, cho nên mới mượn cớ đi lấy rượu thuốc, để tạm thời hạ bớt hỏa nhiệt trong người.
Lăng Phong cũng không biết, thật ra Tạ Lâm Lan đã phát giác ra phản ứng của hắn, vừa rồi cùng nhau ôm ấp, hỏa nhiệt từ hạ thân Lăng Phong đã chọc vào tiểu phúc nàng.
Tạ Lâm Lan không phải là Lục Phi Nhi, ngược lại, nàng đã mười tám tuổi, đã là thiếu nữ thành thục, đối với chuyện nam nữ, cũng đã có khái niệm. "
Sư đệ, không cần, ngươi cứ dìu ta về phòng, ở đây thật không tiện cho lắm."
- Chuyện này…" Lăng Phong nhìn bàn chân Tạ Lâm Lan còn sưng to hơn trước, nói:
- Chân tỷ sưng to như vậy, dù dìu tỷ cũng không thể đi, bằng không như vậy, để ta cõng tỷ."
- Cõng ta? Vậy không được đâu!" Tạ Lâm Lan cả kinh, mình đường đường là sư tỷ, lại để hắn cõng trên lưng, nếu bị người ta nhìn thấy, thì thật là không tốt. Hơn nữa như thế cũng không thể giải thích rõ ràng quan hệ trong đó, cái này thật là làm khó người. Nhưng trong lòng Tạ Lâm Lan, ít nhiều lại tràn ngập một chút khát vọng.
Giữa nam và nữ, khi mới yêu nhau thì vui thích say đắm, nhưng cũng thấp thỏm bất an, khiến cho người ta mơ hồ rối loạn, nhưng cũng rất ngọt ngào. Tựa như dải cầu vồng bảy sắc sau cơn mưa, có đỏ, xanh, vàng, lục, lam, chàm, tím. Mỗi loại màu sắc là một loại mùi vị, có cả ngọt bùi cay đắng…

Đọc truyện chữ Full